Trung Dật nhìn Trường Bách đi qua mà thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó, cửa lớn bỗng mở ra, Ân Kiện Nam từ ngoài bước vào, Trung Dật đề phòng nhìn hắn, còn hắn lại nở một nụ cười vui vẻ nhìn Trung Dật, sau đó quay đầu lại hỏi: “Trường Bách ngươi vội vàng gì vậy? Nhạc Nhạc đâu?”



Trường Bách mới đi được nửa đường, nghe Ân Kiện Nam hỏi, hắn quay lại nhìn Trung Dật một chút, ấp a ấp úng…

“Nhạc Nhạc đi lấy vài thứ giúp ta.” Trung Dật bình tĩnh nói.

“Lấy cái gì mà thần bí như vậy, có thể cho ta xem một chút không?” Ân Kiện Nam nói , không đợi trả lời liền đi thẳng đến phòng Nhạc Nhạc, Trường Bách nhìn Trung Dật với vẻ mặt như muốn xin lỗi, Trung Dật hiểu ý liền gật đầu với hắn.

“Ngươi vẫn thích xâm phạm đời tư của người khác thế sao? Thật là một kẻ nhàm chán!” Trung Dật lạnh lùng nói.

(Chú thích: Hơn một năm trước, Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam có lắp camera nhỏ xíu ở trong nhà ( Trường Bách hẳn là cảm tạ vì 2 năm trước chưa có loại máy này, kỳ thật hai người bọn họ cũng rất tin tưởng Trường Bách, chỉ không tin thằng nhóc Nhạc Nhạc càng ngày càng không biết phép tắc kia thôi. . . ), theo Trung Dật biết thì có hai cái camera, nhưng có một cái hắn không biết vị trí, cũng bởi vì bất mãn nên hắn luôn cố tránh góc độ quay của camera, chỉ có điều vì thế mà không gian hoạt động của hắn chỉ còn bé xíu , với lại cái thứ hai hắn cũng không biết rõ, thế nên một thời gian ngắn sau, hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa, camera sẽ truyền trực tiếp hình ảnh vào điện thoại di động của Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam ( Tác giả: có lẽ tương lai, camera sẽ có loại chức năng này… *mồ hôi*! ) cho nên bọn họ có thể tùy lúc tùy chỗ biết hắn đang làm gì. ( Tác giả: xin lỗi, thật là rất biến thái rồi… *mồ hôi*! ).

“Tiểu hài tử mà cũng có tư ẩn ư? Ta rất tò mò a. . . .”

“Ta thấy là ngươi rất thích rình coi thì đúng hơn!” Trung Dật nói.

“Ngươi xem ngươi kìa! Lại muốn khiêu khích ta rồi, ngươi có bí mật gì sợ ta biết sao?”

“Ân thiếu gia, ngươi cho rằng người khác có chuyện gì cũng muốn nói cho ngươi sao? Ngươi không cảm thấy mình hơi quá đáng hả?”

“Chuyện của người khác ta không có hứng thú biết, nhưng chỉ cần có liên quan tới ngươi, ta không biết không được… .” Ân Kiện Nam nói xong liền tiếp tục bước đến phòng Nhạc Nhạc.

“Kiện Nam… Lại đây. . . Hôn ta. . .” Trung Dật bất đắc dĩ thốt ra.

Ân Kiện Nam nghe thấy liền thản nhiên quay đầu lại: “Được rồi! Nếu ngươi muốn … .” Hắn bày ra vẻ mặt như làm công đức, tiến lại gần Trung Dật, lúc này Trung Dật mới có chút buông lỏng trái tim bất an lo lắng.

Ân Kiện Nam nhanh như chớp mà thô bạo cướp đoạt hết dưỡng khí trong miệng Trung Dật, nụ hôn này như tràn ngập trừng phạt, hai tay nắm lấy khuôn mặt Trung Dật, nâng cằm làm cho môi hắn ngang với mình, mở miệng ngậm chặt lấy môi hắn, đầu lưỡi tham làm chui vào trong miệng, dùng răng cắn hắn đến chảy cả máu, rồi lại điên cuồng cuốn lấy đầu lưỡi của hắn vào trong miệng mình, mãnh liệt kéo xé như muốn nuốt luôn cái lưỡi của hắn, không lâu sau, cái lưỡi ướt át đã bị Ân Kiện Nam hút đến phát đau, Trung Dật cố gắng dùng hai tay đẩy ra nhưng tiếc rằng Kiện Nam vẫn bất động.

Nếu thiếu dưỡng khí, con người theo bản năng sẽ giãy dụa, cho dù có muốn chết cũng không có khả năng tự ngừng thở được, nãy giờ đã hôn lâu lắm rồi, Trung Dật từ nghênh hợp biến thành khước từ, cuối cùng thành giãy dụa, đến khi chịu không được, hắn nắm hai tay đấm mạnh vào ngực Ân Kiện Nam, nhưng lực đạo của hắn đối với Ân Kiện Nam mà nói thì chẳng khác gì kiến cắn, Trung Dật ra sức đấm vài cái, từ từ… hai tròng mắt Trung Dật bắt đầu sung huyết, ngay cả mũi chân đang cố gắng chống đỡ cơ thể cũng hoàn toàn mất đi khí lực mà khuỵ xuống , toàn thân yếu ớt mềm mại ngã vào người Ân Kiện Nam, mặc hắn hành hạ.

Mãi đến lúc này, Ân Kiện Nam mới hài lòng buông hắn ra, được tự do Trung Dật mất đi chỗ tựa liền lập tức trượt xuống mặt đất, Ân Kiện Nam thuận thế ôm hắn vào trong lòng, hai tay êm ái vỗ nhẹ lưng hắn, nhìn hắn không ngừng thở hổn hển, liền kề sát vào tai hắn thì thầm: “Hiếm được thấy ngươi chủ động như thế, ta có thể nào không ra sức đây? … Chỉ là tại sao ngươi không muốn ta xem bức tranh của Nhạc Nhạc, rốt cuộc là đang che dấu cái gì? Cái này càng làm cho ta thêm tò mò rồi.” Ân Kiện Nam nói xong liền gõ lên trán Trung Dật một cái, rồi lại xoay người tiến về phía phòng Nhạc Nhạc.

Trung Dật rủa thầm một tiếng, vừa thở dốc vừa nhìn Ân Kiện Nam, trong mắt hy vọng điều gì đó.

Không đợi Ân Kiện Nam bước vào, Nhạc Nhạc đã tự mình đi ra, Trung Dật thấy trên tay hắn cầm theo hai bức tranh, quả thực… Sắp bị hắn làm cho tức chết rồi… Sao lại có đứa ngu ngốc như thế này chứ? Là ai sinh ra hả? (có công sức của ngươi mà =.=”)

“Ân thúc thúc, ngươi tìm ta hả?” Nhạc Nhạc đơn thuần hỏi.

“Đúng vậy! Nhạc Nhạc, thúc thúc biết ngươi vừa mới vẽ hai bức tranh rất đẹp.” Ân Kiện Nam ôn hoà nói.

Đối với siêu năng lực biết trước của Ân Kiện Nam, Nhạc Nhạc cũng không ngạc nhiên, bởi vì ba có nói Thiệu thúc thúc cùng Ân thúc thúc vốn là siêu nhân, có thể biết được toàn bộ mọi người trên thế giới này đang làm gì.

“Đúng vậy, nhưng ba lại không thích.” Nhạc Nhạc lộ ra vẻ mặt buồn buồn .

“Nhạc Nhạc, không phải ba không thích, mau cất bức tranh đi, chúng ta còn đi ăn cơm, Trường Bách thức ăn đã chuẩn bị xong chưa?” Trung Dật nói một hơi, sau đó lại thở hồng hộc.

“Chuẩn bị tốt rồi, thiếu gia.” Trường Bách phối hợp trả lời.

“Cấp bách cái gì…” Ân Kiện Nam quay đầu về phía Trung Dật cười: “bức tranh của Nhạc Nhạc ta còn chưa xem qua, Nhạc Nhạc ngươi đem bức tranh cầm đến cho thúc thúc xem một chút, nói không chừng còn vẽ rất đẹp đây!” Ân Kiện Nam thân thiết nói.

Nhạc Nhạc nghe xong lập tức lấy ra, trái tim Trung Dật như muốn nhảy ra ngoài, thằng nhỏ ngu ngốc, ngươi muốn chết sao? Cái này… Cái này… ánh mắt Trung Dật nhìn chằm chằm vào đôi tay đang tiếp nhận bức tranh, con ngươi cũng nhanh bắn ra ngoài, Nhạc Nhạc cái nào không đưa lại đi đưa cái bức tranh đỏ chót đầy máu tanh kia, vốn là “bức tranh báo thù” Thiệu Diệp và Ân Kiện Nam … .

Tình hình không thể cứu vãn được nữa, Trung Dật cũng chuẩn bị tốt tư tưởng, nếu Ân Kiện Nam dám ra tay với Nhạc Nhạc, hắn sẽ đâm đầu vào tường(=_=”), dù sao mạng này cũng chỉ để mua vui, có chết cũng không sao… .

Trái tim Trung Dật đã quyết tâm như thế, ai ngờ Ân Kiện Nam nhìn một hồi lâu, chỉ mỉm cười, cũng không nổi giận, khiến Trung Dật vô cùng khó hiểu, sau đó Ân Kiện Nam hỏi: “Nhạc Nhạc ngươi không cảm thấy vẽ hai thúc thúc trong cùng một bức tranh trông rất kì quái sao? Hơn nữa chúng ta lại cùng mặc quần áo đỏ chót như vậy, không phải càng quái lạ ư?”

“Sẽ không a! Ta cảm thấy màu đỏ nhìn đẹp nhất.” Nhạc Nhạc ngây thơ nói.

“Thật ư? Vậy mấy đoá hoa màu đỏ này thì sao?”

“Ta thích vẽ hoa, hoa màu đỏ cũng đẹp nhất . . .”

Sao kỳ vậy? Trung Dật chăm chú nghe Nhạc Nhạc trả lời, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Nhạc Nhạc rồi lại xem phản ứng của Ân Kiện Nam … Sao lại như vậy? Đó rõ ràng là một bức tranh kinh khủng toàn máu tanh, mà theo tính cách Ân Kiện Nam chắc chắc sẽ không tha cho Nhạc Nhạc, trừ phi. . .. bức tranh Nhạc Nhạc đưa cho Ân Kiện Nam xem không phải nguyên bản, nói cách khác, hắn thừa dịp lúc nãy vẽ thêm vào!

Trung Dật vẫn còn chưa hết lo lắng, thì bỗng trong đầu lại hiện lên một câu hỏi khác: Một đứa bé sao lại mưu trí như thế? Nhạc Nhạc mới năm tuổi mà. Nhất thời, vẻ mặt ngây thơ của đứa nhỏ làm Trung Dật rùng mình một cái.

“Còn một cái khác đâu?” Ân Kiện Nam vừa cười vừa hỏi.

“Ở đây!” Nhạc Nhạc lập tức vươn cánh tay nhỏ bé đang cầm bức tranh đưa cho Ân Kiện Nam.

Bức tranh này chắc không sao rồi, Trung Dật nghĩ thầm…

 



Cont…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play