Dung An Trúc từ từ tỉnh lại, thấy nam nhân quy củ quỳ trên giường. Chỗ phía sau vẫn rất đau, nhưng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, hẳn là đã được rửa sạch và bôi thuốc.

Trên vai Tiêu Luân cũng dán băng gạc.

“Thực xin lỗi!” Tiêu Luân dập đầu xuống giường, động tác động đến vết thương ở bả vai, nhưng là một tiếng cũng không dám kêu.

“Lấy dao đến đây”. Dung An Trúc thanh âm khàn khàn nói.

“Đừng a!” Tiêu Luân kêu thảm thiết.

“Cái tai hoạ kia không cần cũng được”. Dung An Trúc mặt không thay đổi nói.

“Tôi thật sự sai rồi!” Tiêu Luân lại dập đầu một cái nữa.

“Được, vậy không cắt của cậu”. Dung An Trúc khoát tay.

“A? Thật sao?” Tiêu Luân mừng rỡ.

“Cắt Tiêu Kiệm”. Dung An Trúc mặt không đổi sắc.

“…. Được!”

……

“Kỳ thật, lúc sau cậu cũng có cảm giác đúng không?”

“Cút”.

“Cương như vậy, cũng bắn rồi đó thôi….”

“…. Cậu cũng không phải không thể kiềm chế, kỳ thật chính là muốn thử như thế một lần có đúng không?”

“Tôi cút”.

Dung An Trúc nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, người phát sốt, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, Tiêu Luân chuyên tâm hầu hạ, ngay cả công ty cũng không đi. Mãi về sau Tiêu Luân đồng ý để cho y ở trên một tháng, y muốn chơi kiểu nào hắn cũng tuyệt đối phối hợp, Dung An Trúc lạnh lùng nhìn một cái, Tiêu Luân tự động thăng lên thành hai tháng.

Hai ngày sau Dung An Trúc có thể xuống giường, đuổi Tiêu Luân đến công ty. Nhưng y cũng không tiện đi lại nhiều, liền ở trong nhà xử lý công việc, cuối cùng tìm Dương Tập đến.

“Tiêu Kiệm lần này đúng là làm quá trớn”. Dung An Trúc nói.

“Đúng vậy đúng vậy”. Dương Tập gật đầu.

“Cư nhiên ngay cả dùng thuốc thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng đem ra được”. Dung An Trúc nhíu mày một chút.

“Tôi cũng nghĩ thế”. Dương Tập gật đầu.

“Ngay cả cậu mà cũng đi trêu chọc”. Dung An Trúc liếc nam nhân vô tội một cái.

“Đúng vậy đúng vậy”. Dương Tập gật đầu.

“Phải tìm chút chuyện để cho hắn phân tán lực chú ý”. Dung An Trúc có chút đăm chiêu.

“Tôi cũng nghĩ thế”. Dương Tập gật đầu.

“Cho nên”. Dung An Trúc nhìn Dương Tập, khoé miệng nhếch lên. “Không bằng tương kế tựu kế?”

Lần này Dương Tập không gật đầu. “Sao cơ?”

“Cho hắn biết cậu không phải là người dễ trêu chọc”. Dung An Trúc nói.

“Tôi chính là rất dễ trêu chọc”. Dương Tập vội nói.

“Cậu muốn làm sao thì làm, dùng sắc dụ cũng được”. Dung An Trúc nói. “Trừng trị hắn cho tôi”.

“Hắn hắn hắn…. hắn là thẳng!” Dương Tập kinh hãi.

“Vậy bẻ cong”. Dung An Trúc uống một ngụm trà.

“Tôi tôi tôi…. Tôi cũng là thẳng!” Dương Tập khóc không ra nước mắt.

Dung An Trúc liếc hắn một cái, thản nhiên nói. “Vậy đem chính mình bẻ cong”.

Tiêu Kiệm tựa hồ cũng biết lần này mình có chút quá phận, bắt đầu thu liễm lại, đương nhiên kỳ thật là vì Tiêu lão gia tử tìm hắn đến uống trà.

“Đem thanh danh của em trai mình biến thành hư hỏng, sau này bảo nó làm sao cưới được khuê nữ nhà người ta về?” Lão gia tử một bên nấu nước một bên nói.

“Vâng, ông nội, con biết sai rồi, không nên chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để chia rẽ hai người kia”. Tiêu Kiệm quy củ ngồi trên ghế.

“Ừ, sau này chú ý một chút là được”. Tiêu lão gia tử gật đầu, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Trẻ nhỏ Tiêu Kiệm bắt đầu kiểm điểm chính mình, hắn cũng hiểu được thanh kiếm đã bị mình cho đi lệch đường thì cũng không có hiệu quả gì.

Tiêu Kiệm hoành hành thương trường nhiều năm, vẫn là có chút nhân mạch, tỷ như khuê nữ nhà ai tiểu thư nhà ai mới du học trở về. Thế là Tiêu Luân lại bắt đầu hành trình thân cận làm quen.

Vẫn là chiêu bài cũ, Tiêu Kiệm gian trá không chỉ an bài riêng hai người rượu vang bít tết ánh nến violon các thứ, mà là gọi theo một đám tinh anh thương giới S thị, cả trai lẫn gái cùng nhau xuất động, đánh golf, bowling, tennis đều có đủ.

Tiêu Luân không tiện vứt bỏ mặt mũi đám người đó, vốn dĩ hắn muốn gọi Dung An Trúc cùng đi, nhưng Dung thiếu bày tỏ cuối tuần nhàn hạ y tình nguyện ở nhà uống trà luyện Thái Cực còn hơn.

Thời gian ở chung với Dung An Trúc vốn đã không nhiều, nay lại bị mấy chuyện mạc danh kỳ diệu làm chậm trễ, oán khí của Tiêu Luân bị nhẫn đến sắp nổ tung, gần tới giới hạn đi tìm Tiêu Kiệm nói thẳng mặt, ai ngờ Tiêu Kiệm lại đột nhiên im hơi lặng tiếng.

Tiêu Luân tuy rằng chẳng hiểu gì, nhưng may là Tiêu Kiệm đã thu tay, đám quan viên giàu có muốn gọi hắn cùng ra ngoài, hắn cũng có thể tìm cớ từ chối. Thế là dần dần, con đường ‘thân cận’ của Tiêu Luân cũng biến mất.

Tiêu Luân nói lại với Dung An Trúc, Dung An Trúc thản nhiên cười cười, đột nhiên nói. “Cậu nói ra lại khiến tôi thật sự muốn cùng Dương Dương bạn học kết thành quan hệ thông gia….”

Tiêu Luân mở to hai mắt, ngón tay run run chỉ Dung An Trúc. “Cậu thực sự đem tiểu Dương đưa vào miệng sói?”

Tiểu Dương có vào miệng sói hay không không ai biết, nhưng là Dương mụ mụ mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng cùng với Dương muội muội ở nước Mỹ rất sống rất khá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play