Thị thành, 2019!

Hôm nay là xuân phân.

Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên ở nhà.

Lúc ăn bữa sáng, Duẫn An Nhiên đột nhiên buông bát, nhìn chằm chằm Chu Minh Nghĩa không buông.

Chu Minh Nghĩa bị nhìn như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, cố ý cười thoải mái hỏi. “Làm sao vậy Nhiên, anh hôm nay đẹp như vậy sao?”

Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Minh Nghĩa không nghĩ như thế.

Không biết con mèo nhỏ hôm nay lại làm sao vậy.

“Nhẫn của anh đâu?” Duẫn An Nhiên luôn luôn chán ghét thái độ dày mặt tươi cười của Chu Minh Nghĩa, nghiêm túc chất vấn.

Chu Minh Nghĩa liếc mắt nhìn tay trái một cái, chính anh cũng sửng sốt.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn đính ước chưa bỏ ra lần nào, không thấy.

“A...”

“Em hỏi anh, nhẫn của anh đâu? Như thế nào không thấy?”

“Này...”

“Có phải đã đánh mất hay không?”

“Không có, không có.” Chu Minh Nghĩa vội vàng phủ nhận.

“Chưa từng thấy anh gỡ xuống, như thế nào đột nhiên không thấy?”

Đối mặt với thái độ gây sự của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa đột nhiên có chút sợ.

Ra mòi con mèo nhỏ thật sự nổi giận.

“Anh cũng dám tháo xuống!”

“Không phải, không phải…”

“Không phải? Vậy như thế nào không thấy? Không tháo xuống như thế nào lại không thấy?”

Chu Minh Nghĩa vội vàng đi tới ôm Duẫn An Nhiên, trong lòng nhanh chóng nhớ lại hành trình ngày hôm qua.

“Có thể là để ở nơi nào đó…”

Vừa nghe lời này Duẫn An Nhiên càng thêm tức giận. “Để ở nơi nào? Em xem là để trong nhà người nào đi.”

“Không có, tuyệt đối không có!”

“Không có? Vậy nhẫn đâu?”

“Em đừng vội, để anh nhớ lại.”

Duẫn An Nhiên đẩy Chu Minh Nghĩa. “Em mới không có sốt ruột, em thấy, người gấp là anh đi!”

Nếu là chuyện gì khác, Chu Minh Nghĩa sẽ có rất nhiều phương pháp trấn an cơn tức giận của con mèo nhỏ, nhưng lúc này bất đồng, đã không còn là vấn đề tức giận hay ghen nữa.

Sẽ không đánh mất đi!

Chu Minh Nghĩa nhíu mày.

Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc Chu Minh Nghĩa một cái, cầm ba lô của mình, bỏ lại một câu. “Em đi trước.”

“Nhiên, từ từ, anh đưa em đi.”

“Cảm tạ, không cần!”

“Phanh.” một tiếng, cánh cửa đóng lại ngay sát mũi Chu Minh Nghĩa.

Mang theo tâm tình xám xịt, Chu Minh Nghĩa lái xe đi làm.

Ngồi vào bàn làm việc, Duẫn An Nhiên vẫn tức giận.

Cư nhiên đánh mất vật trọng yếu, cái kẻ ngu ngốc Chu Minh Nghĩa kia! Như thế nào có thể!

Sau khi tỉnh táo lại, Duẫn An Nhiên cảm thấy không nên tức giận như vậy.

Có thể… Thật sự không phải cố ý.

Chính là nhẫn đó, cũng không rời tay, như thế nào đi đâu được? Trừ phi… chính anh tháo xuống.

Thầm nghĩ đến khả năng này, Duẫn An Nhiên càng thêm không thoải mái.

Hồ ly thối! Anh…

Chu Minh Nghĩa ngồi vào bàn làm việc, từ bỏ quán tính tự hỏi xu hướng giá cả cổ phiếu, kỳ hạn giao dịch thị trường trong đầu, dứt bỏ ngoại tệ cùng ngoại hối tăng giảm, dùng trí nhớ chuẩn xác như máy ảnh hồi tưởng những hành động trong quá khứ.

Không có, một chút ấn tượng cũng không có.

Sau đó Chu Minh Nghĩa liền nở nụ cười, nghĩ thầm, đương nhiên không có ấn tượng, nếu có thể nhớ lại, vậy nhẫn cũng sẽ không bị đánh mất.

Nhìn thấy khoảng trống trên tay trái, Chu Minh Nghĩa cảm thấy có chút kỳ quái.

Anh có thể lý giải vì sao Nhiên tức giận, nhưng mà anh thực sự vô tội.

Biết Duẫn An Nhiên sẽ trốn tránh, Chu Minh Nghĩa đơn giản đứng chờ dưới lầu tòa soạn từ sớm, sau đó giống như cảnh sát mai phục, bắt lấy con mèo nhỏ, nhét vào trong xe mang về nhà.

Vừa vào cửa Duẫn An Nhiên liền chạy như bay tiến vào phòng nhỏ khóa trái cửa.

“Em đi ra!”

“Em không!”

Hai người, một trong một ngoài cánh cửa, triển khai đánh giằng co.

“Anh sẽ tìm được!”

“Anh đi chết đi!”

“Em không phải muốn như vậy!”

“Em cái gì cũng không muốn! Là anh chột dạ!”

“Chột dạ cái gì? Anh buổi tối mỗi ngày ngủ ở đâu chẳng lẽ em không biết?”

“Còn có ban ngày!”

“Ban ngày anh ở đâu em còn không biết?”

“Anh đi chết đi!”

Nghe câu này, Chu Minh Nghĩa bất đắc dĩ cười khổ.

Con mèo nhỏ không dễ dàng nổi giận, nên càng không thể vãn hồi.

Vẫn giằng co đến 10h đêm, Chu Minh Nghĩa mềm xuống. “Cho dù em tức giận cũng không được như vậy, em có đói bụng không, muốn ăn cái gì không?”

“Anh tự ăn đi!”

“Nhiên, giường trong đó không có chăn.”

“Không cần anh quản!”

Im lặng một hồi, trạng thái khẩn trương của Duẫn An Nhiên thả lỏng, ngã vào giường nhỏ chỉ có nệm không chăn.

Nơi này là phòng cậu, sau lại chuyển toàn bộ sang phòng Chu Minh Nghĩa, nơi này để trống, thậm chí không có gối đầu cùng chăn đơn.

Gối lên cánh tay, Duẫn An Nhiên nhìn trần nhà.

Phải tức giận đến lúc anh tìm nhẫn về? Nếu tìm không được…

Cửa phòng vang lên một trận tiếng động, sau đó mở ra.

Thân ảnh quen thuộc đi tới. “Nhiên…”

Duẫn An Nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng nhích vào một góc giường, như chuẩn bị chiến tranh.

“Chu Minh Nghĩa, ngay cả cạy cửa anh cũng làm!”

“Nhiên, em hãy nghe anh nói…”

Duẫn An Nhiên trừng mắt.

“Thực xin lỗi, anh thật sự nghĩ không ra nhẫn đi nơi nào, thực xin lỗi…” Chu Minh Nghĩa cúi đầu, ngữ khí vô cùng hối hận.

Thoáng chốc, Duẫn An Nhiên cảm thấy tức giận đều tiêu thất.

Cậu kỳ thật rất hiểu người này, tin tưởng anh sẽ không phạm sai lầm, lần này có lẽ thật là vô tình đánh rơi.

Chu Minh Nghĩa ngồi ở bên giường, bộ dáng mệt mỏi, đưa tay đỡ thái dương. “Thực xin lỗi, Nhiên, anh thật sự nghĩ không ra… Một chút ấn tượng cũng không có.”

“Quên đi.” Duẫn An Nhiên đi qua, dựa vào người Chu Minh Nghĩa. “Coi như mất rồi!”

“Làm sao bây giờ?” Chu Minh Nghĩa lộ ra khuôn mặt u sầu, đau lòng nhìn Duẫn An Nhiên.

“Vòng cổ của em cho anh.” Lấy ra vòng cổ luôn mang trong người, Duẫn An Nhiên muốn cởi xuống.

“Không, không.” Chu Minh Nghĩa ngăn lại. “Đó là của em.”

“Cho anh mang, anh chính là của em.”

“Em không tức giận?” Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu hỏi.

Duẫn An Nhiên đưa tay vuốt tóc Chu Minh Nghĩa. “Tức giận a! Bất quá cũng không thể trách anh.”

“Giảng hòa đi.” Chu Minh Nghĩa ôm Duẫn An Nhiên. “Tha thứ anh.”

Ăn xong bữa cơm muộn, Chu Minh Nghĩa vào thư phòng, Duẫn An Nhiên rót nước mang vào cho anh.

Thấy Chu Minh Nghĩ vùi đầu vào máy tính, Duẫn An Nhiên đặt tay lên vai anh.

Duẫn An Nhiên đợi một hồi, cảm thấy nhàm chán nhưng lại luyến tiếc rời đi, cậu vô tình cầm điện thoại bàn.

Ánh sáng chợt lóe lên.

“A, này phải…”

Một chiếc nhẫn màu bạc, dính vào điện thoại.

Chu Minh Nghĩa lúc này cũng nhìn thấy.

“Này…”

“Như thế nào ở đây?”

Cầm lấy tai nghe điện thoại, gỡ chiếc nhẫn xuống, Chu Minh Nghĩa vừa nhìn thấy quả nhiên là chiếc nhẫn.

“Tò mò quá, như thế nào lại ở chỗ này, ai để nó ở đây?”

Chậm rãi quay sang, Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên, đôi mắt thâm sâu nhìn cậu.

“Em ngày hôm qua…”

Ánh mắt Duẫn An Nhiên chớp động một chút, sau đó lộ ra biểu tình phủ nhận, nhún nhún vai. “Không phải em làm!”

Chu Minh Nghĩa mang nhẫn vào. “Quên đi, tóm lại về sau mặc kệ là ai hoặc là chính anh, cũng sẽ không tháo xuống.”

“Đại khái… điện thoại cũng muốn mang nhẫn nhìn xem có đẹp hay không đẹp…” Duẫn An Nhiên nói như không có lo lắng.

Chu Minh Nghĩa cười, không nói gì nữa.

※※※

Lâm mỗ: “Khó được nhìn thấy con mèo nhỏ phát giận, đáng yêu quá!”

Chu Minh Nghĩa:. “Vì người nào đó nhất thời tay chân nhàm chán, tôi mới phải… Ha hả, ha hả. . .”

Lâm mỗ / Duẫn An Nhiên:. “Này, anh nói ai đấy!”

(Lâm Tử Tự)

※※※

Toàn Văn Hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play