Ánh sáng sau bóng tối lâu dài làm Harry không thể nhanh chóng tỉnh táo, toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực, cậu chìm nổi trong nỗi đau đớn rất lâu, hiện tại giảm đi, cậu hoàn toàn thả lỏng, giống như trở lại cơ thể mẹ ấm áp mà thoải mái.

Một bóng đen chặn ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu, hai mắt từ từ khôi phục tiêu cự, Harry phát hiện vẻ mặt cứng ngắc đến từ giáo sư độc dược, môi cậu mấp máy, giọng nói khàn khàn gần như không thể nghe rõ, “Snape?” Đối phương gần như lập tức lui về sau mấy bước, cậu cảm thấy chân mình rơi từ trên cao xuống, “bịch” rơi xuống giường, lúc này mới bất tri bất giác kêu đau một tiếng.

Thân thể hoàn toàn không thể khống chế, thậm chí cổ cậu không thể vặn vẹo, Harry chỉ có thể nheo mắt thích ứng ánh sáng đột nhiên tăng cường này thôi, thử giật giật ngón tay, “Con… bị sao vậy…” Không có người trả lời, căn phòng như chỉ có mình cậu, cậu chuyển động ánh mắt, nhìn người áo đen nhích lại gần mình lần nữa, “Giáo sư?”

Không thể đọc được gì từ gương mặt lạnh lùng của Snape, nhưng bản năng Harry cảm thấy mất tự nhiên, đối phương mở ra một bình độc dược, miệng bình hơi lạnh dán lên môi cậu, chất lỏng thong thả chảy vào làm cánh môi cậu dễ chịu, tiến vào khoang miệng cậu, là vị bạc hà ngọt ngào, đại não trì độn của Harry bắt đầu chuyển động, mùi vị kia thật sự là độc dược do Snape làm sao? Yết hầu khô khốc nhờ thuốc nướcđã dễ chịu hơn rất nhiều, cậu mút mút cái lưỡi nhỏ nhắn, không tự hỏi liền mở miệng, “Còn nữa không ạ?”

Chẳng qua cậu lập tức hối hận, khi Snape cho cậu một cái tươi cười khó coi, lấy tư thế và tốc độ như trước đút độc được cho cậu, vị đắng ngắt kia thẩm thấu từ đầu lưỡi đến toàn bộ vị giác, đắng đến tận gốc lưỡi, cậu định mắng, độc dược chảy liên tiếp vào yết hầu ngăn chặn tiếng nói của cậu, hương vị khó chịu xông vào chóp mũi khiến cậu bị sặc, chảy cả nước mắt.

Hơi nước mông lung trong mắt làm cậu không thấy rõ người đàn ông độc ác trước mặt kia có phải đang cười hay không, khi Harry khó thở, chân cậu bị một bàn tay nâng lên, có vật mềm mại gì đó xoa chân cậu, cậu phản xạ run lên một chút, vì ngứa ngáy khó chịu mà cuộn tròn ngón chân, “Thầy đang làm gì đó?”

Giáo sư độc dược không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng cái kia – khăn mặt ướt át – nhanh chóng chuyển đến ngón chân, sau đó là bắp, đầu gối, cho đến khi chân cậu bị đặt lên vai đối phương, cuối cùng Harry phát hiện không đúng, trong nháy mắt cậu dùng sức chớp rơi giọt nước đọng trong mắt, nhìn chằm chằm gương mặt không cảm xúc của Snape, “Snape thầy đang làm gì đó?” (Eileen: thay lời giáo sư “R*pe trò!!”)

“Trò nghĩ ta tình nguyện hầu hạ trò?” Động tác của Snape hơi dừng lại, mắt vẫn luôn nhìn khăn mặt, cũng không nâng mí mắt, cúi đầu tóc trượt xuống hai bên che vẻ mặt gã, “Bây giờ trò là một tên tàn phế, Potter. Mà ta, phải ở chung phòng với một tên tàn phế, còn phải chịu đựng mùi thối từ tên tàn phế này tản ra!”

Harry tức giận đến đầu váng mắt hoa, như đối phương nói đó, ngay cả sức giãy dụa cậu cũng không có, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đối phương cầm khăn mặt thô lỗ dùng sức xoa đùi cậu. Khăn mặt gập ghềnh có khuynh hướng ma sát mặt trong đùi mẫn cảm, sức nóng khó hiểu bắt đầu dồn xuống bụng dưới. Đáng chết! Chuyện gì đây? “Dừng tay!” Harry dồn dập thét chói tay, cậu nghi ngờ chăn trải giường dính loại thuốc nào đó, nếu không cậu sẽ không sinh ra cảm xúc…

Như mong muốn của cậu Snape dừng động tác, khăn mặt còn trên bắp đùi của cậu, Harry nhanh chóng biết thân thể mình yếu đuối ra sao rồi, đột nhiên tim đập nhanh hơn suýt chút nữa làm cậu khó thở, cậu mở miệng thở hổn hển, đứt quãng biểu đạt ý nghĩ của mình, “Bất cứ ai… Bất cứ ai cũng được! Trừ thầy!”

“Potter.” Rốt cuộc Snape nhân từ ngẩng đầu lên, cặp mắt đen tuyền kia như có thể hút cả linh hồn người ta vào, Harry choáng váng, nhưng không cách nào dời mắt, “Trò bị vứt bỏ, trừ ta, không ai tình nguyện muốn trò.”

“Không thể nào!” Hô hấp của Harry lại hỗn loạn, “Còn Sirius, Remus…!” tiếng cậu im bặt, vì khăn mặt đã vói vào quần lót nắn mông cậu rồi!

“Không được nói tên đó trước mặt ta.” Snape nghiêng đầu đến gần Harry, nguy hiểm đè thấp giọng, chân thon dài của cậu bé vì thế bị ép sát thân thể.

Mặt Harry căng đỏ bừng, ánh mắt hung ác của đối phương khiến cậu không dám động đậy chút nào, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt Snape, nhưng như thế càng làm cảm giác càm sắc bén hơn, cậu cảm thấy mỗi một sợi vải trên khăn mặt đều ma sát qua từng lỗ chân lông, giây phút ngắn ngủi đó, có vẻ vô cùng dài, ngay sau đó bàn tay sau lớp khăn mặt luồn vào quần lót cầm chỗ yếu ớt của cậu, lướt qua vật hình trụ, sau đó là song cầu, còn cả phía dưới…

Cậu quên hô hấp vài giây, máu toàn thân đều dồn xuống nữa người dưới, cảm giác làm người ta run rẩy sung sướng nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, lấy tư thế mãnh liệt hơn trở về vạch xuất phát, cậu không thể kiềm chế mà rên rỉ, dùng giọng điệu cậu không tin nổi là do mình phát ra.

Cái tay tà ác nhanh chóng rời khỏi cậu, bản năng cậu lại muốn đuổi theo cái tay kia, nâng lên vòng eo không có chút sức lực nào. “Ba”, quần lại bắn ngược trở về, vải dệt bao chặt lấy dục vọng sưng lên làm cậu phát đau.

Snape cũng không thể bình tĩnh, Kẻ Được Chọn gần như trần trụi. Trần trụi nằm dưới thân gã, một chân quàng qua vai gã, nếu không còn tầng vải dệt cuối cùng kia, chỗ riêng tư của cậu sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt gã, vị trí phồng kia nói cho gã biết cậu hết sức hưởng thụ sự động chạm của gã – còn rên rỉ, tiếng rên ngoài ý muốn rất quyến rũ…

Chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, gã ác liệt vỗ vỗ đỉnh phân thân của cậu, cậu bé thở dốc, “Thứ này, không cần đúng chứ?” Một tay đặt lên giường cạnh tai Harry, Snape nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh lá không có tiêu cự của cậu, một tay kéo lưng quần, kéo dục vọng ra ma xát. Đau đớn và ngọt ngào kích thích làm Harry càng thêm hưng phấn.

“Cốc cốc!” Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lễ phép vang lên.

Trong bầu không khí quỷ dị đó hai người gần như đồng thời tỉnh táo lại. Cả người Snape chấn động, buông chân Harry nhanh chóng rời khỏi giường. Khi Harry chưa kịp vì sự xúc động của mình mà buồn bực, trước mắt tối sầm, một cái chăn trùm lên người cậu. Cổ cậu đã hơi cử động được, nhưng không có biện pháp lấy vật che mắt này ra, cũng may nó không ảnh hưởng đến hô hấp, hơn nữa nếu không ngăn tầm mắt Snape lại vốn không thể hạ nhiệt trên mặt, dù cậu không thấy gì cũng không sao.

Giáo sư độc dược dùng sức mở cửa, chỉ thấy Draco mang theo hai Gryffindor to gan kia đứng trước mặt – Gryffindor trừ một trăm điểm! Gã hô lớn trong đầu, lý trí lập tức ngăn cản gã. Gã kinh ngạc phát hiện mình và Potter nếu cứ phát triển như vậy, không! Không đúng, chuyện này cũng không phải ý của gã! Nhất định là của Snape thời không kia! Nếu như không có tiếng đập cửa, có lẽ sẽ trở nên không thể cứu vãn…

Snape nhếch môi không nói lời nào trừng ba người, hẳn gã không vì thế mà không trừ điểm chứ? “Gryffindor trừ hai mươi điểm.” Cuối cùng gã quyết định trừ ít hơn, vì gã không thể để bọn quỷ nhỏ này đắc ý được, “Các trò hủy thí nghiệm của ta.”

“Giáo sư Snape, chúng con muốn thăm Harry…” Hermione mặt cười ngăn cản Ron ngốc chui đầu vào hầm.

Ánh mắt sắc bén của giáo sư độc dược đảo qua Draco, vị bạch kim quý tộc nhỏ lặng lẽ lui về sau một bước, “Yên tâm, trước khi Kẻ Được Chọn của các trò chết, ta sẽ ném trò ấy khỏi hầm.”

“Á… Chúng con… Chúng con có thể vào thăm cậu ấy không?” Hung hăng mà kéo Ron đã sắp mở miệng, Hermione quan sát vẻ mặt của người đàn ông mà hỏi, tiếc là cô bé không nhìn ra điều gì.

Mấy người họ như trúng thần chú hóa đá, yên lặng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Snape nghiêng người chừa một chỗ trống đủ một người vào. Ba người nối đuôi nhau vào trong, mắt nhìn quanh bài trí trong văn phòng.

Nhưng họ thấy gã đến cạnh lò sưởi âm tường, vươn tay xốc chăn, lộ ra đầu của Kẻ Được Chọn.

“Harry!” Bạn của Kẻ Được Chọn nhào lên, nhưng bị một cánh tay ngăn lại. “Tránh ra!” Ron vội vã muốn xông qua, nhưng không cách nào loại bỏ cánh tay mạnh mẽ kia.

“Vô lễ với giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.” Lần này, Snape không chút lưu tình trừ đá quý Gryffindor.

Nữ phù thủy tương đối bình tĩnh có chút lo lắng nhìn cậu bé trên giường, “Harry, cậu có khỏe không?”

“Mình khỏe, Hermione.” Sau khi Harry xác nhận trên mặt đã hạ sốt thì hắng giọng một cái, để mình nhìn tự nhiên một chút, dưới chăn trừ quần đùi ra gì cũng chưa mặc!

“Nhưng cậu hôn mê bảy ngày! Đồ ngốc, cậu không biết đâu bây giờ Hogwarts truyền tin như điên, nói cậu bị Snape…” Cuối cùng Ron miệng rộng kịp thời phanh lại, phát hiện mình còn đang kéo tay Snape, sợ tới mức rụt về.

“Bảy ngày!” Harry hoảng sợ, cậu cảm thấy mình gặp ác mộng rất lâu, hèn gì Snape phải ở cạnh giúp đỡ cậu… Nhớ tới cảm xúc không thể khống chế lúc nãy, hơi nóng trên mặt lại xông ra, lập tức cậu ý thức được một vấn đề, ổng hoàn toàn có thể dùng Scourgify mà! Cậu nghi ngờ nhìn về hướng thầy độc dược.

“Các trò đã hết thời gian.” Ánh mắt Snape đặc biệt dừng lại trên người Ron một lát, “Thân thể yếu đuối của Kẻ Được Chọn không thể chịu nổi bất cứ phương thức biểu đạt nhiệt tình như thú hoang nào. Bây giờ, cút khỏi nơi này ngay.”

Dù có vô vàn lời muốn nói, chẳng qua một tiếng ra lệnh của giáo sư Snape, rất nhanh hầm chỉ còn lại Harry nằm trên giường và Snape bên giường.

Tầm mắt của người đàn ông và cậu bé lại chạm nhau, một bầu không khí nói không nên lời bắt đầu tràn ngập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play