Khải Khải nhìn bốn phía súng chĩa, mỉm cười, "Xem ra, tôi đồng ý hay không đồng ý, cũng chẳng quan trọng".
Jakov phất tay, "Ây ya....Sao lại vô lễ với Khải Khải tiên sinh như thế?"
Toàn bộ thủ hạ hạ súng xuống.
"Khải Khải tiên sinh hãy tận tình hưởng thụ du thuyền của tôi một chút đi". Jakov cười, "Đến buổi tối, nơi này rất náo nhiệt, sáng ngày mai, tôi sẽ cho người chuẩn bị tốt bản dập, đích thân tiễn Khải Khải tiên sinh".
Khải Khải nhướn nhướn mày, biểu thị không có ý kiến.
Rời phong của Jakov, Khải Khải được đưa tới phòng khách xa hoa nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ có mấy tên vạm vỡ trông giữ, Khải Khải thực ra không sợ mấy tên này, hẳn là dễ dàng quật ngã được, chỉ có quật ngã mấy tên này cũng không phải cách, nơi này biển rộng mênh mông a. Bất quá ít nhất đa biết Jakov đích thật là có ý đồ với thành hoàng kim, Khải Khải lúc này nghĩ chính là....Làm sao có thể khiến Jakov và Hạng Vũ kiềm hãm nhau, đơn giản vì, nếu như không có cái gì kiềm chế Hạng Vũ, hoặc là có điệu kiện trao đổi, rất khó giành được Đông Đông từ tay hắn, Khải Khải đã quyết định, không để Đông Đông về lại với Hạng Vũ.
Căn phòng còn một cảnh cửa sổ, Khải Khải đi tới, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một vùng đại dương mênh mông vô tận, có phần mệt mỏi đẩy cánh cửa, thấy được chút hơi mát, mang theo mùi vị của biến, rất dễ chịu. Không đợi Khải Khải thở hết một hơi, thình lình từ phía trên thò xuống một cái đầu, "Khải!"
Khái Khải lá gan không nhỏ, nhưng phút chốc cũng bị giật mình, nhìn chăm chăm Troy, ngó đầu ra nhìn, Troy gống như thằn lằn, bám dính bên ngoài khoang thuyền..
"Anh.....anh bám theo cách nào?" Khải Khải kéo Troy vào.
"Tôi ở đáy thuyền". Troy cười cười.
"Đáy thuyền...." Khải Khải tự nói quỷ hút máu đại khái không cần hô hấp đi, cũng không truy vấn, chỉ hỏi, "Nghe được những gì Jakov nói không?"
"Nghe được". Troy gật đầu, hỏi hỏi Khải Khải, "Em dự định thế nào?"
Khải Khải tay sờ sờ cằm, nói, "Đêm nay, để Sam chuẩn bị một con thuyền, sau đó ở bên ngoài tiếp ứng, tôi đánh lạc hướng sự chú ý của Jakov, anh đi trộm bản dập, chờ đêm khuya chúng ta đào tẩu, lên máy bay trở về".
"Được". Troy gật đầu, ngồi xuống giường, hỏi, "Em có phải có kế hoạch gì đúng không?"
Khải Khải gật đầu, nói, "Tôi nghĩ, để Jakov dẫn người đến thành hoàng kim".
"Em cần hắn kìm hãm Hạng Vũ?" Troy nghĩ một chút, nói, "Hạng Vũ đích xác sẽ tự mình mang một nhóm người vào....Kỳ thực, Khải, tôi có suy nghĩ khác...."
"Suy nghĩ khác?" Khải Khải hỏi.
"Phải...." Troy nghĩ rồi nói, "Hoàng kim thành gần như không ai đi vào, người vào đó cũng không ra được.....Để Hạng Vũ dẫn người của mình vào, chỉ có chết".
Khải Khải cúi đầu không nói, tiếp tục nghe Troy.
"Tôi biết em lo cho Đông Đông, muốn dẫn nó đi". Troy nhìn Khải Khải, "Có rất nhiều cách làm được".
Khải Khải im lặng hồi lâu, gật đầu, ngẩng đầu nhin Troy, vỗ vỗ vai anh, "Anh lo lắng rất chu đáo, bất quá lại quên điều quan trọng nhất".
"Quan trọng nhất?" Troy nhìn chằm chằm Khải Khải.
"Tôi....." Khải Khải chỉ chính mình, "Cuộc đời thích nhất chính là mạo hiểm". Nói xong, nắm áo Troy , "Anh nghĩ nhiều vậy làm gì, tôi đi tới đâu, anh đi tới đi không phải là được sao?"
Troy ngơ ngác mắt mở to nhìn Khải Khải.
"Được rồi.....Buổi tối phỏng chừng còn phải đối phó với Jakov kia". Khải Khải ngáp một cái, nằm ra giường, "Ngủ một giấc trước đã".
Troy ngồi cạnh giường, một lúc lâu sau, quay lại nhìn Khải Khải, tới nằm cạnh anh, chăm chú nhìn nửa khuôn mặt Khải Khải. Nhìn môt hồi lâu, Troy nhẹ nhàng vòng tay ôm qua vai Khải Khải.
"Làm gì vậy?" Khải Khải trợn mắt nhìn.
"Em.....Ngày đó sao không phản kháng?" Troy nhỏ giọng hỏi.
"Ngày đó?" Khải Khải không hiểu.
"Lúc ở bể tắm". Troy dựa đầu vào vai Khải Khải, hỏi, "Vì sao dễ dàng để tôi ra tay? Tôi còn nghĩ em sẽ phản kháng".
Khải Khải nhướn nhướn mày, hỏi Troy , "Tôi nếu như phản kháng, anh sẽ ngừng tay sao?"
"Sẽ vậy". Troy nghiêm túc gật đầu, "Tôi mỗi lần đều là thử xem, em nếu phản kháng tôi tuyệt đối không dám miễn cưỡng".
"Tôi biết". Khải Khải xoa xoa cằm Troy, "Vừa đúng lúc ngày đó tôi cũng muốn làm, chỉ tiếc bị anh giành trước một bước.....Vậy anh nói xem, nếu như tôi nói muốn trước, có phải anh cũng sẽ muốn?"
Troy gật đầu, "Chỉ cần em muốn, tôi sẽ cảm giác được, giống như cảm giác đêm đó, rất mãnh liệt, rất thích hợp".
Khải Khải nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi, "Vậy nếu như vừa khéo hai người đều muốn?"
"Cái này cần hiệp thương một chút". Nói xong, Troy ghé người tới, hôn Khải Khải.
Buổi chiều, Khải Khải và Troy trong phòng tận hưởng cảm giác say giấc nồng, tuy rằng trần nhà có camera, thế nhưng tiếc rằng Troy không phải người, sẽ không hiện ra hình ảnh gì, bởi vậy qua màn hình, chỉ thất tối đa một người chính là Khải Khải tự nói chuyện mà thôi. Bất quá may là Troy trong phòng không làm gì, bằng không Khải Khải đã có thể trình diễn một màn ngoạn mục rồi.
Thời điểm mặt trời xuống núi, Khải Khải tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên, chính là mặt trời lặn trên mặt biển, cảm thấy phi thường dễ chịu.
Lúc này, có tiếng đập cửa.
"Vào đi". Khải Khải quay đầu, Troy đã trốn sau cửa.
Cửa mở, phiên dịch đứng ở cửa, lễ phép nói với Khải Khải, "Tiên sinh, Jakov tiên sinh mời tới phòng ăn".
"Được rồi". Khải Khải gật đầu, vào toilet rửa mặt, nháy mắt mấy cái với Troy .
"Em đi ăn, tôi đi trộm bản dập, cần thận!" Troy nói với Khải Khải.
"Yên tâm đi". Khải Khải cười cười với hắn, "Cái tên Jakov kia nhìn thế nào cũng không có hứng thú với đàn ông, hắn còn muốn hợp tác, tự nhiên sẽ không động tôi".
Troy gật đầu, hôn một cái lên mặt Khải Khải, rồi phi thân ra ngoài cửa sổ, tiếp tục giống như con thằn lằn, bò đến gian phòng khác.
Khải Khải xuất môn, theo 2 bảo tiêu đến nhà hàng.
Đẩy cửa phòng ăn, nháy mắt Khải Khải cảm thấy mình giống như đi vào điện Kremlin, cung điện vàng son rường cột chạm trổ, bốn bức tường treo tranh của danh họa, xung quanh tác phẩm điêu khắcc trứ danh bày biện bốn phía.
Khải Khải trên phương diện là người trong nghề, ngoại trừ tượng Davil, Mona Lysa quá mức nổi tiếng là phỏng chế, những thứ khác đều là đồ thật.
Khải Khải không nói gì, nghĩ, những tác phẩm nghệ thuật vô giá lại để tại phòng khách, nhìn bàn ăn.
"A....Khải Khải tiên sinh!" Jakov nhanh đứng lên, nhiệt tình theo sát chảo hỏi Khải Khải, mời anh ngồi xuống bàn, Khải Khải vừa muốn nhập tọa, đã thấy một người khác, híp mắt cười với mình.
Khải Khải vừa thấy gã mí mắt đã nháy mấy cái ---- Đã lâu không gặp Jeff, không nghĩ tới gã còn sống, mái tóc trước mắt cũng khá dài, Khải Khải rõ nhất, tên Jeff này là vì sĩ diện, mới đội tóc giả, cho dù hắn xuân phong phơi phới, cũng không có khả năng vài ngày đã mọc lại như cũ.
"Tôi giới thiệu một chút". Jakov khách khí giới thiệu với Khải Khải, "Vị này là người hợp tác với tôi lần này, cũng muốn vào thành hoàng kim, Jeff".
Khải Khải hơi ngỡ ngàng nhìn Jeff, cũng không biết nên nói gì trước, Jeff đứng lên, bắt tay Khải Khải, "Xin chào, nghe danh đã lâu".
Khải Khải nhướn nhướn mày, phỏng chừng Jeff này là sợ mất mặt đây, nếu như để người khác biết hắn một trùm thuốc phiện xưng bá Đông Nam Á, lại thua trong tay một tên tiểu tử mạo hiểm vô danh, lần nào cũng bị lăn qua lăn lại thảm như vậy, nghĩ cái tên sĩ diện này, gần như tuyệt đối sẽ không trước mặt người ngoài làm mất mặt mình.
Khải Khải cũng thức thời giả vờ không biết hắn, bắt tay hắn, nói, "Lần đầu gặp mặt">
Muốn rút tay, nhưng Jeff lại nắm rất chặt, còn ái muội sờ sờ tay Khải Khải.
Khải Khải mắng hắn biến thái nhưng song song cũng thấy may mắn, may là Troy không ở đây a, không thì Jeff này phỏng chừng là thực sự bị thịt rồi.
Khải Khải ngồi vào ghế đối diện Jeff, phục vụ dọn bàn ăn, sau đó hỏi Khải Khải muốn loại rượu gì, Khải Khải nhướn mày, nói, "Uống nước được rồi".
"Ai, tới đây rồi thế nào lại uống nước?" Jakov cười cười với Khải Khải, "Nhất định phải uống Vodka!"
Khải Khải âm thầm nhìn một cái khinh bỉ, nghĩ ngươi một tên cướp già? Uống rượu vodka làm gì, uống rượu mạnh như vậy để rượi say loạn tính thì sao, tốt một chút thì là làm bậy người khác, không tốt một chút thì bị người khác làm bậy mình. Ngẩng đầu, thấy Jeff đối diện nâng ly rượu Vodka vàng lóng lánh mời Khải Khải, dùng thứ tiếng nga nửa mùa nói cụng ly.
Khải Khải bất đắc dĩ phải nâng ly, chạm cốc với Jeff, bất quá đưa lên miệng chỉ uống ngụm nhỏ, vừa không uống nhiều, Jeff cũng không miễn cưỡng, chỉ là nói giỡn với Khải Khải, "Nghe nói Khải Khải tiên sinh là một mạo hiểm gia?"
Khải Khải gật đầu, "Xem là vậy đi...."
"Vậy là cũng rất chuyên nghiệp đi". Jeff nghĩ một chút, vừa cười vừa hỏi, "Không biết Khải Khải tiên sinh thích nơi nào nhất?"
Khải Khải từ từ thưởng thức món ăn nước Nga trên bàn, thuận miệng nói, "Đều thích".
"Nha....Có thể kể vài chuyến mạo hiểm thú vị nghe một chút được không?" Jeff tiếp tục truy hỏi.
Khải Khải ngẩng đầu nhìn hắn vài giây, cười cười, nói, "Có a, thú vị nhất là một lần, tới Đông Nam Á, bị tinh tinh vương bắt".
"Hả.....tinh tinh?" Jakov không hiểu hỏi Khải Khải, nghĩ, rừng mưa Đông Nam Á có tinh tinh sao?
Hình như là đoán ra suy nghĩ Jakov, Khải Khải cười trả lời, "Đương nhiên là có, tinh tinh là chủng loại biết thích nghi, lông dài, một năm bốn quý đều động dục, hơn nữa chỉ thích giống đực!"
Jakov nghe rất say mê, hỏi, "Sau đó thì sao?"
Khải Khải mắt đảo một vòng tới Jeff sắc mặt trắng bệch ngồi đối diện, nói, "Tôi bất hạnh bị tinh tinh vương bắt được, tức giận, liền cắt mớ lông dài của nó, biến thành trọc đầu.
"Ha ha ha....." Jakov cười nâng ly chạm cốc với Khải Khải, "Khải Khải tiên sinh thực sự có khiếu hài hước".
Khải Khải gật đầu, thấy Jeff cũng đung đưa ly rượu, ngoài cười trong không cười, "Đúng vậy, Khải Khải tiên sinh thực sự tài cao, bất quá tiên sinh nếu đã cắt lông tinh tinh vương, không sợ nó ghi hận sao?"
Khải Khải vui vẻ, chọc một miếng gan ngỗng bỏ vào miệng, có vài phần say mê nói, "Không sợ, nó thoát không nổi ngũ chỉ sơn của gia gia".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT