Khi Quan Tĩnh Trác rời khỏi tiệm cà phê, bên ngoài không biết từ khi nào đã rơi xuống mấy giọt mưa phùn. Cơn gió lạnh lẽo mang theo hơi nước, người đi đường đều cúi đầu vội vã bước nhanh, cổ co rụt, hai tay ôm chặt quanh người, ngăn cản cái rét tháng ba xâm nhập.

Quan Tĩnh Trác không che dù, cũng không gọi xe. Anh đứng bên đường, nhìn ra dòng xe cộ chậm rãi di chuyển nơi đèn giao thông. Mỗi người, mỗi chiếc xe đều có mục tiêu của mình, nhưng anh thì hoàn toàn không biết con đường của anh nơi đâu.

Sau một lúc lâu, anh cúi đầu châm điếu thuốc, rồi chậm rãi đi bộ về nhà.

Di động trong túi không ngừng kêu vang, là người trợ lý lái xe điên cuồng tìm anh. Nhưng không biết vì sao, Quan Tĩnh Trác lại tuyệt không muốn cùng người khác nói chuyện, giống như thế giới ngập trong màn mưa này bị một lớp vải mảnh bao phủ lấy, vô hình trung đem anh tách biệt khỏi thế giới.

Cũng không biết đã đi bao lâu, anh mệt mỏi ngồi nghỉ nơi ven đường một chút, cảm thấy toàn thân đều đông cứng chết lạnh, anh lại tiếp tục đứng dậy bước đi. Bất tri bất trác sắc trời bắt đầu tối xuống, từ sân bay trở về nội thanh, anh đi suốt một ngày.

Phố xá rực rỡ lên đèn, cơn mưa dịu nhẹ dần trở nên phai nhạt. Hàng rào khắc hoa văn ngoài cổng lớn Quan gia hiện lên trước mắt, Quan Tĩnh Trác đi qua đường chậm rãi tiến đến gần, đột nhiên nhìn thấy dưới ngọn đèn đường có một người đang đứng, mặc áo khoác đen, tay cầm dù đen, lẳng lặng đợi anh.

Quan Tĩnh Trác có chút chấn động: “Anh hai!”

Quan Phong gật đầu với anh: “Em đã về.”

“Anh hai, sao anh lại đứng lên? Hai hôm trước không phải anh vẫn ngồi xe lăn sao? Bác sĩ đã cho phép anh hoạt động?”

“Dù sao cũng không thể ngồi mãi cả đời.” Bất thình lình, Quan Phong mỉm cười một chút, “Chị em cùng Tiệp Tiệp đều đang ở nhà chờ em về ăn cơm. Đến bây giờ vẫn chưa thấy em về, bọn họ kêu anh ra đây đợi.”

Quan Tĩnh Trác sững sờ đứng đó, một cơn chua xót trào lên, nghèn nghẹn trong cổ họng, ngay cả nói cũng không nói được.

“Thôi, vào nhà ăn cơm đi.” Quan Phong vẫy tay ý bảo anh đến gần cùng che dù, sau đó bước đi trước về phía cổng lớn. Bước chân hắn còn có chút không ổn định, hơi thở cũng không đủ mạnh, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng lại có vài phần cảm giác kiên cường sau khi bị thương.

Quan Tĩnh Trác gật đầu “Vâng” một tiếng, cũng nhanh chóng đuổi kịp hắn.

Trong phòng ăn Quan gia, quả thật đèn đuốc sáng trưng, Quan Duệ mặc áo khoác lông dê cùng váy dài màu xám tro, ôm con gái Tiệp Tiệp ngồi trước bàn ăn. Quản gia mở nắp nồi inox, lộ ra bên trong món súp hải sản sò điệp nóng hổi cùng tôm rang.

Quan Duệ buông con gái ra, gắp một con tôm thật lớn đặt xuống trước mặt Quan Tĩnh Trác, “Về rồi à? Đói bụng chưa? Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Quan Phong cũng ngồi xuống, ra hiệu cho quản gia múc cho mình một chén canh đầy: “Phòng bếp mới mua măng tươi, canh này quả thật ăn không tệ. Mau dùng bữa thôi.”

Quan Tĩnh Trác nhìn bọn họ, sau một lúc lâu mới đưa tay chùi mắt, khẽ mỉm cười: “…Vâng.”

Tiếng dao nĩa va chạm khe khẽ vang lên khắp phòng ăn, tiếng người một nhà nói cười vui vẻ từ cửa sổ sát đất bay ra ngoài… Thế giới ngoài kia, từng giọt mưa phùn vẫn lượn lờ giữa trời đêm, nhưng cái lạnh giá đêm xuân đã hoàn toàn bị chặn lại bên ngoài cửa sổ, một chút gió cũng không thể thổi vào bên trong căn nhà ấm áp.

*****

Đoàn Hàn Chi sáng sớm bước vào đoàn phim, đã thấy nhân viên quay phim cùng nhân viên đạo cụ bận rộn dựng cảnh, nhóm diễn viên ngồi ở hậu trường, được nhân viên hóa trang vẽ loạn trên mặt. Trông thấy Đoàn Hàn Chi bước vào, rất nhiều người đồng loạt đứng dậy: “Đạo diễn Đoàn!” “Đạo diễn Đoàn, chào buổi sáng!”

Doanh thu phòng vé của phần một ‘Truyền thuyết thú vương’ vượt mốc một trăm triệu, hết thảy nhân viên đều hưng phấn vô cùng, nhiệt tình vô cùng.

Đoàn Hàn Chi gật đầu đi vào phòng nghỉ. Mười lăm phút sau đi ra, y đã cởi áo khoác ngoài, trong tay cầm ly trà, từng sợi tóc mai trên trán che khuất đôi mắt tràn ngập tơ máu. Nhìn lướt qua, y tựa như bức tượng hình người điêu khắc bằng ngọc thạch, tinh xảo mà không mang biểu tình.

Vệ Hồng cúi đầu, đứng chờ bên ngoài phòng nghỉ của đạo diễn.

Đoàn Hàn Chi đi ngang qua hắn, nhưng không ngừng lại, trên cơ bản không thèm chớp mắt, bước thẳng về phía trước: “Hôm nay quay cảnh hành động của nam chính, kêu nhân viên đạo cụ chuẩn bị thật tốt, dây kéo lẫn bảo hiểm toàn bộ kiểm tra thêm một lần, đừng để đến thời điểm quan trọng mới xảy ra sự cố giùm tôi.”

Vệ Hồng ngoan ngoãn đi theo phía sau Đoàn Hàn Chi. Y nói một câu, hắn liền gật đầu “Vâng” một tiếng.

“Cậu đi theo tôi làm gì?” Đoàn Hàn Chi xoay người lại, “Chuẩn bị hóa trang a.”

Vệ Hồng nức nở chạy đi tìm nhân viên hóa trang, còn nhân viên hóa trang thì đã sớm đổ đầy mồ hôi đứng chờ bên cạnh. Nam chính này cũng không biết bị làm sao, rõ ràng bình thường đều nghiêm túc phối hợp, diễn xuất chuyên nghiệp, thời điểm nào phải làm gì đều nắm rất rõ, chưa bao giờ cần người khác hướng dẫn. Sáng nay lại giống như uống nhầm thuốc, đi làm so với bình thường trễ hơn, chưa kể mới bước vào đã chạy đến trước cửa phòng nghỉ của đạo diễn đứng chờ, đuổi thế nào cũng đuổi không đi, rất giống con cún bự lông xù cuộn đuôi trước cửa phòng chủ nhân.

Đoàn Hàn Chi đứng bên cạnh phim trường, cùng nhân viên chỉ đạo võ thuật nói chuyện, vừa nói vừa có cảm giác quái quái… Nhìn lại, đã thấy Vệ Hồng không biết từ khi nào thì lén lút đem ghế dựa chuyển sang vị trí không xa sau lưng y. Một bên hắn tùy ý cho nhân viên hóa trang dùng cọ vẽ lên mặt, một bên hắn tha thiết nhìn về phía này.

“…” Đoàn Hàn Chi hơi bực đôi chút, nhưng cũng không thèm để ý hắn, tiếp tục quay đầu lại, cùng nhân viên chỉ đạo võ thuật thương lượng công việc.

Một lát sau, Vệ Hồng hóa trang xong, nhân viên phục trang liền đi lấy trang phục diễn cho hắn thay. Đoàn Hàn Chi cũng đã trò chuyện xong với nhân viên chỉ đạo võ thuật, lúc này tiếp tục cùng nhân viên đạo cụ kiểm tra độ an toàn của dây kéo. Vừa nói, y vừa có cảm giác quái quái lần nữa. Nhìn lại, chỉ thấy Vệ Hồng đang đứng sau lưng y, một bên tùy ý cho người ta giúp hắn mặc trang phục diễn, một bên tha thiết nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi.

“Vệ ca thật đúng là dính ngài nha, đạo diễn Đoàn.” Nhân viên đạo cụ cười gượng.

Sắc mặt Đoàn Hàn Chi nhanh chóng trầm xuống: “Cậu đây là có ý gì?”

“Có… có ý gì đâu? Tôi không… không có ý gì hết!” Nhân viên đạo cụ trong lòng kêu to oan uổng. Mối quan hệ mờ ám giữa ngài và Vệ Hồng toàn bộ người trong giới giải trí đều biết, đến nước này ngài còn sợ bị người ta nói!? Thần kinh lão gia ngài rốt cuộc có bao nhiêu nữ tính có bao nhiêu yếu ớt a?

“Đạo… đạo diễn Đoàn.” Vệ Hồng ngượng ngượng ngùng ngùng bước đến gần.

Đoàn Hàn Chi lãnh đạm liếc hắn một cái: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Vệ Hồng cúi thấp đầu, “Cha mẹ tôi trở về rồi, tôi… tôi muốn hỏi anh tối nay có nguyện ý ra ngoài không? Chúng ta có thể đi xem phim, đi dạo… đi dạo công viên.”

“…Cha mẹ cậu trở về đâu có liên quan gì đến tôi? Cha mẹ cậu trở về, tôi nhất định phải ra ngoài hẹn hò với cậu sao?”

Nhân viên đạo cụ cúi đầu ngồi xổm một bên, liều mạng đưa tay cào tường, cào đến mức lóe lên tia chớp.

“Đạo diễn Đoàn…” Vệ Hồng ngước mắt lên, hốc mắt ướt sũng, phảng phất như có một cái đuôi lông xù vừa mới mọc ra, liều mạng vẫy vẫy trong không trung.

Đoàn Hàn Chi lãnh khốc vô tình: “Cậu không phải còn có con gái lão Vương nhà hàng xóm chờ cậu sao? Trở về cùng tiểu cô nương người ta hẹn hò đi.”

“Đạo diễn Đoàn…”

“Đi đi đi, đi xa một chút!”

“Đạo diễn Đoàn…”

Nhân viên đạo cụ rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại, khóe miệng run rẩy thống khổ, tựa như đang cố kiềm nén đến mức nội thương: “Đạo diễn Đoàn, tôi thật sự không thể không xen vào một chút… Xin hỏi ngài đây là đang ghen như trong truyền thuyết đúng không?”

“…” Đoàn Hàn Chi đông cứng tại chỗ hết năm giây, sau đó y đột nhiên hổn hển nhảy dựng lên: “Ngụy Lâm! Tiểu Ngụy Tử! Mau tới đây!”

‘Xoạt’ một tiếng ánh chớp lóe lên, Ngụy Lâm cùng ba phó đạo diễn người Mỹ đồng loạt xuất hiện trước mắt, nịnh nọt nhếch lên Lan Hoa Chỉ như mấy tiểu thái giám trong cung: “Có nô tài!”

* Lan Hoa Chỉ (ngón tay hình hoa lan): một động tác tay của các cô nương thời cổ đại, tạo ra dáng vẻ yêu kiều thướt tha của nữ nhân, mấy lão thái giám cũng hay dùng lắm =))



Đoàn Hàn Chi chỉ một ngón tay về phía nhân viên đạo cụ: “Bắt hắn cho tôi, tha ra ngoài chém!”

Ba tiểu thái giám người Mỹ nhất thời hóa thành những kẻ vai u thịt bắp mặt lạnh như tiền, nhào lên tựa như lang như hổ đem nhân viên đạo cụ ấn ngã xuống đất, sau đó lãnh khốc vô tình đem người tha đi = =

……

Kết thúc một ngày quay phim, Đoàn Hàn Chi bước ra cổng lớn trường quay. Vệ Hồng hung hăng thao luyện cả ngày, ít nhiều cũng có nét mệt mỏi ủ rũ, đi theo phía sau y.

“Cậu còn muốn làm gì?” Đoàn Hàn Chi mở cửa xe, không mặn không nhạt nhìn hắn, “Tôi đến khách sạn ở, cậu không cần đi theo.”

Vệ Hồng vươn móng vuốt, túm lấy một mảnh góc áo đắt tiền của Đoàn Hàn Chi: “Hàn Chi…”

Đoàn Hàn Chi thái dương co giật.

Vệ Hồng thức thời sửa cách xưng hô: “Đạo diễn Đoàn…”

Đoàn Hàn Chi xoay người bước đi.

Vệ Hồng biết phục thiện, ‘Phịch!’ một tiếng quỳ gối xuống, dùng tuyệt chiêu ‘Thái Sơn áp đỉnh cẩu thức’ tập kích Đoàn Hàn Chi, đôi mắt chờ mong ướt sũng nhìn y chằm chằm, hơi thở nóng hổi phun lên mặt y, “Đạo diễn ~ Tôi cảm thấy tôi diễn xuất chưa được tốt lắm, anh chỉ dẫn giúp tôi đi ~”

“…” Đoàn Hàn Chi bị nội thương: “Dừng! Stop! Không cần tùy tiện dụ dỗ!”

“Cái gì gọi là dụ dỗ!?” Trên đầu Vệ Hồng hiện ra dấu chấm hỏi khổng lồ, kế tiếp lập tức càng thêm liều mạng, ôm dính Đoàn Hàn Chi: “Mang tôi về nhà đi đạo diễn Đoàn ~~ Mang tôi về nhà đi ~~ Tôi giúp anh nấu cơm giặt giũ quét tước vệ sinh nhân tiện làm ấm giường ~~ Cho nên, mang tôi cùng về nhà đi ~~”

Đoàn Hàn Chi liều mạng đẩy hắn ra: “Nơi này là bãi đậu xe! Có người! Có người! Sẽ có người đó!”

“Có người sợ gì chứ?” Vệ Hồng càng thêm hăng hái, “Đến một tên tôi cắn một tên! Đến hai tên tôi cắn cả đôi!”

Lời còn chưa dứt, nhân viên đạo cụ đã bước đến cửa ga-ra. Hắn sửng sốt, sau đó hắc tuyến đầy đất: “Đạo diễn Đoàn, Vệ ca… Hai người đang trao đổi tình cảm?”

“…” Đoàn Hàn Chi phẫn nộ rồi.

Đoàn Hàn Chi phẫn nộ còn chưa kịp biểu hiện, cái đuôi của Vệ Hồng đã ‘Xoạt’ một tiếng dựng thẳng lên, sau đó vui vẻ quay đầu thừa nhận: “Đúng vậy đúng vậy!”

Đoàn Hàn Chi một phen đẩy Vệ Hồng ra, đem cậu thanh niên phương Bắc chính trực tráng niên thân cao mét tám, hung hăng đạp ngã dưới đất, phẫn nộ giẫm giẫm lên gương mặt đầy bụi đất của hắn: “Cái gì mà gọi là đúng vậy? Đúng vậy cái đầu cậu! Trao đổi tình cảm cái đầu cậu! Hai người các ngươi ngày mai không cần đến đoàn phim nữa! Coi chừng lão tử tìm người làm thịt cả nhà các ngươi!”

Buổi tối, thành phố B lộ ra một mặt quyến rũ cao quý của nó. Phố chợ tràn ngập sắc màu, ngựa xe như nước, cánh cửa khách sạn, hộp đêm thổi ra từng làn gió thơm mát nhẹ nhàng, tiếng cười đùa vui vẻ vọng đến khắp nơi, ánh đèn nê-ông từ phía chân trời dần chuyển sang màu đỏ.

Đoàn Hàn Chi gương mặt cứng ngắc bước khỏi rạp chiếu, ngồi vào trong xe. Vệ Hồng hết sức ân cần giúp y thắt dây an toàn, không ngừng huyên thuyên: “Anh có thích bộ phim vừa rồi không? Tôi cảm thấy, lý do nữ chính yêu nam chính rất khó hiểu. Chưa kể, cuối cùng nàng có đi theo người đàn ông ấy không? Trong phim không nói rõ ràng lắm, anh thấy đúng không?”

“…” Đoàn Hàn Chi nghiêm túc nhìn hắn, “Vệ Hồng.”

“Vâng?”

“Dàn diễn viên trong phim, cậu xem rồi chứ? Năm chữ ‘đạo diễn Đoàn Hàn Chi’, cậu nhìn thấy chứ?”

“…” Vệ Hồng bịt mắt, sau đó yên lặng xoay đầu đi.

Đoàn Hàn Chi liếc xéo hắn, “Lái xe!”

“Đi… đi đâu?”

“Về nhà ăn cơm! Ngày đó là ai cố sống cố chết chạy đi mua xương đuôi bò, cậu con mẹ nó rốt cuộc khi nào mới nấu thịt kho tàu hả?”

Vệ Hồng lập tức phấn chấn tinh thần, ngay cả cái đuôi cũng dựng lên: “Về nhà sẽ nấu ngay! Trong tủ lạnh còn hai miếng thịt heo, khi trở về một miếng tôi dùng đường với dấm chua nấu canh, sau đó tôi thêm tỏi và giấm vào nước tương làm nước sốt, dùng để chấm miếng còn lại. Hắc hắc, tôi bảo đảm với anh, thơm ngon vô cùng…”

Chiếc ô tô giữa dòng đường đông nghịt nhanh chóng khởi động, hòa vào dòng xe cộ lưu thông cuồn cuộn.

“…Đạo diễn Đoàn.”

“Gì?”

“Sau này mỗi ngày tôi đều đưa anh về nhà. Về đến nhà rồi, chúng ta liền mua đồ nấu ăn, ăn không hết thì đem lên sân thượng nuôi chó, buổi tối chúng ta cùng nhau xem phim. Trước tiên xem hết những bộ phim anh đã quay trước đây, sau đó xem đến phim do tôi diễn. Chúng ta cứ thế xem từng bộ từng bộ, xem cả một đời.”

“Hừ!”

“Tôi bị anh dùng quy tắc ngầm, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!”

“…Xì!”

“Đã dùng quy tắc ngầm rồi, anh không thể không cần tôi. Nếu anh không cần tôi, tôi sẽ dẫn theo Tiểu Hồng Hồng ngồi trước cửa nhà anh, mỗi ngày đều khóc lóc om sòm, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Hắc hắc… Nếu anh không cho ăn… không cho ăn tôi liền ầm ĩ với anh, ầm ĩ cả đời.”

“…Vệ Hồng, ngoan ngoãn lái xe! …Thao, con mẹ nó cậu nghiêm túc lái xe một chút cho lão tử!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play