Tiết Thần trở lại ngõ Yến tử vừa lúc ở cửa gặp Ngụy Chỉ Lan cùng Ngụy Chỉ Cầm vừa định ra ngoài. Thấy hai người bọn họ trang điểm xinh đẹp giống nhau tiến lại cùng nàng hành lễ, Tiết Thần liền hỏi một câu: “Đây là muốn đi chỗ nào?”
Ngụy Chỉ Lan mỉm cười nói: “Là Lý tiểu thư mời bọn muội tới nhà du ngoạn, ngày ấy ở Nguyên phủ quen biết các nàng, người tốt đặc biệt. Trưởng tỷ muốn cùng đi không?”
Ngụy Chỉ Cầm theo sau Ngụy Chỉ Lan, cũng mời mọc Tiết Thần: “Đúng vậy, trưởng tỷ cùng đi nhé. Lúc nãy bọn muội có hỏi Tĩnh tỷ, nàng không đi, bọn muội đang mất hứng đó.”
Tiết Thần dĩ nhiên cũng sẽ không theo các nàng cùng đi, liền lắc đầu, dặn dò vài câu: “Ta cũng không đi, các muội ra ngoài chơi, mọi việc cẩn thận một chút.”
Hai người đáp ứng xong liền lên xe ngựa.
Trước tiên Tiết Thần tới chủ viện vấn an Tiêu thị, nhưng Xuân nương -- thị tỳ của Tiêu thị, hiện giờ là ma ma quản sự của chủ viện -- báo cho Tiết Thần Thái thái đang có khách. Tiết Thần hỏi là ai, Xuân nương nói cho nàng biết người tới là trưởng bối của Ngụy gia.
Đến lúc này Tiết Thần không thể hỏi nhiều hơn, đang muốn lưu lại vài câu để Xuân nương chuyển lời cho Tiêu thị thì thấy Tiêu thị từ phòng khách đi ra, phía sau đi theo hai người -- một người là phụ nhân trung niên, mặc áo ngoài màu đỏ tím với hoa văn kim tuyến, trên đầu cắm cây trâm hình quạt, nhìn cách trang điểm hẳn là một phu nhân, phía sau đi theo một bà tử mặc áo chẽn.
Tiết Thần thấy họ ra tới liền tiến lên thỉnh an Tiêu thị. Tiêu thị gật đầu kêu nàng đứng lên, phụ nhân đứng sau Tiêu thị liền bất động thanh sắc đánh giá Tiết Thần, sau đó trao đổi ánh mắt với bà tử phía sau rồi tiến lên phía trước hỏi Tiết Thần: “Vị này là Tiết Đại tiểu thư sao?”
Tiết Thần nhìn nhìn Tiêu thị, chỉ thấy sắc mặt Tiêu thị xanh mét, cũng không quá nguyện ý trả lời phụ nhân kia. Tiết Thần không quen biết bọn họ cũng không tiện đáp lời. Phụ nhân kia cũng không ngại Tiêu thị làm mặt lạnh, tự giới thiệu: “Ta là thẩm nương của Tĩnh tỷ nhi. Đại tiểu thư cũng có thể theo Tĩnh tỷ nhi kêu ta thẩm nương.”
Hóa ra là tức phụ của Ngụy gia. Nếu bà ta nói như vậy thì Tiết Thần cũng không nên không cho bà ta mặt mũi, dựa theo lễ vãn bối phúc thân với bà ta, sau đó nhẹ giọng hô một câu: “Thẩm nương.”
Đây là cho Tiêu thị mặt mũi.
Tiêu thị thấy nàng như vậy liền nói với phụ nhân kia: “Được rồi, nơi này dù sao cũng là chỗ của Tiết gia, nếu đệ muội không có chuyện gì thì nên sớm chút trở về phụng dưỡng trưởng bối đi.”
Tiêu thị đây là hạ lệnh đuổi khách. Thẩm nương kia tựa hồ cảm giác được mặt mũi bị mất hết, trừng mắt liếc Tiêu thị một cái gắt: “Gấp cái gì, lúc này ta mới cùng Tiết Đại tiểu thư nói vài lời. Tẩu hiện giờ là đích mẫu của nàng, tẩu kêu ta một tiếng đệ muội, vậy ta đây cũng chính là trưởng bối của nàng. Lưu lại nơi này nói vài câu cũng được, có gì phải vội vàng? Tiết Đại tiểu thư, con thấy có đúng hay không?”
Tiết Thần không đáp lời, chỉ cảm thấy phụ nhân này vô lễ đến cực điểm, nếu người Ngụy gia đều dùng giọng điệu này, cũng khó trách Tiêu thị bằng bất cứ giá nào cũng muốn tái giá.
Phụ nhân kia không được Tiết Thần phụ họa, cảm thấy có chút thất vọng, còn muốn nói thêm gì nữa liền nghe Tiêu thị không khách khí đuổi thẳng: “Được. Ngươi muốn tiền bạc ta cũng đã cho ngươi, hiện giờ còn dây dưa ở đây làm gì, mau mau rời khỏi nơi này."
Tiêu thị không lưu tình chút nào vạch trần mục đích tới phủ của phụ nhân kia, chọc cho trên mặt phụ nhân kia vừa xanh vừa đỏ. Cuối cùng, bà ta lại nhìn thoáng qua Tiết Thần, sau đó mới phất tay áo rời đi, lưu lại một câu: “Hừ, lúc này muốn đem cái uy Huyện chủ ra để dọa ta, cũng không nghĩ đến lúc tẩu vào cửa Ngụy gia là được ai giúp đỡ, được ai tiếp tế. Đồ vong ân phụ nghĩa!”
Bà ta nói những lời này rõ ràng chính là gây sự, muốn đem chuyện "mất mặt trong mặt ngoài" tìm về một ít. Tiêu thị không nghĩ muốn đôi co với bà ta, phụ nhân kia tự thấy lưu lại cũng xấu hổ liền mang theo bà tử chậm rì rì rời đi, đi được vài bước còn không quên quay đầu lại nói: “Tiết Đại tiểu thư, thẩm nương đi trước. Sau này sẽ lại tới thăm mọi người.”
Tiết Thần nhìn ra quan hệ của Tiêu thị và bọn họ nên không trả lời, mặt vô biểu tình đứng ở bên cạnh Tiêu thị nhìn bọn họ rời đi. Phụ nhân kia mặt mũi thật sự không giữ được, lúc này mới xoay người lắc mông rời khỏi Tiết gia.
Tiêu thị nhìn thoáng qua Tiết Thần, chỉ cảm thấy hài tử này cường thế hơn Tĩnh tỷ nhi không biết bao nhiêu lần -- lúc nên hòa khí thì hòa khí, lúc nên lãnh ngạnh thì lãnh ngạnh, luôn nhìn rõ tình thế, hiểu biết đạo lý.
Tiêu thị thở dài: “Con trở về nghỉ ngơi đi. Lần tới ta sẽ kêu người gác cổng ngăn chặn bọn họ.”
Tiết Thần biết Tiêu thị cũng không muốn bàn nhiều về chuyện này, liền gật đầu uốn gối hành lễ, sau đó sòng phẳng dứt khoát xoay người rời đi.
Trở lại Thanh Tước cư, Khâm Phượng liền chào đón bẩm báo với nàng, nói Tĩnh tỷ nhi đang ở bên trong khóc lóc. Tiết Thần hỏi sao lại thế này, Khâm Phượng lắc đầu: “Nô tỳ không biết, Nhị tiểu thư vừa tới liền khóc, chúng nô tỳ có hỏi nàng cũng không để ý.”
Tiết Thần nghĩ, coi bộ có quan hệ đến hai phụ nhân kia, bèn cho bọn Khâm Phượng lui xuống, đừng ở hành lang quấy rầy, còn mình thì đi vào phòng. Quả thực còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy bên trong truyền đến một ít thanh âm nức nở, đẩy cửa bước vào theo thanh âm tìm đến phòng ngủ. Tĩnh tỷ nhi đang ngã người vào gối đầu của nàng khóc sướt mướt như một lệ nhân.
Thấy Tiết Thần đi đến, Tĩnh tỷ nhi liền từ trên giường ngồi dậy, dùng khăn tay đã hơi ướt chậm chậm nước mắt, nghẹn ngào chào: “Tỷ đã trở lại.”
“Làm sao vậy? Bị ủy khuất gì?” Tiết Thần rút ra khăn tay của mình lau nước mắt cho Tĩnh tỷ nhi, xong rồi mới hỏi tiếp: “Là người Ngụy gia sao?”
Ngoại trừ nguyên nhân này, Tiết Thần thật đúng là không nghĩ ra được vì sao Tĩnh tỷ nhi lại khóc thành như vậy. Lúc trước nàng ta ở Ngụy gia sống thế nào thì Tiết Thần không biết, nhưng nàng lại biết Tĩnh tỷ nhi tuy mềm yếu nhưng chưa chắc là loại thích khóc, sự mềm yếu của nàng ta vẫn ẩn giấu sự kiên cường, là người có mắt nhìn, chỉ cần thoáng đề điểm một chút là nàng ta có thể phối hợp với ngươi rất tốt.
Tĩnh tỷ nhi nếu đã tới chỗ của Tiết Thần tị nạn, vậy thì cũng không tính toán giấu diếm Tiết Thần, gật đầu xác nhận: “Vâng. Muội không thích gặp Vương thẩm, bà ta...” Nói ra liền lại ủy khuất muốn khóc, cuối cùng vẫn nhịn xuống được, nói cho Tiết Thần nghe điểm mấu chốt: “Bà ta muốn muội gả cho nhi tử của huynh trưởng mẫu gia, muội không muốn.”
Chuyện này thật đúng là Tiết Thần không hề nghĩ tới, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Bà ta muốn muội gả thì muội phải gả sao? Huynh trưởng mẫu gia của bà ta có thân phận gì? Muội có thân phận gì? Bà ta thật đúng là dám mở miệng.”
Tĩnh tỷ nhi hít sâu một hơi, tỉnh táo lại một chút rồi giải thích: “Cũng không phải muội ghét bỏ nhà bà ta thân phận không cao, nếu là tình đầu ý hợp, cho dù có nghèo một chút cũng không tính là gì. Chỉ là bà ta không phải là người tốt, bà ta đã gạt nương sang một bên cùng cha muội định ra hôn ước, còn viết ước thư, nói đợi đến khi muội mười lăm tuổi thì gả đến nhà huynh trưởng của bà ta. Nương muội dĩ nhiên không chịu, nhưng là trên tay bà ta hôn ước thư do cha muội tự tay viết, ngay cả nương cũng không có biện pháp gì. Nương tuy là Huyện chủ, nhưng từ khi ngoại tổ mẫu qua đời, nương ở Bắc Tĩnh Quận vương phủ liền không có bất luận địa vị gì. Cữu cữu của muội căn bản không để ý tới chúng ta, Vương thẩm chính là ỷ vào nương và muội không ai chống lưng mới dám bức chúng ta như vậy.”
Tiết Thần nghe xong chuyện này thầm nghĩ mỗi nhà đều có nỗi khó xử của riêng mình, hóa ra Tiêu thị Gia Hòa Huyện chủ này thật đúng là uất ức, ngay cả một thôn phụ không có chút phẩm cấp nào cũng dám cưỡi trên đầu bà giương oai.
“Thần tỷ nhi, tỷ nói muội nên làm sao bây giờ? Nếu muội phải gả cho nhi tử của huynh trưởng nhà bà ta, muội tình nguyện đâm đầu chết tốt.”
Tiết Thần nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: "Mẫu gia của Vương thị này là người nào? Viên chức sao?” Ngụy gia lúc trước chắc hẳn cũng coi là cường thịnh, cho nên Ngụy Thanh chỉ là một Tri châu mà cũng có thể nghênh thú một Huyện chủ. Tuy rằng Huyện chủ này không có năng lực kêu mẫu gia giúp hắn "bình bộ thanh vân", nhưng thân phận đó cũng không phải người bình thường có thể cầu thú. Cho nên, Vương thẩm và Tiêu thị lúc trước là trục lý, gia thế coi bộ cũng sẽ không quá kém, ít nhất không phải là từ gia đình nông dân.
“Mẫu gia của bà ta lúc trước là Tổng binh Lan châu, hiện giờ được triệu hồi về kinh thành làm việc ở Binh Bộ. Sau khi cha muội chết, Ngụy gia cũng liền dựa vào huynh đệ mẫu gia của Vương thẩm, chuyển nhà dời tới kinh thành. Nương của muội kiên trì tái giá làm Ngụy gia hận thấu xương, hiện giờ Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi còn nắm một nửa gia sản của Ngụy gia, bọn họ liền càng thêm không thể chịu được. Thật ra, nương của muội chưa từng lấy của họ một phân tiền, cha muội đã chết, theo lý gia sản nên có phần của muội và nương, bọn họ nói nương tái giá nên không chịu cho. Hiện giờ còn tới cửa "bới lông tìm vết", thật sự không có đạo lý.”
Tiết Thần thở dài: “Hôm nay Vương thị tới là muốn bức hôn muội?”
Tĩnh tỷ nhi có chút ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Hôm nay bà ta tới cửa là muốn moi bạc từ chỗ của nương, hôn sự có đề ra một chút nhưng không bức muội. Chỉ là muội nghĩ đến liền khó chịu nên mới như vậy...”
Tiết Thần gật đầu khuyên: “Được, nếu không bức muội, vậy muội cũng không cần nghĩ nhiều, sự tình luôn có biện pháp để giải quyết. Mặc kệ nói thế nào thì muội vĩnh viễn chớ có quên, nương của muội là Huyện chủ, chỉ cần dựa vào xuất thân là có thể áp chết bọn họ vài lần. Cho dù là cầm hôn ước thư của cha muội đi cáo trạng, thẩm nương của muội là dân phụ, nương muội là Huyện chủ, đây là dân cáo quan, đầu tiên liền phải đánh hai mươi đại bản. Hai mươi đại bản đem ra, Vương thẩm còn có bao nhiêu khí lực để cáo?”
Tĩnh tỷ nhi nghe Thần tỷ nhi nói một cách đáng tin cậy như vậy, tức khắc trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, nín khóc mỉm cười với Tiết Thần.
*Đăng tại Wattpad*
Vương thị ở trên đường trở về, từ từ đếm xong số bạc moi được từ Tiêu thị, liền hỏi bà tử bên cạnh: “Ai nha, ngươi nhìn thấy Tiết đại tiểu thư kia không? Toàn thân khí phái, diện mạo lại thoát tục, nếu có thể gả cho Vân ca nhi của chúng ta thật sự là có thể diện nha.”
Bà tử kia làm sao không biết phu nhân nhà mình đánh cái chủ ý gì, lập tức phụ họa: “Cũng không phải vậy sao, Tiết đại tiểu thư nhìn rất xứng đôi với Vân thiếu gia của chúng ta.”
Vương thị rốt cuộc cũng còn một chút tự mình hiểu lấy, tiếc nuối than: “Chỉ là cha nàng ta là quan tam phẩm, Vân ca nhi ngay cả tú tài cũng chưa thi đậu, chuyện này... sợ là người ta sẽ không đồng ý đâu?”
Bà tử kia thì biết đạo lý gì, chỉ biết một mặt nịnh hót Vương thị: “Chuyện này có sao đâu chứ. Vân thiếu gia thông minh tuyệt đỉnh, chưa thi đậu đó chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, nếu Tiết đại tiểu thư gả cho Vân thiếu gia, vậy Tiết lão gia còn có thể nhìn tế tử của mình không thi đậu công danh hay sao? Đến lúc đó thế nào cũng an bài con đường quan nhi thênh thang.”
Vương thị tuy cũng biết bà tử đang nịnh hót, nhưng ở trong lòng "bàn tính như ý" vẫn đánh lách cách. Làm mẫu thân đều cảm thấy nhi tử nhà mình là giỏi đến tận trời, không nên có người chướng mắt nhi tử nhà mình, bèn đem những lý lẽ vừa tự mình hiểu lấy đều ném sang một bên, chỉ lo xây mộng đẹp: “Chuyện này hoá ra thật tốt. Tĩnh tỷ nhi gả cho Lỗ ca nhi, Tiết Đại tiểu thư gả cho Vân ca nhi, ta đây có thể có một Huyện chủ nữ nhi làm ngoại chất tức và một tam phẩm quan nữ nhi làm tức phụ. Phần thể diện này đã đủ để ép chết hết đám bà tám muốn đua đòi với ta.”
Bà tử liên tục gật đầu: “Nhất định rồi! Đám bà tám bọn họ làm sao có thể so sánh với phu nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT