“…Anh xác định tôi mặc như vậy không thành vấn đề sao??” Trước cửa nhà hàng, Vệ Hồng yên lặng nhìn chiếc áo thun màu hồng phấn trên người, quần jean với hoa văn cún con, giày bata vàng nhạt có in hình cỏ ba lá, sau đó ngẩng đầu lên, qua cánh cửa thủy tinh phản xạ ra hình ảnh chính mình đang đội lỗ tai thỏ tuyết trắng phấn nộn trên đầu.
“Không thành vấn đề.” Đoàn Hàn Chi nói, “Quan đại công tử cũng mặc như vậy đó, nghe nói là y phục truyền thống của tiệc Halloween ở Pháp.”
“…”
“Hơn nữa, người ta còn mặc áo thun ba lỗ màu xanh lá chuối in hình con ếch nha.”
Vệ Hồng thống khổ nhắm mắt lại, sau đó nhân lúc Đoàn Hàn Chi xoay người đi mở cửa liền nhanh tay lẹ chân đem lỗ tai thỏ trên đầu nhét vào túi quần.
Quan Phong ngồi sau tấm màn màu hồng nhạt bằng lụa tơ tằm ở khu VIP nhà hàng, thân thể thon gầy bó buộc trong bộ trang phục Armani, toàn thân ngã vào chiếc ghế sôpha bằng da cùng màu, gương mặt lạnh băng trắng bệch càng có điểm giống với quỷ hút máu quý tộc mới bước ra từ trong bóng đêm.
“…Tôi nói kawaii không phải là ý này.” Sau một lúc lâu trầm mặc, Quan Phong vừa nhìn Vệ Hồng vừa miễn cưỡng phát biểu nhận định của mình.
Vệ Hồng lập tức lên án “Tôi cũng đã nói là không cần, thế nhưng y vừa cười *** đãng vừa ép tôi mặc, một bên mặc một bên lặp đi lặp lại: Tình thú a thật sự rất tình thú a, lính đặc chủng thiện chiến mạnh mẽ đối lập với thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ, màu phấn hồng này là cỡ nào thỏa mãn nội tâm tràn ngập tình thú cao quý của tôi a!”
“Cậu để y nắm đầu lôi đi thế này, cậu còn xem như đàn ông sao Vệ Hồng?”
“…Đàn ông chân chính không đánh lão bà.”
“Cho dù không đánh y thì cậu cũng không được xem như đàn ông chân chính.” Quan Phong thương xót nói, “Chỉ có thể xem như trung khuyển chân chính thôi.”
Vệ Hồng chớp mắt, sau đó ủy khuất vẫy đuôi với Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi lập tức vuốt ve lớp lông của Vệ Hồng trấn an: “Ngoan, lần sau Quan Phong còn nói cậu là trung khuyển, cậu liền xông lên cào hắn một cái.”
Vệ Hồng ngây ngốc sửng sốt một chút, kế tiếp yên lặng thụt lui từng bước một đến sát góc tường: “…Tôi vẫn là tránh xa hai người các anh một chút a…”
Đoàn Hàn Chi lập tức dùng ánh mắt chán ghét ‘Xem đi người ta muốn tránh xa anh một chút’ nhìn Quan Phong, Quan Phong lại dùng gấp đôi ánh mắt ‘Kẻ khiến người ta muốn tránh xa một chút rõ ràng là cậu’ đáp trả. Hai luồng ánh mắt khinh bỉ tăng lên không ngừng theo cấp số nhân bắn qua bắn lại giữa không trung, khiến Vệ Hồng nhịn không được phải dùng tay che mắt. Chỉ cần hắn vừa mở mắt ra sẽ thấy sau lưng Quan đại công tử mặc âu phục Armani đen cùng Đoàn đại đạo diễn mặc âu phục Gucci tuyết trắng hiện lên một chữ với vầng hào quang chói lọi phổ độ chúng sinh — “Tiện”.
Bọn họ đồng loạt lộ ra nụ cười ôn nhu mà thân thiết, răng nanh trắng toát sắc bén mê người, khí chất cao quý lãnh diễm bẩm sinh, quả thực khiến người ta nhịn không được muốn chạy đi tìm đồ đập ruồi, sau đó đập một phát, đem bọn họ quăng hết lên hành tinh Namek.
Hellen từ bên ngoài vén rèm bước vào, ho khan một tiếng, đưa lên tập văn kiện: “Ông chủ, kịch bản ngài bảo tôi mang đến.”
Quan Phong hết sức tao nhã hất hất cằm về phía Đoàn Hàn Chi: “Đưa cho đạo diễn Đoàn xem.”
Hellen nhanh chóng dùng hai tay nâng cao tập văn kiện đến trước mặt Đoàn Hàn Chi.
“–Đây là cái gì? Anh viết kịch bản?”
“Tại sao tôi phải lãng phí thời gian làm mấy chuyện này? Biên kịch gia của tôi ngồi không ăn lương à?”
“Tôi cũng đoán là anh không viết được…” Đoàn Hàn Chi dù hơi mất hứng một chút, nhưng kế tiếp vẫn thừa lúc Quan Phong đang sắp xếp từ ngữ để tiến hành phản kích, vội vàng giành mở miệng trước: “Cái này gọi là kiểu kịch bản gì đây??? Phim kì huyễn? Không gian khác? Tiểu thuyết bối cảnh gothic Đông phương Tây phương kết hợp? Diễn biến lịch sử vương triều chia cắt?” Y xoạt xoạt mấy tiếng, đem kịch bản đảo ngược lại, “Độ dài này có thể so sánh với Final Destination phần một, hai, ba, bốn đấy. Anh tính một hơi quay kì huyễn hệ liệt sao, Quan đại công tử?”
“Không.” Quan Phong thản nhiên nói: “Đương nhiên không.”
Đoàn Hàn Chi nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Thị trường phim kì huyễn trong nước rất hiếm hoi, hơn nữa yêu cầu đầu tư rất lớn, diễn viên trụ cột cũng khó kiếm. Anh nên thận trọng a.”
“Tôi đã thận trọng lắm rồi — vốn dĩ tôi muốn quay bảy phần.” Quan Phong nuối tiếc phất tay, “Nhưng thấy nhân viên đoàn phim giằng co khóc lóc thảm thiết suốt ba ngày ba đêm để cầu xin, tôi miễn cưỡng quyết định quay bốn phần là dừng tay.”
“…” Đoàn Hàn Chi nhướng một bên lông mi lên.
“Bất quá, bốn phần này không phải là bốn câu chuyện khác nhau, cho nên không tính là nhiều.” Quan Phong tùy ý vung tay, bất luận là ngữ điệu hay là thái độ thản nhiên đều khiến người ta có một loại ảo giác hắn đang bàn luận xem đêm nay nên ăn beefsteak tiêu đen hay ăn thịt dê hấp, “–Tôi quyết định đem bộ phim hoàn chỉnh chia làm bốn phần, mỗi phần hai tiếng rưỡi, tựa như phim nhiều tập được chiếu hàng tuần. Bộ phim dài mười tiếng này, chủ yếu giảng thuật lại câu chuyện lịch sử về bốn quốc gia hưng thịnh trên đại lục kì huyễn, xen kẽ với quá trình đánh quái thăng cấp của nam chính, khoảng thời gian dàn trải đại khái chừng năm mươi năm. Hơn nữa, nó không hướng đến thị trường Trung Quốc đại lục, mà hướng đến toàn thế giới.”
“…” Đoàn Hàn Chi đứng lên, “Vệ Hồng, chúng ta đi thôi. Quan tổng hai hôm nay có hơi nóng sốt, cứ để Hellen giúp hắn bôi thuốc là được rồi.”
Vệ Hồng ngoan ngoãn đứng dậy, Quan Phong ngạo mạn ra lệnh: “Hai người các cậu đều ngồi xuống cho tôi.”
“Không, chuyện này thật sự nguy hiểm lắm, nghe nói bệnh tâm thần có khả năng lây nhiễm đó. Quan tổng, anh đã không còn là nam sinh trung học mười lăm tuổi nữa, ngoan ngoãn về nhà uống thuốc đi nha.” Đoàn Hàn Chi thành khẩn nắm tay Hellen “Tiểu mỹ nhân, về nhà nhớ phải dặn dò Quan tổng uống thuốc, không có việc gì đừng tùy tiện thả hắn ra ngoài, lỡ đâu gây ra tai họa cho xã hội thì làm sao bây giờ, thật là…”
“Ngồi xuống.” Quan Phong dừng một chút, “Hoặc cậu có thể đi, nhưng phải để Vệ Hồng lại.”
Đoàn Hàn Chi dùng sự khẩn trương hiếm thấy che chắn trước mặt sủng vật nhà mình: “Tại sao?”
“Bởi vì nam chính là nhân vật tôi đo ni đóng giày cho Vệ Hồng.” Quan Phong bình thản nói: “Nam chính là chiến sĩ thú tộc, nguyên hình là con hắc cẩu chỉ to bằng con nghé, hóa trang vô cùng kawaii. Vệ Hồng, hôm nay cậu cần phải mặc kawaii hơn chút nữa.”
“…” Vệ Hồng đứng lên, nói: “Chúng ta đi thôi đạo diễn Đoàn. Quan tổng, anh nhớ uống thuốc.”
Mười phút sau, Quan Phong nhìn Vệ Hồng bị trói gô cứng ngắc như khúc bánh chưng ném lên ghế sô-pha, hài lòng gật đầu với Hellen: “Làm tốt lắm.”
Vệ Hồng giãy dụa: “Tỷ tỷ, tỷ bái sư ở chỗ nào? Võ Đang? Thiếu Lâm? Hay núi Nga mi? Tỷ theo học ở trường võ Thần Hành Thái Bảo sao? Thời điểm đến trường, tỷ nhất định là đại tỷ xã hội đen bản địa đúng không?”
“Thật ngại quá nha, mệnh lệnh của ông chủ không thể làm trái nha ~~” Hellen vỗ vỗ mười ngón tay ngà ngọc mảnh mai, “Kỳ thực sư phụ tôi là đương kim chưởng môn phái Nga Mi – Diệt Tuyệt sư thái. Bế quan mười năm, học nghệ không tinh, khiến mọi người chê cười rồi, hổ thẹn hổ thẹn.”
“…” Đoàn Hàn Chi nói: “Đâu có đâu có.”
Sau đó Đoàn đại đạo diễn ngồi nghiêm chính lại, hít sâu tĩnh khí, biểu tình gương mặt nghiêm nghiêm túc túc, ánh mắt thành kính tha thiết nhìn về phía Quan Phong: “Vừa rồi là Vệ Hồng không đúng.”
Quan Phong hả lòng hả dạ: “Ân.”
“Tôi trở về nhất định hảo hảo giáo dục hắn.”
“Ân.”
“Hắc cẩu thì cứ hắc cẩu đi, Vệ Hồng rành nhất là diễn loại nhân vật thế này, hoàn toàn là nền tảng diễn xuất của hắn, có đúng không Vệ Hồng?”
Vệ Hồng bi thống nức nở: “Gâu…”
“Tôi cam đoan hắn sẽ diễn rất tốt vai nam chính này, tuyệt đối không phụ niềm hi vọng tha thiết của Đảng và nhân dân dành cho hắn!”
Quan Phong nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn qua hết sức hài lòng: “Có được những lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi. Nếu thiếu đi sự cố gắng hết mình của cậu hay sủng vật nhà cậu, tôi không có cách nào đối mặt với rất nhiều khiêu chiến khó khăn cứ lần lượt kéo tới… Trên thực tế, hôm nay trước khi hai người đến, tôi đã hút nửa bao thuốc lá — tôi bình thường chưa đến thời điểm áp lực nhất sẽ không hút thuốc. Vì muốn kiếm được số tiền đầu tư cho bộ phim cho bộ phim vĩ đại dài mười tiếng đồng hồ này, sáng nay tôi thiếu chút nữa đã dùng bút máy tươi sống xuyên qua huyệt Thái Dương của giám đốc ngân hàng.”
“Anh vậy mà không đủ tiền đầu tư cho một bộ phim điện ảnh sao?” Đoàn Hàn Chi kinh ngạc.
“Cậu có biết bộ phim này quy mô lớn bao nhiêu, hao tốn đạo cụ cung điện bao nhiêu, cần bối cảnh bao nhiêu, còn có chế tác hậu kỳ bao nhiêu không?”
“Cho dù như vậy tôi cũng không tin tổng số vốn đầu tư vượt quá sáu triệu.”
“Cậu định giá rất chính xác, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một chút.” Quan Phong dừng một lát, dùng ngữ khí hết sức nghiêm túc tuyệt đối không hề nói giỡn nói: “Nhà đầu tư chủ yếu của bộ phim này là Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Minh Hoa, mà thành viên của công ty, cho tới bây giờ cũng chỉ có tôi với cậu hai người mà thôi.”
“…” Vệ Hồng đứng dậy, “Hellen, đem bút máy trên tay cô phóng thẳng qua huyệt Thái Dương của tôi đi.”
Sau khi tiêu diệt sạch sẽ các loại bút trong phòng, Quan Phong một lần nữa ngồi xuống ghế sôpha. Nếu như vừa rồi nhìn hắn giống hệt quỷ hút máu quý tộc mới bước ra từ trong bóng đêm, vậy thì hiện tại hắn giống hệt con dơi vừa hút no máu.
Con dơi này một bên uống cà phê Bắc Mỹ được xay thủ công hoàn toàn, một bên dùng đôi cánh đen ra sức phe phẩy trước mặt Đoàn Hàn Chi: “Ngẫm lại xem, ở một quốc gia thiếu thốn tình cảm mãnh liệt cùng ảo tưởng như vậy, nếu chúng ta mang nó đến thì sẽ gây cỡ nào ngạc nhiên lẫn kích động. Đây là một sự kiện phấn chấn lòng người đến mức nào, cho dù là giai cấp lãnh đạo không đâu không dùng “quan hệ cá nhân” cùng “nguyên tắc ngầm sau màn đen” để thống trị toàn bộ khoa học viễn tưởng thậm chí sản nghiệp kì huyễn, cho dù là giai cấp quan liêu theo thói quen phá hủy một chút ảo tưởng lẫn hy vọng cuối cùng của lớp trẻ, những người mang theo niềm tin cùng tình yêu chân chính vẫn có thể tự động tự giác tìm kiếm một thế giới mới, một bầu trời mới để họ hướng tới. Cậu không cảm thấy như vậy sao? Chúng ta cần một bộ phim kì huyễn chân chính, là sản phẩm trong nước, là đại chế tác, không quan tâm chi phí, đủ để trở thành sự kiện quan trọng vĩ đại nhất trong lịch sử điện ảnh kì huyễn suốt năm mươi năm; nếu không có chúng ta, lịch sử phát triển của ngành điện ảnh lưu lại tiếc nuối lớn lao. Cậu không cảm thấy kích động ư, đạo diễn Đoàn Hàn Chi?”
“Đúng vậy.” Đoàn Hàn Chi nói, “Cứ nghĩ đến tổng số vốn đầu tư, trái tim của tôi tựa như mới hấp thu một bình thuốc trừ sâu DDVP, kích động không nổi.”
“…Tim cậu chỉ biết đập thôi à, ngu ngốc.”
“Hiện tại đã ngừng đập rồi.” Đoàn Hàn Chi bình tĩnh phản bác: “…Anh chắc phải hiểu chứ Quan Phong, khái niệm sản phẩm phim kì ảo trong nước không thể so sánh với nước ngoài, càng miễn bàn doanh thu phòng vé thấp đến thảm thương. Hai năm trước có một đạo diễn bạn tôi ôm ấp tình yêu hết sức chân thành đối với phim thể loại phim kì ảo, quyết định vứt bỏ bộ phim ngôn tình tương lai tươi sáng mà chuyển sang đầu tư cho bộ phim kì huyễn tai họa, kết quả lúc xét duyệt bởi vì liên quan đến phản động — nội dung phim miêu tả một địa phương nào đó trong nước do mắc phải dịch bệnh nên tạo thành thương vong vô số, lãnh đạo cấp cao liền ra lệnh dừng hết hoạt động cứu trợ phong tỏa luôn nơi đó — mà bị tổng cục kiểm duyệt xử trảm. Khi vị đạo diễn kia nén đau thương cắt gọt xuống còn nửa tiếng, hơn nữa đa số phân cảnh đều miêu tả lãnh đạo đi đầu làm gương cứu giúp nạn dân,chính sách quyết đoán anh minh thần võ, hắn rốt cuộc miễn cưỡng thông qua kiểm duyệt giành được quyền công chiếu; Nhưng cuối cùng đến lúc ra rạp, bộ phim này hoàn toàn biến thành phim tuyên truyền chính trị, ca ngợi lãnh đạo, cường điệu yếu tố tốt đẹp. Cuối cùng, doanh thu phòng vé chưa được đến 50% tiền vốn. Lúc tôi nghe kể về chuyện này, điều duy nhất tôi có thể làm chính là buông tha cho kế hoạch trong tay — quay một bộ phim khoa học viễn tưởng. Bởi vì tôi không muốn trong phim của tôi xuất hiện cảnh người ngoài hành tinh cùng nhà lãnh đạo thân thiết bắt tay nhau, đó là sự sỉ nhục đối với tôn nghiêm người đạo diễn như tôi.”
Y tạm dừng một chút, tựa hồ hết sức bất bình: “Quan Phong, anh phải hiểu rõ, sản phẩm phim kì huyễn trong nước nắm chắc việc doanh thu phòng vé thê thảm. Huống chi chỉ cần bị người ta phát hiện nó có một chút khả năng sinh lời, lập tức sẽ có vô số con đỉa hút máu nhào lên, bòn rút tới tận giọt máu cuối cùng. Tờ tạp chí huyễn tưởng tôi ưa thích trước kia đã bị mấy lãnh đạo cùng ban ngành liên quan bức đến đường cùng, bọn họ không xem phim ảnh như nghệ thuật, bọn họ chỉ thấy có tiền.”
Quan Phong thật lâu cũng không nói gì, bóng ma che khuất hơn nửa khuôn mặt hắn, mãi rồi mới nghe được hắn chậm rãi lên tiếng: “Tôi có khả năng sẽ không công chiếu trong nước.”
“Vậy anh muốn công chiếu lần đầu ở đâu?”
“…Bắc Mỹ.” Quan Phong nói, “Cho nên… tôi dự định tiếp nhận số vốn của một nhà đầu tư Bắc Mỹ.”
Đoàn Hàn Chi thở phào nhẹ nhõm: “Thật là tốt quá, tôi tuyệt đối không muốn cùng anh chia nhau gánh vác số vốn đầu tư sáu triệu đã định trước một đi không trở lại.”
Khuôn mặt Quan Phong hơi vặn vẹo quái dị đôi chút “Đối phương là một nhà đầu tư điện ảnh rất nổi tiếng, có tài chính hùng hậu ở New York nước Mỹ.”
“Tốt, tôi tin tưởng giá trị của USD, cũng giống như tôi nhiệt tình yêu thương Nhân Dân Tệ.”
“Nhưng mà…” Quan Phong nói, “Một trong những điều kiện để đối phương rót vốn đầu tư cũng như cung cấp quyền ưu tiên tuyên truyền, chính là đề nghị — không, là bắt buộc tôi bỏ diễn viên do tôi chọn, ưu tiên nam chính của bọn họ.”
Vệ Hồng lập tức nhỏm dậy từ ghế sô-pha: “Hử? Người nước ngoài?” Đối với loại nhân vật nam chính có nguyên hình là một con đại hắc cẩu, Vệ Hồng chẳng có lòng dạ nhau tranh giành.
“Nửa này nửa kia, là con lai.” Quan Phong nói, “Đây không phải vấn đề trọng điểm.”
Đoàn Hàn Chi cùng Vệ Hồng đều dùng ánh mắt 囧 囧 nhìn hắn, trên mặt Quan Phong tổng hợp rất nhiều kiểu cảm xúc quái lạ, đồng tình, thương xót, sung sướng, thân thiết, chờ mong, thậm chí có chút hân hoan khó hiểu: “Nam chính của đối phương tỏ ý… Đoàn Hàn Chi là đạo diễn hắn thích nhất trên thế giới này, không có người thứ hai.”
“Ờ…” Đoàn Hàn Chi làm ra vẻ vô tội, “Người thích tôi rất nhiều, tôi quen rồi.”
Khi nói ra những lời này, y thế nhưng không hề đỏ mặt, có thể thấy được da mặt y đã đạt đến cảnh giới không tưởng.
“–Cho nên vì để bày tỏ sự yêu thích của hắn đối với cậu, hắn đã thỉnh cầu cậu thuận tiện tham gia diễn xuất vai nam phụ…” Quan Phong tạm dừng một cách thi vị, sau đó ngữ khí trở nên hết sức tinh tế: “Nhân vật này bị nam chính xem là kẻ địch lớn nhất, vừa tranh đấu vừa hấp dẫn lẫn nhau, yêu hận cả đời, cuối cùng chết trong tay nam chính. –Hắn nói, hắn hy vọng cậu có thể diễn vai này, còn nói cậu hãy mang đến đỉnh cao cho sự nghiệp diễn xuất của hắn.”
“…” Trong phòng một mảnh yên lặng, Đoàn Hàn Chi lắc lắc đầu: “Tên này hắn bị điên hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT