Sáng sớm, Chu Niệm soi mặt mình vào gương, phát hiện dấu tát tay của thầy đã hoàn toàn tan biến.

Chu Niệm cảm thấy, ngày hôm qua nhất định đã làm thầy vô cùng tức giận, nên mới đánh mình, nhưng, khi ra tay, lực đánh lại không có bao nhiêu, nên Chu Niệm cũng không cảm thấy quá đau đớn, trong đầu hắn vừa nghĩ thầy không hạ thủ với hắn được, vừa nghĩ hôm nay sau khi thi xong nhất định phải đi nói lời xin lỗi với thầy.

Tuy rằng hắn đã nghĩ rất nhiều về điều đó, nhưng một chút cũng không cảm thấy việc ngày hôm qua hắn đặt thầy lên giường là một việc đại sai gì, hắn không thừa nhận hành động thân mật của mình là sai trái, nếu có sai cũng chỉ là hắn đã làm thầy bị thương.

Sáng sớm, Chu Niệm vừa mới thức dậy đã đứng trước cái gương phía trên bồn súc miệng soi mặt, Hoàng Thao thấy thế bèn cảm thấy kỳ quái, hỏi, “Cậu làm gì vậy, lẽ nào…ha ha… trên mặt cậu bị nổi mụn hả?”

Chu Niệm xoay đầu liếc hắn một cái, “Không có!”

Hoàng Thao nghe hắn nói như vậy, ngắm nghía soi kỹ mặt của hắn, căm giận nói, “Sao cậu không bị nổi mụn?”

Chu Niệm rửa mặt, không để ý tới hắn.

Hoàng Thao đi đến trước gương ngắm nghía vài hạt mụn trên mặt mình, lại nhìn nhìn Chu Niệm, ngẫm nghĩ, nói, “Nổi mụn cũng chẳng là gì, đó là biểu hiện tuổi thanh xuân của tớ.” rồi vỗ nhẹ lên vai Chu Niệm, “Xem ra, cậu đã bước qua thời kỳ trưởng thành, cậu đã…già rồi!”

Chu Niệm còn đang làm chuyện của mình, không để ý đến tinh thần của Hoàng Thao đột nhiên không bình thường.

Buổi sáng thi xong, tất cả mọi người đều không quay về phòng ngủ của mình, cơm nước xong liền trực tiếp đi đến nơi thi buổi chiều, môn thi cuối cùng vào buổi chiều, đối với chương trình học của bọn họ mà nói là rất trọng yếu, không ai dám qua loa, Chu Niệm làm xong rất nhanh, trước phút bốn mươi đã nộp bài, Hoàng Thao ngồi bên cạnh hắn nháy mắt ra hiệu, cảm thán hắn làm sao lại nộp sớm như vậy.

Chu Niệm vừa bước ra cửa phòng thi, liền chạy xe đạp đến nhà thuốc mua thuốc tan máu bầm, sau đó mới chạy đến ký túc xá của Sở Mộ.

Hiện tại hắn đã có chìa khóa ký túc xá của Sở Mộ, tự mình mở cửa xong, đi ra đi vào tìm một lần, phát hiện Sở Mộ không có ở nhà.

Đang muốn lấy di động gọi cho Sở Mộ, nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hắn có chút chùn lại, không biết thầy có lại nghiêm khắc giáo huấn hắn nữa hay không.

Ngồi trên sô pha một hồi, sau một phen đấu tranh tư tưởng chuẩn bị gọi, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Chu Niệm đứng dậy, Sở Mộ vừa vào cửa đã nhìn thấy Chu Niệm, anh sửng sốt một chút, hỏi “Không phải còn đang thi sao, sao cậu lại ở chỗ này?”

Chu Niệm đang chuẩn bị nói mình thi xong rồi, không nghĩ tới phía sau Sở Mộ còn có một người, người nọ không có thấy Chu Niệm, cho rằng Sở Mộ đang nói chuyện với hắn, bèn hỏi lại, “Chuyện gì? Anh đang nói chuyện với ai…”

Chu Niệm không biết Sở Mộ sẽ dẫn người khác về, hắn vốn còn muốn làm nũng để ấn tượng của Sở Mộ đối với hắn khôi phục lại hình dạng ban đầu, bây giờ có thêm người khác, hắn cũng không muốn nói với thầy gì nữa.

Chu Niệm phi thường bất mãn khi thấy Sở Mộ dẫn người kia đến, nhưng khi thấy trên tay Sở Mộ có cái gì, bén nhanh đi đến cầm lấy để trên bàn.

Sở Mộ giới thiệu người phía sau anh cho Chu Niệm, “Đây là sư đệ của tôi, Kiều Trí Tri!”

Rồi lại giới thiệu Chu Niệm, “Còn đây là sinh viên khóa này của tôi, gọi Chu Niệm.”

Kiều Trí Tri là một người có cái tên không tương xứng với hắn, là người phương Bắc, vóc dáng không chỉ cao hơn người mà còn khỏe mạnh, da có chút đen. Chu Niệm cười gật đầu nhìn hắn, “Chào sư hyung!”

Kiều Trí Tri thấy Chu Niệm ân cần thăm hỏi ngược lại có điểm có quắp, “Xin chào!”

Kiều Trí Tri đến đây để mượn sách của Sở Mộ, ngoại trừ nói với Chu Niệm và Sở Mộ mấy câu, ngoài ra vẫn trầm mặc, hắn cho rằng Kiều Trí Tri mượn sách xong sẽ đi, không ngờ đối phương sau khi tìm được sách mình muốn mượn, liền ngồi trong phòng của Sở Mộ đọc các quyển sách khác, còn nói muốn làm vài món ăn sở trường này nọ, mời Chu Niệm cũng ở lại ăn cùng.

Tuy trên mặt Chu Niệm là ý cười ôn hòa, nhưng trong lòng cực kỳ không dễ chịu.

Lúc Sở Mộ đi vào phòng ngủ, hắn liền theo vào, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại.

Sở Mộ quay đầu nhìn hắn, hỏi, “Sao cậu đến chỗ này sớm như vậy?”

“Em thi xong liền đến.” Chu Niệm đáp, rồi lại cau mày hỏi, “Tại sao thầy lại dẫn người khác về?”

Sở Mộ cười, “Cậu ấy là sư đệ của tôi, trước đây vẫn thường lui tới, tai sao tôi lại không thể dẫn cậu ta đến.”

Chu Niệm không nói lời nào.

Sở Mộ chuyển ánh mắt sang một bên, kỳ thực anh biết Chu Niệm sẽ đến, nên mới cố ý dẫn người ngoài về, ái tình rất mỹ hảo, thế nhưng, chuyện *** giữa hai người đàn ông khiến anh có chút sợ hãi, anh có chút lo lắng không yên khi đơn độc ở bên Chu Niệm.

Chu Niệm như hiểu rõ tâm tư của Sở Mộ, tiến lên một bước, ép buộc Sở Mộ nhìn hắn, hỏi, “Thầy cố ý đúng không?”

Sở Mộ không đáp.

Chu Niệm có chút bị tổn thương.

Hai người đều trầm mặc, trong nhất thời, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chu Niệm nhìn Sở Mộ, Sở Mộ cúi đầu, hàng my che khuất tình tự trong đôi mắt anh.

Chu Niệm tiến lên nắm lấy tay Sở Mộ, ban đầu tay Sở Mộ có chút né tránh, lúc sau lại tùy ý để Sở Mộ nắm.

Chu Niệm vén tay áo của Sở Mộ lên phía trước một chút, thấy vết bầm trên tay vẫn còn, màu xanh tím lúc này đã nhạt hơn hôm qua một ít.

Tâm Chu Niệm run rẩy một chút, “Thầy, có đau không, xin lỗi! Sau này em sẽ không như vậy nữa, xin lỗi.”

“Cũng không có gì, không đau, qua vài ngày nữa sẽ tan, đừng để ý.” Sở Mộ muốn rút tay về, Chu Niệm liền nắm tay anh lại, bao nhiêu khí lực cũng không lấy ra được.

Chu Niệm cầm thuốc tan máu bầm ở trên bàn học, đem thuốc bôi lên cổ tay Sở Mộ, bắt đầu xoa ấn cho anh, “Thầy cũng không biết xức thuốc sao? Có phải vì chờ em không?”

Sở Mộ ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, không nói gì.

Trong lòng Chu Niệm hiểu rõ Sở Mộ không chịu xức thuốc không phải vì chờ hắn, Sở Mộ không có giả dối như thế, ở chung đã được một thời gian, Chu Niệm phát hiện mỗi khi Sở Mộ giận dỗi sẽ có chút hành vi tự ngược, anh nói làm như vậy sẽ giúp bản thân sáng suốt hơn một ít. Chu Niệm nghĩ đến, càng thêm thương tiếc Sở Mộ, hắn muốn thầy có thể yêu quý bản thân mình, không nên tự mình tỏ ra kiên cường như vậy.

Xoa thuốc xong, Chu Niệm mới buông tay Sở Mộ ra.

Hai người đều không nói gì.

Cuối cùng Chu Niệm đành phải nói, “Thầy, mẹ em sắp đến, em phải đi đón mẹ. Em đi rồi, sau này liên lạc bằng điện thoại!”

Sở Mộ ừ một tiếng, lại không có dấu hiệu gì khác.

Chu Niệm lưu luyến không rời, nhìn Sở Mộ một hồi, thấy Sở Mộ không có tỏ vẻ gì, cuối cùng, hắn nhịn không được tiến lên ôm lấy Sở Mộ. Sở Mộ không có phản kháng, sau đó, cũng ôm lại hắn.

“Thầy, thầy phải chăm sóc tốt cho bản thân mình! Em sẽ sớm trở lại!” Bởi vì Chu Niệm khổ sở không thôi, nên thanh âm có khàn khàn trầm thấp.

Sở Mộ nhỏ giọng “Ân” một tiếng.

Tâm tình của Chu Niệm suy sụp, hắn rất không muốn, một khắc cũng không muốn rời khỏi nơi này, “Thầy, em phải đi rồi, em có thể hôn thầy được không?”

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng tức giận hành vi tối hôm qua của Chu Niệm, thế nhưng, sự luyến tiếc trong lòng anh so với Chu Niệm không hế ít hơn, nên dù anh không có trả lời, Chu Niệm cũng biết anh đã đồng ý hắn, hắn nâng gương mặt của anh lên, hôn lên môi anh.

Chỉ một cái chạm nhẹ, Chu Niệm liền buông anh ra.

Lúc mở cửa đi ra ngoài, Chu Niệm cười cáo biệt với Kiều Trí Tri, “Sư hyung, em đi trước!”

Kiều Trí Tri còn đang bay bổng với quyển sách mình đang đọc, đọc đến mê mẩn, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn nở một nụ cười, “Tạm biệt!”

Sở Mộ đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn bóng dáng Chu Niệm chạy xe đạp đi xa, anh vẫn còn đứng đờ ra nơi đó, trên tay như còn lưu lại độ ấm của hắn, cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên môi, trong ngực Sở Mộ một trận đau thương, anh rất hối hận, ngày hôm nay anh không nên mang Kiều Trí Tri đến, rõ ràng phải hảo hảo cáo biệt hắn, vì sao anh lại làm mọi việc hỏng bét hết thế này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play