Hàn Ngọc nghe Tiết Thần nói xong cũng hiểu ra, gật đầu nói: “Ồ, hóa ra là có chuyện như vậy!” Sau đó lại nhìn nhìn Tiết Nhu ngồi ở ngoại thất đang nói chuyện với Tiết Uyển, quay lại hỏi Tiết Thần: “Thứ muội của nhà tỷ thế nào? Muội nghe nói nương của nàng ta không phải là kẻ an phận, dã tâm lớn lắm.”
Tiết Thần không tỏ ý kiến chỉ hơi mỉm cười nói: “Một di nương mà thôi.”
Hàn Ngọc còn muốn hỏi thêm thì bị Tiết Tú ngăn lại: “Ai nha, tiểu cô nương muội sao giống tiểu bà tám thế, hỏi không thiếu một vấn đề nào.”
Lời này liền thành công dời đi tầm mắt của Hàn Ngọc, chuyển qua nhìn chằm chằm vào Tiết Tú nói: “Muốn nói muội là bà tám hả, được lắm! Vậy muội muốn hỏi Tú tỷ tỷ một chút, năm nay tỷ cũng mười ba rồi, Triệu bá mẫu có muốn định nhà nào cho tỷ chưa?”
Tiết Tú làm bộ tiến đến cốc đầu Hàn Ngọc, Hàn Ngọc vội vàng trốn ra sau lưng Tiết Thần, thò đầu ra lè lưỡi trêu chọc Tiết Tú. Tiết Tú đánh không được nàng đành phải dùng miệng phản kháng: “Giỏi cho miệng lưỡi sắc bén của muội, để lát nữa ta sẽ mách nương của muội cho biết.”
Hàn Ngọc lập tức tước vũ khí đầu hàng: “Ai nha, ngàn vạn lần không cần đâu! Tỷ tỷ yêu quý, muội sai rồi, được không?”
Đang nháo thì bên ngoài có người tới truyền lời, nói là Lão phu nhân Đông phủ đích thân tới, đã vào cửa chính đang đi vào chính điện.
Tiết Thần và Tiết Tú vừa nghe Lão phu nhân tới bèn liếc nhau một cái, vội vàng thu lại nụ cười, đoan trang đi ra ngoài kêu Tiết Nhu, Tiết Uyển, Tiết Liên và hai đường tỷ muội của Hàn Ngọc cùng nhau đi ra.
Lúc đi vào thì thấy Lão phu nhân đã ngồi ở ghế gỗ lê chạm hoa cúc ngay vị trí đầu, đang cùng Hàn lão phu nhân tay trong tay nói chuyện. Hàn lão phu nhân hốc mắt ướt át, vừa thấy liền biết là nhớ tới nhi tử tuổi còn trẻ mà đã chết trận. Ninh thị ngồi bên cạnh an ủi, Tiết thị mắt cũng đỏ hoe, ngồi một bên âm thầm rơi lệ.
Sau khi mấy cô nương tiến vào, sự bi thương đầy phòng mới thoáng ngừng lại. Tiết thị chậm chậm lệ rơi trong khóe mắt, vẫy tay kêu Tiết Thần lại nói: “Hôm nay cô mẫu tiếp đón không chu toàn, Thần tỷ nhi ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Tiết Thần rút ra khăn tay sạch của mình lau nước mắt trên gò má Tiết thị, an ủi: “Cô mẫu nói lời này chính là còn xem Thần tỷ nhi như hài tử, con đã mười hai tuổi rồi. Cô mẫu đừng khóc nữa, cô trượng dưới suối vàng có biết cũng nhất định không hy vọng cô mẫu thường xuyên khóc thương tâm vậy đâu.”
Tiết thị nghe xong lời an ủi chân thành tha thiết của Tiết Thần, chỉ cảm thấy mũi lại nóng lên, vội vàng vỗ vỗ tay Tiết Thần sau đó cúi đầu lau nước mắt.
Tiết Thần thấy cô mẫu như vậy cũng thật sự không dễ chịu trong lòng. Tuy rằng nàng không nhớ rõ vị cô trượng trông như thế nào, nhưng là người chết trận sa trường vì nước hy sinh thân mình, sự hy sinh này đủ để cho ông tạo khởi một hình tượng quang huy. Nếu Tướng quân không chết trận thì cuộc sống của cô mẫu sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng hôm nay cô mẫu chỉ có thể ôm suông cái chức Tướng quân phu nhân mà sống một mình cho qua ngày.
Bên ngoài tiến vào một thiếu niên khí độ mười phần, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc bộ trường sam lụa màu lam dệt hoa văn chìm, mày rậm mắt to, cường tráng khổng võ, làn da ngăm đen, khoẻ mạnh lanh lợi, bước chân oai phong, đi đến trước mặt Hàn lão phu nhân và Tiết thị, quỳ một chân xuống thỉnh an: “Thư Ngạn bái kiến ngoại tổ mẫu, bái kiến cữu mẫu.”
Hàn lão phu nhân Vương thị thấy hắn vội vàng đưa tay hiền lành nói: “Là Triệu ca nhi à, mau đứng lên. Mẫu thân của con đã tới?”
Trong sảnh mọi người đều nhìn thiếu niên này. Hóa ra đây là ngoại tôn nhi của Vương thị, là ngoại chất nhi của Tiết thị, thân phận của thiếu niên này chỉ cần ngẫm nghĩ một chút liền minh bạch.
Đích trưởng nữ của Hàn gia gả cho Nhị lão gia Lâu Cần của Vệ Quốc Công phủ. Tước vị Vệ Quốc Công truyền cho Đại lão gia Lâu Chiến, thê tử chính là Tuy Dương Trưởng Công chúa. Nhị lão gia là Lại Bộ Thị Lang, còn vị công tử này - lúc nãy Vương thị kêu hắn ‘Triệu ca nhi" - chắc chắn chính là Lâu Triệu Vân, đích trưởng tử của Nhị lão gia Lâu Cần.
Lâu Triệu Vân không hổ là công tử đại gia tộc, trả lời Vương thị rất lễ độ: “Hồi bẩm ngoại tổ mẫu, hôm nay mẫu thân theo Trưởng Công chúa vào cung do Hoàng Hậu nương nương triệu kiến. Phụ thân vẫn còn bận việc tại nha sở chưa thoát thân được. Vì thế sai con đến trước truyền lời với ngoại tổ mẫu và cữu mẫu, nói phụ mẫu của con phải đến giữa trưa mới có thể tới được.”
Vệ Quốc Công phủ Lâu gia đúng là được Đế tâm, ba ngày hai bữa trong cung sẽ triệu nữ quyến vào cung cũng là chuyện thường. Vương thị gật gật đầu, lại nghe Lâu Triệu Vân tiếp tục nói: “Bất quá, hôm nay Đại đường huynh có theo con tới. Đang ở sảnh đường thắp nhang hành bái cữu cữu, một lát sẽ lại đây.”
Nghe Lâu Triệu Vân nói xong làm cho Tiết thị kinh ngạc đứng lên nói: “Thư ngạn nói Đại đường huynh, chính là...”
Thấy Tiết thị thắc mắc, Lâu Triệu Vân cũng không dám dấu diếm, giải thích nghi hoặc: “Vâng, đúng là Đại đường huynh Khánh Vân. Lúc trước cữu mẫu hẳn là đã gặp qua huynh ấy.”
Trong lòng Tiết thị hiện lên nghi vấn, vì sao Lâu Khánh Vân lại đến chứ?
Thân phận của vị này so với Lâu Triệu Vân đúng là khác nhau một trời một vực. Lâu Triệu Vân xuất thân từ nhị phòng của Vệ Quốc Công phủ, tuy là đích tử nhưng lại không có công danh. Còn vị công tử kia vừa sinh ra đã là tôn thế tử; lúc ấy Vệ Quốc Công Lâu Chiến còn chưa tập tước, vậy mà Hoàng Thượng đã ban cho Lâu Khánh Vân danh phận thế tử rồi, nguyên nhân không phải vì hắn mà chính vì mẫu thân hắn là Tuy Dương Trưởng Công chúa, trên người hắn có một nửa huyết mạch của Hoàng tộc, là hậu nhân của Tôn thất. Hơn nữa, thiếu niên kia cũng rất có bản lĩnh, còn nhỏ mà đã thành đại nghiệp, năm nay bất quá chỉ mười chín tuổi mà chính là quan viên với chức vị tòng tam phẩm. Vị công tử kia có thể nói là bảo bối trong tay Lâu gia, đời này nếu thêm tước vị nhất phẩm Quốc Công nữa thì địa vị cao cả thế nào cũng có thể đoán được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT