Phương Giải trầm tư một lát rồi hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Vạn lão tiền bối có từng đề cập qua với ngươi, làm sao đối phó với một kẻ không giết chết được không?
- Không giết chết được?
Hạng Thanh Ngưu lặp lại, lông mày nhíu rất sâu.
Y cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu:
- Ta xem như là đệ tử lêu lổng nhất của sư tôn, hơn nữa cũng là đệ tử ở bên cạnh sư tôn ít nhất. Mấy người Đại sư huynh nhập môn rất lâu, ta mới tiến vào Diễn Vũ Viện. Nhưng không bao lâu sau, Nhị sư huynh liền tới phía tây, ta liền lén chạy ra ngoài tìm huynh ấy. Qua nhiều năm như vậy cũng không có cơ hội nghe sư tôn dạy bảo. Nếu ngươi hỏi ba vị sư huynh của ta, có lẽ có chút trợ giúp. Tuy nhiên, Đại sư huynh ở đại thảo nguyên phương tây còn chưa trở về, cũng không biết đang làm gì. Nhị sư huynh đã đi…Tam sư huynh…
- Ta từng hỏi qua rồi.
Phương Giải nói:
- Tam sư huynh của ngươi đang ở núi Chu Tước, hai người có gặp nhau không?
- Không.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Còn chưa tới núi Chu Tước đã bị người của ngươi ngăn lại bảo bọn ta tới thẳng Ung Châu. Nếu biết Tam sư huynh đang ở núi Chu Tước, có lẽ phải trì hoãn mấy ngày, có thể lỡ chuyện của ngươi.
- La Chỉ Huy Sứ nói qua, Vạn lão gia tử từng đề cập tới thế gian này có rất nhiều thể chất kỳ dị. Trong đó có tuyệt đỉnh thiên tài khai thông 128 khí huyệt, hoặc như là Nhị sư huynh ngươi, rõ ràng bình thường không có gì lạ, nhưng lại kỳ tích đi lên chỗ cao nhất. Nhưng chưa từng nghe Vạn lão gia nói rằng thế gian này có người không thể giết chết được.
- La Diệu giết không chết?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Lúc trước vợ của La Diệu nói cho ta biết, La Diệu căn bản không phải là một người. Thân thể của y mặc dù là thân thể của người, nhưng không phải dựa vào hô hấp ăn uống để duy trì mạng sống, thân thể của y chỉ là một cái xác mà thôi. Nói cách khác, phổi của y không dùng để hô hấp, nội tạng của y không dùng để tiêu hóa thực vật, gan không phải dùng để bài độc, tất cả chỉ là bài trí. Duy trì y chính là nội kình thuần túy nhất.
Hạng Thanh Ngưu kinh ngạc nói:
- Ý của ngươi là, cho dù phá hủy thân thể nội tạng của y, y cũng sẽ không chết?
Phương Giải nói:
- Ta nghe được như vậy.
- Vậy thì…
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi thở dài:
- Dường như chỉ có một biện pháp…khiến nội kình trong cơ thể y tiêu hao hết, đấu nội kình với y!
Phương Giải không nhịn được cười:
- Nói vậy khác nào chưa nói. Y có một nửa nội kình của Đại Luân Minh Vương. Tuy bởi vì thân thể mà nội kình đó chỉ có thể lưu trữ, không thể phát huy trăm phần trăm uy lực, nhưng dù sao đó cũng là nội kình từ mấy trăm năm lắng đọng, bảo ta đấu nội kình với y…căn bản là không thể thực hiện được.
- Chưa hẳn!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm rất nhẹ nhàng cách đó không xa. Phương Giải ngẩng đầu nhìn, thì thấy Tang Táp Táp đứng đó từ khi nào.
- Ngươi tới đây.
Tang Táp Táp hướng Phương Giải vẫy tay.
- Ta có lời muốn nói với ngươi.
…
…
Trong phòng.
Mạt Ngưng Chi ngồi xuống ghế đối diện với A Mạc Tát. Nàng nhìn thoáng qua cánh tay trụi lủi của bà ta, nhưng không lên tiếng. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó thỉnh thoảng liếc nhìn cái tay cụt của A Mạc Tát.
- Không được nhìn!
Cứ như vậy qua chừng nửa tiếng, A Mạc Tát rốt cuộc không chịu nổi:
- Tuy hiện tại ta bị thương, nhưng chưa quên cách giết người. Nếu ngươi lại nhìn tay của ta, ta liền giết ngươi.
- Tay ngươi?
Mạt Ngưng Chi dường như hơi kinh ngạc, sau đó rất nghiêm túc hỏi A Mạc Tát:
- Tay ngươi đâu rồi.
A Mạc Tát biến sắc, vô thức nhìn xuống hai tay của mình. Đúng vậy…bàn tay đã không còn, chỉ còn lại cánh tay trụi lủi xấu xí. Bà ta ngẩng đầu, ánh mắt âm tàn nhìn Mạt Ngưng Chi, sát khí bắt đầu tràn ra ngoài.
- Bà không xinh đẹp.
Mạt Ngưng Chi thu hồi ánh mắt khỏi cánh tay cụt của A Mạc Tát, dừng lại trên khuôn mặt A Mạc Tát.
Rõ ràng là một câu rất bình thản, nhưng lại khiến A Mạc Tát không nhịn được muốn tiến lên đánh Mạt Ngưng Chi.
- Có phải do còn có khúc mắc gì không?
Mạt Ngưng Chi cười cười với A Mạc Tát, nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
- Người bà yêu là anh hùng cái thế, thoạt nhìn hắn cũng yêu bà. Có câu rằng, anh hùng và mỹ nhân là một đôi hoàn mỹ. Hắn là anh hùng, đáng tiếc bà không phải là mỹ nhân…cho nên chắc hẳn bà thường xuyên tự ti, thường xuyên lo lắng, sợ hãi. Bà sẽ nghĩ, người như hắn, rốt cuộc yêu mình vì cái gì? Lợi dụng mình sao? Nhưng mình không thể rời khỏi hắn được. Cho nên dù ngày ngày bà phải sống trong sự sợ hãi và tự ti, nhưng bà luôn ra sức làm việc cho hắn, hy vọng hắn luôn chú ý tới bà, có đúng không?
Mạt Ngưng Chi mỉm cười nói:
- Làm như vậy rất đúng, bà là người thông minh.
- Ngươi nói thêm câu nữa, ta liền giết ngươi.
A Mạc Tát cắn môi nói.
- Làm nữ nhân, ngàn vạn lần đừng tự ti, cho dù diện mạo có bình thường thì cũng không có gì là không thể.
Mạt Ngưng Chi không để ý tới bà ta, nói tiếp:
- Quá tự ti, sẽ khiến mình lạc mất bản thân, trở thành cái bóng của hắn…đúng vậy, chỉ là cái bóng. Bà không còn là bà nữa, chỉ là cái bóng của hắn mà thôi.
Nàng nhìn A Mạc Tát, trong mắt có rất nhiều thứ chui sâu vào lòng A Mạc Tát.
A Mạc Tát dừng lại, sự tức giận chậm rãi biến mất.
…
…
Thảo nguyên
Đại Tuyết Sơn
Đại Luân Tự
Trận chiến dưới chân núi đã sớm chấm dứt. Mục dân từ khắp nơi chạy tới bảo vệ Đại Luân Tự đã bị đánh bại. Tuy bọn họ chiếm ưu thế về số lượng và niềm tin, nhưng chính vì niềm tin, mà khi Đại Luân Tự không còn ai bước ra, tinh thần của bọn họ liền suy sụp, không thể gượng dậy nổi.
Lúc tin tức Đại Luân Minh Vương chết giống như ôn dịch lan ra ngoài, sự khủng hoảng và sợ hãi tràn ngập trong lòng mục dân. Lúc này bọn họ đâu còn dũng khí để chiến đấu nữa?
Ngày đó, dưới chân núi Đại Tuyết Sơn, mấy trăm vạn mục dân quỳ về hướng Đại Luân Tự, mời người của Phật tông đi ra nói rằng Đại Luân Minh Vương chưa chết. Nhưng bọn họ thất vọng rồi, không ai đi ra từ Đại Luân Tự, chỉ có 36 tiếng chuông vang lên. Những mục dân già là người phản ứng đầu tiên, lập tức gào khóc, sau đó là tới những người trẻ hơn.
Ba mươi sáu tiếng chuông kêu, là đại biểu cho cao tăng trong Đại Luân Tự đã viên tịch.
Không ai đi ra, chỉ có tiếng chuông.
Đây là đáp án.
Quân đội của gia tộc Hoàng Kim đã tổn thất hơn nửa, đế quốc này đang rơi vào thời điểm yếu ớt nhất từ trước tới nay. Nhưng chính vào thời khắc này, Khoát Khắc Đài Mông Ca cưỡi trên chiến mã cất tiếng cười to. Y chỉ tay về phía Đại Luân Tự, cười sặc sụa, lặp đi lặp lại một câu:”Từ nay về sau còn ai ở trên ta nữa? Hôm nay mới là sự khởi đầu của gia tộc Hoàng Kim”
Lang kỵ bắt đầu phát động lần tấn công cuối cùng. Những mục dân này mất đi cây trụ tín ngưỡng, lão mục dân nằm xuống đất kêu rên, người trẻ tuổi bắt đầu chạy trốn. Ngày này, cũng không biết có bao nhiêu mục dân chết dưới gót sắt của lang kỵ.
Trận chiến này kéo dài từ biên giới phương bắc tới thành Hắc Sơn, hai mươi vạn kỵ binh liên tục đánh bại liên quân mục dân. Vì một lần nữa lập uy, Đại Hãn Khoát Khắc Đài Mông Ca hạ lệnh giết tất cả tù binh ngay ở dưới chân núi Đại Tuyết Sơn. Ít nhất có tám mươi vạn mục dân đã bị giết, máu nhuộm đỏ cả chân núi Đại Tuyết Sơn.
Lúc máu chảy thành sông, trong Đại Luân Tự vang lên thanh âm đầy bi thương. Không biết là phạm âm tiễn đưa ai, tiễn đưa Đại Luân Minh Vương hay là những mục dân này.
Từ ngày đó trở đi, Đại Luân Tự đóng chặt cửa chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT