Độc Cô Văn Tú mới đứng lên lại quỳ xuống, dập đầu thật mạnh một cái:

- Ân đức của Đại tướng quân, thuộc hạ vĩnh viễn không bao giờ quên.

- Chính vì biết ngươi là người như vậy, cho nên ta mới lấy chân thành đối đãi ngươi.

Phương Giải cười nói:

- Một tháng trước, Chủ quản văn án Bùi Tùng ở đồn điên bên kia vì làm việc buông thả mà bị ta chém đầu. Hai mươi ngày trước, Chủ bạc lương thảo đại doanh Lưu Thủ Nhân vì trộm tiền lương mà bị ta chém đầu. Nửa tháng trước, Bút lại Viên Văn Mậu bởi vì say rượu hỏng việc mà bị ta chém đầu. Bốn ngày trước, Tòng quân Điền Nghĩa bởi vì điểm mão không đến bị ta hạ lệnh đánh ba mươi quân côn, lúc khiêng về, ba ngày sau đã chết.

Phương Giải gấp ngón tay, tính toán:

- Những người tài tới đầu nhập ta, ta đều không cự tuyệt mà nhận lấy hết. Nhưng không có nghĩa ta là người ngu, người ta lưu, nhưng không làm việc cho, ta sẽ giết. Ngươi khác với bọn họ, làm việc cho tốt, ta sẽ hậu đãi.

- Thuộc hạ…ghi nhớ!

Độc Cô Văn Tú cúi thấp đầu, không dám đứng dậy.

- Đại doanh mới lập, bận rộn trăm việc, nhân tài thiếu thốn.

Phương Giải cúi người dìu Độc Cô Văn Tú đứng lên:

- Ta mặc kệ người đầu nhập vào ta có thân phận gì, danh môn cũng tốt, hàn môn cũng thế, chỉ cần có thực tài ta đều lưu lại. Nhưng có thực tài mà tâm cơ không tinh khiết, ta lưu lại chính là để giết…Thời gian qua, duy nhất chỉ có ngươi sau khi tới đại doanh của ta làm việc rất cẩn thận, cũng chưa từng tìm hiểu qua tư mật trong đại doanh. Nhưng ta biết rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm vậy, bởi vì mẹ ngươi đang ở trong tay người khác.

- Nếu ta coi trọng ngươi, tự nhiên sẽ không nỡ giết ngươi. Nếu trơ mắt nhìn ngươi cũng bị chém đầu như những người kia, ta không đành lòng. Cho nên mới phái người nghĩ biện pháp lén đưa mẹ của ngươi rời khỏi Độc Cô gia. Ta phí khổ tâm, chỉ là không muốn ngươi đi nhầm đường.

- Thuộc hạ…

Bả vai Độc Cô Văn Tú không ngừng run rẩy, nghẹn ngào khó nói lên lời.

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ làm việc cho tốt. Dưới trướng của ta không thiếu võ tướng thiện chiến, nhưng lại thiếu văn nhân tài giỏi. Sau khi trở về thì chuyện gì làm cứ làm, mặt khác…việc Tôn tiên sinh thu bạc của Độc Cô gia, không cần nhắc lại.

Độc Cô Văn Tú vội vàng gật đầu:

- Thuộc hạ ghi nhớ.

- Đi thôi.

Phương Giải khoát tay nói:

- Đợi mẫu thân của ngươi tới, ta lại giao cho ngươi việc quan trọng.





Trong đình hóng mát.

Ngô Nhất Đạo uống một chén rượu, sau đó híp mắt nói:

- Giác Hiểu, gần đây sát ý của ngươi hơi nồng thì phải? Thế gia danh môn phái người tới, chưa hẳn là chuyện xấu.

Phương Giải cười cười:

- Giết một ít, lưu một ít, mới khiến những người kia càng kiên đinh. Nếu ta giả vờ không biết gì cả, bọn họ sẽ cảm thấy lòng ta quá sâu, nên sẽ đề phòng ta hơn. Ta giết một ít người, đối với bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ nhoi không đáng kể. Ngược lại, bọn họ thấy ta là người dễ biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nên sẽ xem nhẹ ta, cảm thấy ta bất quá chỉ là một mãng phu.

Hắn uống cạn chén rượu trong tay:

- Hiện tại, ta đang cần bị người ta xem nhẹ.

Ngô Nhất Đạo cười ha hả, nâng chén nói:

- Vì một câu ‘đang cần người khác xem nhẹ’ này, uống một bát lớn!





Lại một mùa đông tới, dưới tình cảnh khá kỳ dị, Hắc Kỳ Quân của Phương Giải chiếm được cả Hoàng Dương Đạo, ngoại trừ mỗi thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu. Ánh mắt bắt đầu nhìn sang ba đạo Tây Nam. Quan quân chiến bại ở Tây Bắc, cơ hồ chết hết. Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ suất quân dùng thuyền xuôi dòng, sau đó từ Hà Đông Đạo đánh vào Thiểm Bắc Đạo, cách trọng địa Kinh Kỳ Đạo đã không xa.

Ung Vương La Diệu suất trăm vạn đại quân vượt qua Trường Giang, ở thành Hỏa Hồ bị Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh dẫn theo đại quân triều đình ngăn cản. Binh mã triều đình biết nếu phòng tuyến thành Hỏa Hồ bị phá vỡ, thì Kinh Kỳ Đạo liền lâm nguy, cho nên chiến đấu rất quyết liệt.

Giang Nam Bàng Bá cũng suất 30 vạn đại quân tới Hà Bắc, đóng quân cách đại quân La Diệu 40 dặm, như hổ rình mồi.





- Báo!

Trần Hiếu Nho bước nhanh vào đại sảnh nghị sử, chắp tay vội vàng nói với Phương Giải:

- Phía bắc có tin tức quan trọng truyền tới, là gián điệp mà tỵ chức bố trí ở Giang Bắc Đạo, âm thầm gia nhập đại quân của Lưu Ân Tĩnh rồi liều chết gửi tình báo về.

- Có chuyện gì?

Phương Giải vội vàng hỏi.

Trần Hiếu Nho thở dốc một hơi, nói:

- Thái tử đã đăng cơ xưng đế ở thành Trường An, đổi nguyên hiệu là Hưng Hoàng, triệu tập mười vạn quân ở Kinh Kỳ Đạo, mười vạn quân ở các vệ thành, lại chiêu mộ dân dũng, phong Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh làm Nguyên Soái Hành Quân, dẫn theo tổng cộng 40 vạn quân đang ngăn cản binh mã của La Diệu ở thành Hỏa Hồ.

- Thái tử xưng đế?

Phương Giải hơi sửng sốt, lập tức biến sắc:

- Người của chúng ta ở Tây Bắc gửi tới tin tức, đại quân của Hoàng Đế suất lĩnh trở về kinh đã bị Cao Khai Thái đánh bại, hơn mười vạn binh mã cơ hồ toàn bộ chết trận. Nhưng Hoàng Đế căn bản không ở trong đại quân. Ta phỏng đoán Hoàng Đế được sự bảo vệ của Trương chân nhân núi Võ Đang và các cao thủ âm thầm rời khỏi chạy về thành Trường An. Chỉ có điều không ngờ người ở kinh thành căn bản không đợi Hoàng Đế trở về, liền ủng hộ Thái tử đăng cơ…

- Đại tướng quân đoán không sai.

Trần Hiếu Nho nói:

- Người của chúng ta gửi tới tin tức, phát hiện hành tung của Hoàng Đế ở thành Hỏa Hồ, bị vài người đại tu hành bí ẩn vây công. Trương chân nhân một mình giết hết thích khách, bảo vệ Hoàng Đế trở về thành Trường An. Trên nửa đường gặp đại quân do Lưu Ân Tĩnh suất lĩnh, Hoàng Đế ở lại trong đại doanh của Lưu Ân Tĩnh hai canh giờ lại xuất phát về hướng bắc. Lần này Trương chân nhân ở lại đại doanh, chỉ có Tô Bất Úy là đi cùng.

- Trương chân nhân ở lại đại doanh của Lưu Ân Tĩnh?

Phương Giải khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu:

- Hiểu rồi. Lưu Ân Tĩnh và bốn mươi vạn đại quân này là phòng tuyến cuối cùng ở phía nam Kinh Kỳ Đạo. Nếu phòng tuyến này bị La Diệu công phá, La Diệu có thể suất quân tiến thẳng tới Kinh Kỳ Đạo. La Diệu không dùng công thành đoạt đất làm mục đích, mà là tấn công nhanh chóng tới thành Trường An. Lưu Ân Tĩnh cầm trọng binh, nhưng lại không có người đại tu hành nào ở bên cạnh. Nếu La Diệu mà giận dữ giết Lưu Ân Tĩnh, thì đại quân triều đình sẽ thảm bại vì không có ai chỉ huy…

Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo cũng rất ngưng trọng:

- Nhưng…chẳng lẽ Hoàng Đế không nghĩ tới, hiện tại Thái tử đăng cơ rồi, y còn trở về Trường An được nữa sao? Người ủng hộ Thái tử lên ngôi kia, sao có thể để cho Hoàng Đế còn sống trở về? May mà Nguyên soái lãnh binh là Lưu Ân Tĩnh, người này rất trung thành với Hoàng Đế, nếu thay bằng người khác, khó bảo toàn sẽ xảy ra chuyện.

Phương Giải thở dài:

- Đúng vậy, Thái tử đăng cơ, chứng tỏ đã làm đám tang cho Hoàng Đế. Nhưng Hoàng Đế bỗng nhiên trở về, những người ủng hộ Thái tử lên ngôi sẽ cảm thấy bất an. Nhất là bọn họ đều biết mạng của Hoàng Đế không còn dài, ra tay sẽ càng ác độc, không kiêng kỵ. Lúc ở Tây Bắc, Hoàng Đế có thể một hơi giết chết mấy trăm triều thần, cho nên những triều thần đang ở trong thành Trường An kia cũng sợ bị Hoàng Đế giết.

- Còn có Tô Bất Úy.

Ngô Nhất Đạo trầm tư một lát rồi nói:

- Tu vị của Tô Bất Úy không tầm thường, có y bảo vệ, chắc Hoàng Đế sẽ không gặp phải chuyện gì. Tuy nhiên con đường trở lại Trường An của Hoàng Đế chắc chắn sẽ không thuận lợi. Những người kia sẽ tìm mọi cách ngăn cản. Hơn nữa lão viện trưởng vẫn còn ở trong thành Trường An, những người đó chỉ có thể động thủ ở bên ngoài thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play