Lão đạo sĩ chậm rãi đi về phía trước, Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đi phía sau. Lão già có địa vị hết sức quan trọng trong đạo tông Đại Tùy thậm chí là cả giang hồ Đại Tùy này, tựa hồ rất có hứng thú với Ung Châu. Nhìn ông ta xem tỉ mỉ tường thành, hình như ngay cả những vết nứt nho nhỏ cũng không bỏ qua.
- Có vài thứ huyền huyễn khó hiểu dù ngươi không tin, nhưng lại thường xuyên nghe người khác nhắc tới.
Trương chân nhân vừa đi vừa buồn bã nói:
- Chẳng hạn như dưỡng khí. Ta từng nghe nói, Đại Luân Minh Vương của Phật tông dùng khí của núi tuyết để tẩm bổ Đại Luân Tự, cho nên Đại Luân Tự mới là nơi có nhiều linh khí nhất thiên hạ và cũng là nơi có rất nhiều người đạt tu vị cực cao. Ta còn nghe nói, Tiêu đạo huynh trồng cây đào ở trong núi Thanh Nhạc, là để dẫn dắt sơn khí…Hạng sự đệ, có đúng không?
Luận về bối phận, Trương chân nhân gọi Hạng Thanh Ngưu một tiếng sư đệ, coi như là đã cho Hạng Thanh Ngưu mặt mũi. Tuy rằng lúc trước Thiên Hữu Hoàng Đế Đại Tùy phong Tiêu Nhất Cửu làm Đạo Tôn, người đứng đầu Đạo Tông, nhưng luận về bối phận mà nói, lúc Trương Dịch Dương của núi Võ Đang đã có địa vị hiển hách trên giang hồ, thì Tiêu Nhất Cửu mới chỉ là một thầy tướng số đi khắp đầu đường xó chợ để lừa tiền. Thân phận đạo sĩ của Tiêu Nhất Cửu, thực ra cũng chỉ là lòe bịp bát cơm của thiên hạ.
Nhưng y lừa đúng người, cho nên về sau mới thăng chức rất nhanh.
Lừa Hoàng Đế, chẳng phải là cơ duyên đó sao?
- Mong sư huynh thứ lỗi…
Cho dù Hạng Thanh Ngưu là hạng bất cần đời, nhưng ở trước mặt Trương chân nhân cũng phải nghiêm túc nói chuyện:
- Ở trong sư môn ta chỉ là một tay ăn chơi, hay ra ngoài lêu lổng. Lúc Đại sư huynh quản lý Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, ta mới chỉ tới đó có một lần. Hơn nữa, trong sư môn, tu vị của ta cũng bình thường, sự hiểu biết cũng nông cạn, chỉ học được mấy cái xấu của ba vị sư huynh…cho nên…ta không hiểu được cái gì gọi là ‘dưỡng khí’,
Tiêu Nhất Cửu giả danh lừa bịp, Hạng Thanh Tranh nói đi là đi, La Úy Nhiên am hiểu thủ đoạn giang hồ, quả thực Hạng Thanh Ngưu đã học được không ít mấy thứ xấu đó.
Trương chân nhân cười cười:
- Làm việc theo cảm tính, chưa hẳn không phải là ‘Đạo’.
Ông ta nhìn tường thành Ung Châu hùng vĩ, nói:
- Đạo Tổ từng nói, cái gọi là Đạo pháp, không ngoài tự nhiên. Tính cách bẩm sinh của con người, chính là thứ gần đại đạo nhất. Nếu cảm thấy người khác nói là đúng, rồi cưỡng ép tính cách của mình học theo tính của người khác, làm sao biết không đi ngược lại đại đạo? Ta đã thấy qua Đại sư huynh, Nhị sư huynh và Tam sư huynh của ngươi…Tiêu đạo huynh trung niên đại thành, là vì một chữ ‘Tham’. Trung Thân Vương tuy bình thường nhưng lại gần như đạt tới thiên đạo, là vì một chữ ‘Tranh’. Tam sư huynh La Úy Nhiên của ngươi, kỳ thực là người có thiên phú cao nhất trong bốn sư huynh đệ các ngươi, nhưng y lại không biết ‘Đạo’ của mình là gì, cho nên dần dần lạc lối, lãng phí căn cốt tuyệt vời kia.
Ông ta quay đầu nhìn Hạng Thanh Ngưu:
- Ngươi ngộ ra Đạo Tâm, lại vẫn giữ được tính cách ngay thẳng, tương lai thành tựu bao nhiêu, ta cũng không nhìn ra được. Thế gian này có rất nhiều người không hiểu, mình chính là đạo, đạo chính là mình, mình vẫn là mình, đạo vẫn là đạo.
Hạng Thanh Ngưu nghe có chút đau đầu. Y muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng lại không có đầu mối gì cả.
Trước kia nghe Tiêu Nhất Cửu giảng đạo, yluôn cảm thấy buồn ngủ. Hiện tại nghe Trương chân nhân giảng đạo, tuy nghe thú vị hơn Tiêu Nhất Cửu, nhưng vẫn không hiểu gì cả. Cho dù đã ngộ ra Đạo Tâm, nhưng kỳ thực tới hiện tại, Hạng Thanh Ngưu vẫn không biết mình đã ngộ ra cái gì.
Hoặc là chẳng ngộ ra cái gì cả.
- Nghe…không hiểu…
Hạng Thanh Ngưu cười ngượng.
- Cảnh giới thật cao, thật là tự tại.
Trương chân nhân khen một câu từ đáy lòng, lúc nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu đầy vẻ hâm mộ. Điều này làm cho Hạng Thanh Ngưu càng khó lý giải, trong lòng tự nhủ, cái gì mà cảnh giới cao, thật là tự tại?
Y không hiểu, Phương Giải kỳ thực cũng không hiểu.
Phương Giải không ít lần nghe qua những lời nói mơ hồ nhưng nghe qua có vẻ có lý này. Tuy hắn biết rằng Trương chân nhân nói vậy là muốn khai ngộ cho mình, nhưng dù hắn nghĩ như thế nào vẫn không hiểu ra được. Hạng Thanh Ngưu cũng không hiểu, cố gắng đến mấy cũng không hiểu. Vì vậy Phương Giải căn bản chẳng thèm nghĩ nữa, bởi vì hắn không quan tâm.
- Phương tướng quân, lần trước gặp mặt lão phu, lão phu đang câu một con trăn. Lần này gặp mặt, không thể ngờ rằng tướng quân đang chém trăn.
- Chém trăn?
Phương Giải không hiểu:
- Mong chân nhân chỉ giáo.
Trương chân nhân cười nói:
- Có rất nhiều chuyện, biết là đúng, nhưng một khi thực hiện sẽ phát hiện ra rằng có vô số khó khăn ngăn cản. Giống như ngươi đi trên một con đường nhỏ gập ghềnh, đi từng bước một để lên trên núi ngắm mặt trời mọc. Nhưng con đường nhỏ giống như không có điểm cuối, đi rất khó khăn. Ngươi mới bước lên con đường nhỏ, lại phát hiện phía trước có một con trăn lớn chặn đường. Đi tiếp về phía trước, là nguy hiểm. Lui về phía sau, là đường lớn bằng phẳng…. Phương tướng quân không lui, mà rút đao chém trăn, khiến người ta khâm phục.
- Ý của chân nhân là?
Phương Giải hỏi.
- Giúp dân chúng được lợi lớn nhất, chính là con đường nhỏ kia.
Giờ Phương Giải mới hiểu Trương chân nhân đang nói tới chuyện gì. Không ngờ hắn mới ban bố chính sách xuống, Trương chân nhân đã biết chuyện rồi.
- Ta chỉ tận dụng mọi khả năng làm chuyện mình muốn làm mà thôi.
Phương Giải trả lời.
- Tên của ngươi có một chữ ‘Giải’, tên tục có một chữ ‘Giác’.
Trương chân nhân vừa đi vừa nói:
- Nếu ngươi hiểu thấu được hai chữ này, sẽ đạt được rất nhiều thứ.
Phương Giải, tên tục là Giác Hiểu.
- Giải khai, giác hiểu, cho nên ngươi hiểu, ngươi thấu triệt.
Trương chân nhân tiếp tục nói:
- Không bị mê hoặc, làm việc muốn làm, chứng tỏ ngươi đã chém con trăn chặn đường kia. Ngươi cho rằng con trăn là trở ngại của thế gian này? Sai rồi…con trăn chính là tâm của ngươi.
Dường như tâm tình của Trương chân nhân rất tốt, dừng lại nghỉ ngơi, sau đó nhìn Phương Giải, cười nói:
- Ta vốn tưởng rằng điều huyện diệu nhất là khối thân thể thất mạch tề tụ của ngươi, nhưng ai ngờ huyền diệu nhất chính là tâm tư của ngươi. Trên đường tới đây, ta nghe rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều chuyện, khiến ta cảm ngộ không ít. Ngươi là người dũng cảm, cũng là người thuần túy.
- Người thuần túy?
Hạng Thanh Ngưu day day mũi, hỏi:
- Cái gì gọi là người thuần túy?
Y chờ Trương chân nhân cho đáp án, ai ngờ Trương chân nhân lại lắc đầu:
- Ta không phải là người thuần túy, nên ta cũng không biết. Người thuần túy rốt cuộc đặc biết như thế nào, vì sao ngươi không hỏi hắn?
Ông ta chỉ Phương Giải.
Hạng Thanh Ngưu nhìn sắc mặt của Phương Giải, lập tức buông tha:
- Hắn? Hắn còn mơ hồ hơn cả ta.
…
…
- Nhưng chân nhân, có người nói ta sát nghiệt quá nặng. Còn có người nói, máu đã mệ hoặc lòng ta.
Ở trong lương đình, Phương Giải rót một chén trà cho Trương chân nhân, Trương chân nhân nhận lấy, mỉm cười nói:
- Tâm của ngươi thế nào, chẳng lẽ còn cần người khác nói? Làm việc gì cũng có hai mặt, chẳng hạn như Phật tông…ngươi biết, ta biết, y cũng biết, Đại Luân Minh Vương thực ra chính là người ác nhất thế gian này, bàn tay nhuộm máu nhiều hơn hay ít hơn ngươi? Nếu máu ngươi nhuộm là một cái hồ, thì y chính là một biển rộng mênh mông. Nhưng ở Tây Vực, tín đồ của Phật tông trải khắp, người người đều tin Phật tông từ bi bác ái, đó chẳng phải là mặt tốt đó sao?
- Mặc kệ Đại Luân Minh Vương thiện hay ác, nhưng Phật tông vẫn làm rất nhiều việc thiện đó thôi. Bằng không, vì sao lúc đại quân của Vương đình Mông Nguyên bao vây ngọn núi, lại có vô số mục dân từ bốn phương tám hướng chạy tới liều chết bảo vệ? Vì sao lại có nhiều người không biết võ dùng cái chết ngăn cản? Bởi vì Phật tông đã làm chuyện ác, cũng đã làm việc thiện. Ngươi nói sát nghiệt của ngươi nặng, tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn giết ngươi. Đương nhiên cũng có người hy vọng ngươi sống thọ vạn năm.
Phương Giải gật đầu, ngồi xuống đối diện Trương chân nhân, trầm tư suy nghĩ.
- Một đường từ phương bắc tới, vừa đi vừa xem…
Trương chân nhân nói:
- Sau khi rời khỏi thành Trường An, ta đã tới Tây Bắc, xem khu vực mà Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ khống chế. Chỗ bọn họ, quan hệ giữa thế gia phú hộ với bọn họ đều rất tốt, cho nên có rất nhiều người giúp đỡ ủng hộ. Quân đội của bọn họ không thiếu lương thực, không thiếu tiền bạc, nhưng lúc ở Hợp thành, Khang thành, ta lại nhìn thấy, Vương Nhất Cừ phái người chiêu mộ tân binh, chỉ có ít người tới báo danh, phần lớn là những ăn mày già yếu sống không nổi…
- Vì sao?
Ông ta hỏi.
Phương Giải trả lời:
- Bởi vì có nhiều thế gia đại hộ ủng hộ, cho nên Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ phải hồi báo. Mà bọn họ có thể hồi báo cho thế gia đại hộ, tự nhiên không phải là lợi ích của mình, mà là dân chúng. Dân chúng bị áp bức kịch liệt, cho nên thà chạy trốn cũng không nguyện tòng quân.
- Ngươi hiểu ra rất nhiều đó thôi.
Trương chân nhân mỉm cười nói.
- Ta qua sông, tiến vào Hoàng Dương Đạo, có tới núi Chu Tước đi dạo một vòng. Đại doanh núi Chu Tước của ngươi cũng luôn chiêu mộ tân binh, người tới báo danh nối liền không dứt. Mà quan viên phụ trách chiêu mộ binh linh dưới trướng của ngươi tuyển chọn rất nghiêm ngặt, không cường tráng không thu, con trai độc nhất không thu, người ăn mày không thu. Cho dù vậy, người tới xếp hàng vẫn kéo dài liên miên bất tận.
- Từ xưa tới nay, người nào muốn thành đại sự, đều phải nắm được điểm mấu chốt. Mà mấu chốt ở chỗ nào, ngươi nhìn thấu triệt hơn bọn họ.
Phương Giải lắc đầu:
- Hoặc là vãn bối chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng, cho nên làm việc có chút bất cần đời. Có lẽ về sau vãn bối thất bại, chết đi, những dân chúng đạt được lợi ích từ vãn bối lại trở lại cuộc sống như xưa. Nhưng dù sao bọn họ đã có vài năm sống an khang hạnh phúc. Dù chỉ là hồi ức, nhưng lúc nào bọn họ cũng nhớ tới.
- Cái đó chính là thành tựu lớn.
Trương chân nhân cười nói:
- Ta tới, vốn là muốn nói ra suy nghĩ của mình với ngươi. Nhưng xem ra ngươi căn bản không cần ta nói, ngươi hiểu mọi chuyện hơn bất kỳ ai. Cho nên chuyến đi này có chút thừa thãi, cũng có chút hữu dụng.
- Trương chân nhân muốn đi?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Thế đạo sắp thay đổi rồi.
Trương chân nhân than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Đại Luân Minh Vương trộm của ông trời một nghìn năm, Vạn Tinh Thần trộm của ông trời sinh tử luân hồi, đã vi phạm tới cán cân của nhân loại. Nhưng không bao lâu nữa, sẽ xảy ra sự thay đổi lớn. Ở núi Chu Tước, ta nhìn thấy một vũ khí rất đáng sợ, cho dù là người tu hành chỉ sợ cũng khó mà chống lại nổi. Trước kia, người tu hành đi tới đi lui trong vạn quân, cho dù không địch lại cũng chạy thoát được. Nhưng một khi vũ khí kia được phát triển…chiến trường, thậm chỉ cả giang hồ, chỉ sợ không còn là thiên hạ của người tu hành nữa.
Phương Giải sửng sốt, không nhìn được liếc nhìn Trương chân nhân.
- Ta không trách ngươi.
Trương chân nhân chân thành nói:
- Phát triển là một điều tự nhiên. Ta ngghe nói quốc gia ở phía đông đại dương kia, hỏa khí đã được thông dụng trong quân đội, hơn nữa uy lực còn lớn hơn. Tương lai nếu có một ngày, quốc gia bên kia đai dương xâm lấn Trung Nguyên, có hỏa khí mạnh mẽ như vậy, người Trung Nguyên dùng cái gì để chống lại? Dựa vào người tu hành? Người tu hành có thể xoay chuyển chiến cuộc vào lúc đầu, nhưng vũ khí có thể sản xuất được với quy mô lớn, còn người tu hành có thể sao? Xây thêm xưởng, có thêm vũ khí, mà người tu hành không có mấy chục năm tu luyện, thì làm sao chống đỡ được những vũ khí phun ra lửa kia?
- Một khi người tu hành bị tổn thất thê thẩm, người Trung Nguyên biết dựa vào cái gì nữa?
Ông ta nhìn Phương Giải, nói:
- Ngươi làm như vậy là đúng. Có lẽ đó mới là con đường phát triển đứng đắn. Nhưng chính vì vậy, mà ta lại sợ hãi. Cho nên ta quyết định trốn tránh, trở về núi Võ Đang của ta thôi. Ta vốn cũng không muốn liên lụy vào chuyện của quốc gia, hiện tại thật vất vả mới bứt ra được, trốn đi là hay nhất.
Ông ta vỗ vai của Phương Giải, như có thâm ý nói:
- Thời đại thay đổi, luôn phải hy sinh rất nhiều người. Nhưng điều này khác với đấu tranh anh dũng. Đấu tranh anh dũng, tám chín phần sẽ chết. Còn lúc thời đại thay đổi, người nào đi trước thì người đó sống, người nào đi sau chỉ có chết…
Lời này, có chút sâu xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT