CHƯƠNG 46

Cung Cửu có chút chột dạ trốn tránh không đáp, có nghĩa là đã cam chịu. Dưới ánh mắt cứ như có thể giết người của Diệp Cô Thành, Cung Cửu đi lên vài bước, gần sát vào Diệp Cô Thành, vươn tay, vừa đỡ vừa ôm y đến bên giường, sau khi đặt Diệp Cô Thành nằm thẳng ngay ngắn, mới cúi người xuống, ôn nhu nói:“A Thành, ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi mà……”

Lửa giận trong mắt Diệp Cô Thành cơ hồ trào ra — Cung Cửu cư nhiên dám kê đơn y, thật là buồn cười! Mắt thấy Cung Cửu đã bắt đầu cởi quần áo hắn, Diệp Cô Thành vừa tiếp tục dùng ánh mắt “Chống lại” Biến thái, vừa ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận cảm thụ dị thường trong thân thể, ý đồ lấy nội lực ép loại dược đại khái là “Nhuyễn cân tán” này ra.

May mắn trong đó không có xuân dược, nếu không Diệp Cô Thành thật sự bạo tẩu.

Kỳ thật Diệp Cô Thành vốn cũng chẳng có chấp nhất gì với chuyện ai thượng ai hạ, chỉ cần thoải mái thì tốt rồi…… Nhưng vấn đề là biến thái chết tiệt này cư nhiên dám dùng phương thức quá đáng thế này! Hơn nữa cái tên gia hỏa hạ dược y, chuẩn bị áp y là Cung Cửu a, nếu là Tây Môn Xuy Tuyết Diệp Cô Thành có thể ỡm ờ chịu luôn…… Uy ! trọng điểm ở chỗ Tây Môn Xuy Tuyết sao có khả năng làm ra cái chuyện không phẩm chất này chứ? Diệp Cô Thành cảm thấy não mình bị nhồi nhét loạn xà ngầu cả lên, suy nghĩ bay loạn đến độ không có hạn cuối — đây đều là do biến thái chọc tức mà nên! tức chết ca aaa!

Nếu Cung Cửu biết suy nghĩ hiện tại của Diệp Cô Thành, hắn không dấm chua dào dạt như sóng biển, lửa giận ngập trời mới kỳ quái — may mà hắn không biết, hơn nữa bản thân hắn kỳ thật cũng có chút do dự .

Vốn cái từ “Do dự” này sẽ không, cũng không có khả năng xuất hiện trong từ điển của Cung Cửu, Cung Cửu tùy ý làm bậy thật sự không có hạn cuối. Nếu hiện tại Cung Cửu và Diệp Cô Thành mới quen biết không lâu, hắn lại nổi lên hứng thú, hạ dược, tuyệt đối sẽ nhộn nhạo không chút do dự nhào tới ăn sạch người ta — về phần tương lai ra sao à? Lấy năng lực của Cung Cửu, hắn chẳng sợ Diệp Cô Thành đuổi giết hắn; Thứ hai nếu Cung Cửu muốn tránh, trên đời này cũng không ai có thể dễ dàng tìm được hắn, cho nên hắn căn bản không có gì phải lo.

Nhưng thời gian dần trôi, Cung Cửu đã thật sự động chân tình với Diệp Cô Thành, hắn thấy Diệp Cô Thành gắt gao nhìn chòng chọc hắn, trong ánh mắt kia không mang nửa phần nhiệt độ, tâm liền trầm xuống — không xong, có vẻ như hắn đã quá nóng vội rồi, đều do Mục thúc, nếu không phải vừa rồi Mục thúc đến khuyến khích Cung Cửu ngay khi hắn đang cong tâm cong phế, cũng không đến nước này…… Nhưng việc đã đến đây rồi, không tiếp tục hình như có chút không sao nói nổi, vì thế Cung Cửu đành khẽ thở dài, một bên vươn tay cởi vạt áo Diệp Cô Thành, một bên trấn an nói:“Ta làm vậy thật sự sai lầm, chỉ mong ngươi nhìn thấy sự chân tâm của ta, đừng hận ta……”

Chân tâm ngươi muội a! Muốn áp y cũng không phải không thể, nhưng kê đơn tuyệt đối là sai lầm đạp trúng điểm mấu chốt trên nguyên tắc của y, một trăm cái chân tâm cũng không đủ bồi thường a — Diệp Cô Thành căm giận nghĩ, cùng lắm thì chịu đựng một đêm, ngày mai y không đâm Cung Cửu mấy trăm kiếm y không xứng mang tên Diệp Cô Thành a! nghiến răng nghiến lợi nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành bỗng giật mình: Y đã phát giác nội lực của y vẫn chưa tán, chỉ bị dược tính ngăn chặn, vì thế vội vàng đề khí vận công, ý đồ đột phá dược lực này, khôi phục năng lực hành động, sau đó hảo hảo mà tính sổ với Cung Cửu — nhưng không ngờ dược tính kia thập phần cổ quái, Diệp Cô Thành vừa vận công, liền cảm thấy trong đan điền chợt sinh ra một cơn đau nhức, nhói lên như vạn châm cùng đâm vào…… Diệp Cô Thành nhất thời kêu rên một tiếng, khóe miệng thấm ra máu tươi.

Cung Cửu đang không ngừng phấn đấu với cái vạt áo của Diệp Cô Thành đột nhiên sửng sốt, lập tức kinh hãi — hắn vội vươn tay sờ mạch tượng của Diệp Cô Thành, vừa dò xét xong, sắc mặt Cung Cửu biến đổi, cả tay cũng không khỏi run lên nhè nhẹ.

Diệp Cô Thành đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, xanh cả mặt, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Y gắt gao trừng Cung Cửu, cực kỳ phẫn nộ nói:“Giải dược !” nói ra hai chữ này, máu chảy ra càng nhiều, thấm đỏ cả vạt áo trắng như tuyết.

Cung Cửu vội vàng ôm Diệp Cô Thành vào ngực, áp lòng bàn tay vào nhau, cẩn thận dồn nội lực qua, không ngờ lại như trâu đất xuống biển hoàn toàn không có phản ứng. Mắt thấy Diệp Cô Thành khẽ nhíu mày, hiễn nhiên đang ra sức chịu đựng, Cung Cửu không biết là tức giận hay nôn nóng, cả hai mắt đều hơi phiếm hồng, cơ hồ có chút nói năng lộn xộn:“Sao lại như thế? Không có giải dược…… Rõ ràng dược này không thương thân, ta từng nhiều lần xác định mà……”

Diệp Cô Thành nghe vậy suýt nữa giận quá hóa cười, cái gì gọi là “Không thương thân”, không thương thân lại biến y thành thế này à? Nếu không vì bảo trì hình tượng, Diệp Cô Thành đau đến độ muốn ngao ngao gào lớn rồi…… Còn dám nói không có giải dược? ! Diệp Cô Thành nháy mắt liền nghĩ đến tình tiết cẩu huyết của câu chuyện nào đó…… Nếu Cung Cửu dám nói phải dùng biện pháp gì gì đó kia để giải dược tính này, Diệp Cô Thành tin chắc sau này y nhất định sẽ trở mặt, cả đời này đều tan vỡ với biến thái chết tiệt này!

Nhưng ngoài suy đoán của Diệp Cô Thành là, Cung Cửu cũng đột nhiên hít sâu mấy hơi, bắt buộc chính hắn bình tĩnh lại, sau đó Cung Cửu cúi người hôn nhẹ lên trán Diệp Cô Thành một cái, nói:“A Thành, ngươi phải tin ta, ta tuyệt đối không nỡ làm ngươi bị thương……” Diệp Cô Thành còn chưa kịp thầm phản bác trong lòng, đã nghe Cung Cửu nói tiếp:“Lần này do tâm thần ta bất định, mới có thể kẻ thừa cơ lợi dung…… Ta nhất định sẽ không để ngươi có việc, tất nhiên cũng tìm cho ngươi một công đạo.”

Diệp Cô Thành hơi giật mình sửng sốt trong nháy mắt, lập tức cảm thấy vớ vẩn vô cùng – theo lời Cung Cửu nói, chẳng lẽ hắn kê đơn y là do bị người khác tính kế? Ai có thể giở trò dưới mí mắt của đại biến thái tối tinh thông giở trò bày quỷ kế mà không bị phát hiện? Diệp Cô Thành không tin đâu, hừ, đều là viện cớ…… Chờ một chút, y hình như bỗng nghĩ đến một người, vị quản gia Mục thúc thần bí cổ quái lại bình tĩnh lãnh đạm kia…… Chuyện xảy ra mấy ngày nay quá nhiều, Diệp Cô Thành tựa hồ quên nói cho Cung Cửu biết, chuyện Mục thúc tìm y nói chuyện buổi tối ngày đó, có trùng hợp thế không hử?

Nhưng có đôi khi sự tình trên đời này thật sự trùng hợp thế đấy, Mục thúc vốn là trung phó bên người mẫu thân Cung Cửu, lại từ nhỏ chăm lo Cung Cửu lớn lên, kiếp trước thẳng đến chết lão cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với Cung Cửu, cho nên dù Cung Cửu có kinh nghiệm và nhãn lực của cả hai đời, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra dị tâm của Mục thúc.

Nhưng đã đến lúc này, trong lòng Cung Cửu biết là Mục động tay động chân, nhưng cũng không kịp suy nghĩ sâu thêm hay truy cứu chi nữa, hắn lập tức xoay người xuống giường, ôm lấy Diệp Cô Thành phá cửa sổ mà đi, thân ảnh chợt hiện mà lướt qua trong màn đêm, thoáng như quỷ mị, miểu nhiên vô tung.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, Cung Cửu mang theo Diệp Cô Thành một đường bay nhanh, khi bay qua một đại viện rộng lớn, thân hình Cung Cửu đột nhiên trầm xuống, nhẹ nhàng linh hoạt không kinh động bất cứ kẻ nào, trong chớp mắt bọn họ liền biến mất trong đình đài lầu các.

Nơi này là một gian phòng khách đã lâu không có người ở, nhưng vẫn hết sức sạch sẽ, hiển nhiên thường xuyên có người đến quét tước dọn dẹp. Cung Cửu an trí Diệp Cô Thành trên chiếc giường trong phòng, mặt đầy xin lỗi, ôn nhu nói:“A Thành ngươi không cần nóng vội, cũng chớ dùng nội lực nữa, dược này không phải là độc, nhưng sẽ vì nội lực mà kích phát…… Là ta nhất thời sơ sẩy, mới khiến ngươi thành như thế…… Là sai lầm của ta, nhưng lúc này tình huống của ngươi và ta không ổn, chỉ mong ngươi đừng giận ta trước, sau khi giải quyết việc này, ngươi muốn trút giận thế nào, ta cũng tuyệt không đánh trả, được không?”

Diệp Cô Thành cũng là người tâm tư nhạy cảm, vừa rồi y bị Cung Cửu ôm chạy vội đã phát giác chỉ cần y không vận nội lực liền không có việc gì, tuy tứ chi vô lực, nhưng cũng đỡ hơn là quá đau mà hộc máu, cho nên tất nhiên y ngừng lại — hơn nữa y cũng tin tưởng Cung Cửu sẽ không làm gì y, không may nhất thì cũng chỉ thất thân thôi…… Bất quá trải qua một phen dày vò thế này, Diệp Cô Thành cũng rõ Cung Cửu thật sự quan tâm y, chuyện lần này có lẽ cũng không thể hoàn toàn trách Cung Cửu, vì vậy Diệp Cô Thành đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng ép tức giận trong lòng xuống: Sinh khí gì đó về sau rồi bàn, hiện tại có âm mưu rành rành, đương nhiên hải tập trung tâm lực đối phó mâu thuẫn chủ yếu nha.

Bất quá Diệp Cô Thành vẫn tỏ vẻ phỉ nhổ Cung Cửu cư nhiên dám quậy ra cái chuyện hồ đồ thế này — rõ ràng là phản diện chung cực mà cư nhiên còn có thể làm ra thứ chuyện làm người ta không biết nói gì thế này, thật sự là da ngứa thiếu giáo huấn mà. Vì thế Diệp Cô Thành lạnh lùng nhìn Cung Cửu, không nói một lời tỏ vẻ khinh bỉ với tên nào đó.

Nhưng Cung Cửu hiển nhiên không nhận ra Diệp Cô Thành đang “Khinh bỉ” hắn, hắn cứ nghĩ Diệp Cô Thành phẫn nộ đến không thèm để ý hắn, không khỏi hối hận lại đau lòng, chỉ có thể phóng nhuyễn ngữ khí, thấp giọng nói:“A Thành, là ta có lỗi với ngươi……”

Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu “Nhận sai lương thiện”, lửa giận trong lòng kỳ thật cũng tiêu nhất hơn nửa. Mà theo một phương diện khác, tuy Diệp Cô Thành hiện tại trúng chiêu ngã ngửa, nhưng trên thực tế y cũng chằng cảm thấy nguy hiểm khẩn trương gì cho lắm: Gần đây thần công bình tĩnh của Diệp Cô Thành trên cơ bản đã đại thành; Thứ hai y luôn ôm lấy tin tưởng thật lớn với Cung Cửu, theo lý thuyết trừ Lục Tiểu Phụng nghịch thiên và Ngọc La Sát không rõ chi tiết ra, đáng lẽ chẳng có người nào có thể uy hiếp Cung Cửu mới đúng, cho nên chuyện này…… Chắc cũng không nghiêm trọng lắm đâu, phải không ta?

Nhưng chuyện này theo góc nhìn của Cung Cửu cũng không đơn giản, hắn khẽ thở dài, cầm tay Diệp Cô Thành, nói:“Đến nay ta cũng không biết Mục thúc vì sao phải làm như vậy, rất nhiều chuyện của ta đều không gạt hắn, nếu hắn quả nhiên phản bội ta, vậy thật sự không xong …… Nhưng lúc này đối với ta mà nói, an nguy của ngươi mới là tối trọng yếu, A Thành, trên đời này cũng chỉ có ngươi có thể khiến ta dốc lòng dốc sức như thế thôi……”

Diệp Cô Thành quả thật nghe thế mà hơi tăng nhịp tim, cái y tối chống cự không nổi chính là mị lực “Nhận chân” và “Thâm tình” của Cung Cửu, so sánh ra y càng tình nguyện đi ứng phó với Cung Cửu biến thái nhộn nhạo kia hơn.

Nhưng Diệp Cô Thành cũng không quên, vô luận Cung Cửu nói dễ nghe đến dường nào, chuyện hôm nay đều là Cung Cửu làm ra — chỉ nói vài câu tâm tình liền muốn xóa đi hết hử? Mơ hả, hừ. Diệp Cô Thành một bên tự hỏi chờ chuyện này giải quyết xong phải “Bóc lột” Cung Cửu thế nào, một bên lạnh lùng hỏi:“Đây là nơi nào?”

Nếu thật sự là Mục thúc giở trò sau lưng, sản nghiệp của Cung Cửu khẳng định đều không an toàn, bởi vì Cung Cửu tạm thời còn không biết Mục thúc đến tột cùng có khống chế được tay chân của hắn hay không, lại có sắp đặt gì, sau lưng còn có độc thủ khác không…… Cho nên Cung Cửu mới lập tức mang Diệp Cô Thành rời khỏi vạn phương các, để tránh lâm vào mai phục. Mà việc cấp bách là cởi bỏ dược tính cho Diệp Cô Thành trước, nếu không thực sự chuyện gì, Cung Cửu không nổi điên mới là lạ .

Về phần nơi này, quả thật là một nơi an toàn Mục thúc không biết, chỉ nghe Cung Cửu nghiêm túc đáp:“Nơi này là phòng khách hậu trạch của Nam Vương phủ.”

Diệp Cô Thành đột nhiên còn tưởng là y nghe lầm — Nam Vương phủ? Cung Cửu dẫn y chạy tới Nam Vương phủ làm gì? Trong Nam Vương phủ này cũng có không ít cao thủ, thậm chí còn có hơn trăm đội cung tiễn thủ hộ vệ, chỉ bằng bộ dáng bi đát không hay ho của hai người bọn họ hiện tại, nếu bị người khác phát hiện , chỉ sợ sẽ chết cũng không biết mình chết thế nào ấy chứ.

Bất quá nếu Cung Cửu có gan “Mạo hiểm” như vậy, tự nhiên cũng có suy xét của hắn. Tục ngữ nói rất đúng, thỏ khôn có ba hang — lấy trình độ xảo quyệt của Cung Cửu, sao có thể không lưu thêm vài chỗ xoay sở chứ? Đừng nói hang động , ba mươi cái hang cũng có ấy chứ.

Tuy nói Mục thúc có thể coi như thuộc hạ tín nhiệm nhất của Cung Cửu, nhưng Cung Cửu vẫn có không ít phòng bị với lão, bởi vậy muốn xử lý Mục thúc kỳ thật cũng không tính là quá khó, khó là còn phải coi thế lực của Cung Cửu có bị ảnh hưởng quá lớn hay không — dù sao cho tới nay Mục thúc đều tham dự vào từng vòng từng vòng đại kế tạo phản của Cung Cửu, cái này tuyệt đối không thể hư. Nếu không vì Cung Cửu quan tâm dược tính Diệp Cô Thành mắc phải, chỉ sợ hắn sớm đã lôi đình bắt Mục thúc, để tránh bị đâm ngang, vĩnh trừ hậu hoạn .

Nhưng việc đã đến nước này, chuyện của Mục thúc có muốn gấp cũng không được, Cung Cửu lường trước Mục thúc làm thế hẳn là có nguyên nhân khác, lại nới lỏng một chút, thử một hai lần, xem coi Mục thúc sẽ làm thế nào, nói không chừng có thể còn đường sống quay lại, có thể sử dụng phương thức tốt hơn để giải quyết chuyện này.

Lập tức, Cung Cửu trấn an cười với Diệp Cô Thành:“A Thành không cần lo lắng, hết thảy có ta.” Hắn vừa nói xong, đã nghe tiếng đập cửa “Đốc đốc đốc” vang lên trên cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play