Mạc Tẩy Đao hơi sửng sốt, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi:

- Nếu như tim ngươi đủ cứng rắn, thì lập tức hạ lệnh ngăn cản ta rời đi. Ta không thể giết ngươi không phải vì ta không dám, mà là vì mạng của ngươi không đáng giá bằng mạng của ta. Vì giết ngươi mà ta toi mạng, không đáng! Trong mắt ta, thực lực hiện tại của ngươi chỉ như một con kiến, dù thời cơ của ta chưa tới, thì ta vẫn là hùng ưng bay lượn trên bầu trời!

Phương Giải chợt cười to:

- Ngươi có biết một câu “Ếch ngồi đáy giếng” không?

Hắn vung tay nói:

- Có một con ếch sống dưới đáy giếng, bởi vì chỉ có một mình nó nên nó thấy mình là vua, đã thống trị toàn bộ thế giới. Sau đó nó ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng tự nhủ, hóa ra trời cũng chỉ lớn bằng miệng giếng.

Nghe thấy câu này, Mạc Tẩy Đao liền dừng lại, quay đầu nhìn Phương Giải, ánh mắt âm u nói:

- Ngươi đang nói ta?

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi đã đoán đúng.

Hắn cười nói:

- Ngươi có biết vì sao ta phải ở chỗ này chờ ngươi không? Đó là do mấy ngày qua quá nhàm chán, cho nên ta muốn tìm vài chuyện để làm.

Sắc mặt của Mạc Tẩy Đao trở nên rất khói coi, bàn tay nắm đao càng thêm chặt.

- Ngươi vừa nói, nếu ngươi là ta, lúc mới tới Hoàng Dương Đạo sẽ lập tức suất quân tấn công nhà kho Hân Khẩu, sau đó bức bách Điền Tín ở thành Tín Dương xuất binh cứu viện, rồi nửa đường phục kích giết Điền Tín. Sau khi giết y thì lập tức xua quân tấn công thành Tín Dương. Được thành Tín Dương là được cả Hoàng Dương Đạo, được Hoàng Dương Đạo là được cả bốn đạo Tây Nam…Chuyện như vậy, chỉ hù được trẻ con mà thôi.

Phương Giải nói:

- Bởi vì ngươi giấu mình trong cái khe núi Hổ Khẩu nho nhỏ, căn bản không biết thế giới này rộng bao nhiêu, thật giống như con ếch ngồi dưới đáy giếng kia…ngươi nói đánh nhà kho Hân Khẩu, nhưng ngươi biết nhà kho Hân Khẩu có bao nhiêu quân coi giữ không? Ai là tướng ở đó? Ngươi có biết nhà kho Hân Khẩu còn bao nhiêu lương thực không? Ngươi có biết La Diệu nắm giữ Ung Châu hai mươi mấy năm, y đã làm những gì không?

Hắn có chút thương hại nhìn Mạc Tẩy Đao:

- Lúc mới gặp ngươi ở thành Trường An, ta tưởng rằng ngươi là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đắt, về sau mới từ từ phát hiện, ngươi chỉ là một tên cố chấp tưởng mình là thiên hạ vô song, là một tên ngu ngốc suốt ngày thấy mình đen đủi. Ngươi cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ không bằng ngươi, nhưng lại phải sống trong cảnh túng quẫn. Ngươi cảm thấy những tướng lĩnh ở biên quân kia kém xa ngươi, Đại tướng quân các vệ cũng kém xa ngươi, thậm chí ngay cả Hoàng Đế ngồi trên ghế rồng trong cung Thái Cực cũng không bằng ngươi.

- Ngươi vĩnh viễn sẽ không cảm thấy thoải mái và công bằng, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mình đạt được hết thảy.

- Ta vốn không có gì.

Mạc Tẩy Đao đột nhiên điên cuồng hét lên:

- Ngươi chớ thử chọc giận ta, bằng không dù liều mạng ta cũng muốn giết ngươi. Một tên phế vật tu hành như ngươi, chỉ biết ức hếp mấy tên mã tặc ở thành Phan Cố mà thôi. Ngươi chỉ là một tên tiểu nhân đi sau mông người khác nịnh hót. Ngươi chỉ là…

Phương Giải nhún vai nói:

- Không nghĩ ra được nữa à?

Mạc Tẩy Đao há miệng thở dốc, nhưng vẫn xoay người rời đi:

- Ngươi ở chỗ này chờ ta, cũng chỉ là muốn khoe miệng lưỡi lợi hại. Ngu ngốc!

- Ngươi sai rồi.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Sở dĩ ta phải nói với ngươi nhiều như vậy, là vì ta muốn giữ chân ngươi ở đây lâu hơn, như vậy người của ta mới âm thầm bắt được mấy huynh đệ của ngươi, mới thay y phục của bọn họ, rồi dưới sự dẫn đường của Đỗ Xuyên, suốt đêm tới khe núi Hổ Khẩu. Nếu tốc độ nhanh, thì trước khi trời sáng đã chạy tới. Sau đó Đỗ Xuyên sẽ kêu mở cửa trại, tinh nhuệ mà ta tự mình lựa chọn sẽ lập tức giết vào. Khi đó người của ngươi vẫn còn đang ngủ say, không có lực phản kháng. Ta chờ không phải là ngươi, mà là chờ thời cơ để công phá khe núi Hổ Khẩu với tổn thất nhỏ nhất.

- Lúc ta và người nói mấy chuyện nhàm chán này, đồng bạn của ngươi đã bị bắt, giờ này chắc Đỗ Xuyên cũng đã dẫn theo người của ta xuất phát. Hiện tại ta nghĩ muốn thả ngươi trở về, để ngươi chính mắt xem khe núi Hổ Khẩu còn thừa lại cái gì.

Mạc Tẩy Đao biến sắc, lập tức quay đầu nhìn về chỗ mình vừa nấp:

- Lý Minh Lý! Từ Liên!

Y gọi vài tiếng, nhưng không có ai trả lời.

- Vì sao Đỗ Xuyên lại phản ta?

Mạc Tẩy Đao nổi giận quát.

- Bởi vì ngươi đã quên một việc cơ bản nhất…

Phương Giải rất kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi đã quên lúc trước vì sao bọn họ đi theo ngươi. Ở thành Trường An, mấy người bọn họ đi theo ngươi tạo phản, là vì bọn họ cảm thấy có thể lấy được tiền đồ tươi sáng, tương lại có thể quang môn diệu tổ. Về sau các ngươi thất bại, bọn họ đi theo ngươi chỉ vì bảo vệ mạng sống. Bởi vì ngươi mạnh hơn bọn họ, bọn họ đi theo ngươi, đường sống sẽ rộng hơn một chút.

- Nhưng hiện tại thì sao, đi theo ngươi còn chỗ tốt nào sao? Chẳng những không có, còn có thể bị liên lụy. Lúc trước Đỗ Xuyên đi theo ngươi là vì mạng sống, hiện tại giúp ta cũng vẫn vì mạng sống. Hơn nữa, ngươi tin hay không, nếu ta không giết mấy đồng bạn của ngươi, chưa tới vài ngày bọn họ liền làm việc cho ta. Bởi vì những thứ mà ta cho bọn họ, ngươi căn bản không cho được.

Ngực Mạc Tẩy Đao phập phồng kịch liệt, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

- Ta muốn giết ngươi!

Y chỉ vào Phương Giải, gào rú:

- Ta muốn giết ngươi, cái tên rác rưởi không thể tu hành này!

Phương Giải nhún vai:

- Bộ dáng hiện tại của ngươi thật giống con ếch ngồi đáy giếng kia.





Phương Giải dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh đao của Mạc Tẩy Đao. Đao thế tuy nhanh, cũng là một đao mạnh nhất của Mạc Tẩy Đao, nhưng Phương Giải vẫn thoải mái kẹp được. Quỹ tích của đao đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng.

- Lúc đầu ở thành Trường An, ta rất bội phục người có tu vị cao như ngươi.

Phương Giải nhìn thoáng qua trường đao mà mình kẹp:

- Nghe ngươi kể chuyện ngươi tới Đông Sở giết người, ta cũng nhiệt huyết sôi trào theo. Lúc ấy ta còn nghĩ, nếu như là mình, mình có dũng khí như vậy không? Đáp án có được là, ta chắc chắn sẽ không làm ra hành động đó, tuy nhiên không phải vì dũng khí.

Phương Giải uốn ngón tay, thanh đao cứng rắn liền bị gãy thành hai nửa.

- Ngươi tưởng rằng đã hiểu hết về đối thủ sao?

Phương Giải hỏi.

Sắc mặt Mạc Tẩy Đao lúc trắng lúc xanh. Phương Giải nhẹ nhàng dùng hai ngón tay phá được một đao mạnh nhất của y, điều này khiến cho y khó có thể tiếp nhận. Trong ấn tượng của y, Phương Giải vẫn là phế vật không thể tu hành kia. Còn được như ngày hôm nay, là vì hắn quá may mắn.

Theo y, đây là sự bất công.

Dựa vào cái gì mà một phế vật có thể thành công, mà y thì không thể.

- Ngươi…

Y há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì.

Phương Giải tùy tiện vứt nửa thanh đao gãy xuống đất:

- Từ đầu tới cuối ngươi đều sống trong thế giới chật hẹp của mình, ngươi cảm thấy mình là Chí Tôn của thế giới này, những người khác đều không xứng. Nói tới nói đi, không chỉ là ngươi bị vây ở một nơi nhỏ như cái giếng, còn vì chỗ đó rất thấp, ngươi không nhìn tới xa xa.

Hắn duỗi ngón tay chỉ vào Mạc Tẩy Đao, nửa thanh đao mà Mạc Tẩy Đao đang cầm trong tay bỗng toát ra lửa. Mạc Tẩy Đao sợ tới mức run lên, vô thức ném thanh đao đi. Rất nhanh, chuôi đao này liền bị đốt sạch. Phương Giải khẽ cong ngón tay, ngọn lửa kia liền trở về ngón tay của hắn.

Sau đó, hắn lại chỉ xuống dưới chân Mạc Tẩy Đao, có vô số hạt cát không biết từ khi nào đã bao quanh chân của y. Hạt cát này giống như có sinh mạng bò lên trên, rất nhanh bao quanh hai cái đùi. Y muốn động đậy, nhưng căn bản không giãy ra được. Y trơ mắt nhìn hạt cát bò lên tới tận cổ, rồi bao bọc cả người y.

Ngoại trừ một cánh tay phải ra, cả người y đều bị cát bao bọc.

- Nếm thử xem.

Phương Giải đi tới, nhặt nửa thanh đao đưa cho Mạc Tẩy Đao:

- Ta không muốn đánh giá một người như ngươi nữa, ngươi chẳng qua chỉ là một sợi dây mà ta muốn cắt đứt. Lúc ở đại thảo nguyên, ta dùng mấy vạn người Bắc Man để nuôi dưỡng sát khí cho kỵ binh, hôm nay ta dùng ngươi để nuôi dưỡng lãnh ý trong lòng ta.

Mạc Tẩy Đao ngơ ngác nhìn Phương Giải, thật giống như nhìn thấy một yêu quái. Y vô thức nhận lấy nửa thanh đao, trong ánh mắt đầy sự sợ hãi.

Phương Giải không nói gì nữa, xoay người mà đi.

Mạc Tẩy Đao cúi đầu nhìn nửa thanh đao, trầm mặc một lúc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rít gào:

- Vì sao ông trời bất công như vậy! Ta muốn làm người trên người, vì sao phải nhục mạ ta như thế!

Phốc một tiếng, y đâm nửa thanh đao vào cổ của mình.

Máu phun ra như suối, trôi xuống hạt cát.

Bước chân của Phương Giải có chút dừng lại, sau đó lắc đầu tiếp tục bước về phía trước.

Sau khi hắn đi được vài chục bước, bỗng nhiên dừng lại quay đầu về, thân thể vô thức căng thẳng, nguyên khí thiên địa bao quanh người.

Cách đó vài chục bước, hạt cát rơi xuống, thi thể Mạc Tẩy Đao nằm trong hạt cát, nửa thanh đao cắm vào cổ y. Sau một lát, người đã chết này bỗng nhiên ngồi dậy, thời gian dần qua rút đao khỏi cổ mình. Đao vừa rút, máu liền phun ra ngoài.

Khuôn mặt của thi thể không một chút thay đổi rút cả thanh đao ra, sau đó tùy tiện vứt một bên.

Người vốn đã chết này, hai chân thẳng tắp đứng lên.

Cùng lúc đó, Tang Táp Táp đang chuẩn bị nằm ngủ bỗng nhiên biến sắc.

- Không đúng…lại bị giấu diếm!

Nàng lập tức đứng lên, sau một giây đã biến mất không thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play