Tạ tiên sinh đột nhiên tới thăm cũng không khiến Phương Giải thay đổi chủ ý. Việc luyện binh của Hắc Kỳ Quân sẽ không đột nhiên dừng lại như vậy. Mấy vạn binh mã điều động, không thể vì một câu của người nào đó mà ngưng hẳn.
Cho nên Phương Giải chắp tay, áy náy nói với Tạ tiên sinh:
- Thực sự có lỗi rồi, đại quân đã xuất phát, không có lý do gì quay lại. Tiền bối cũng biết rồi đấy, quân lệnh như núi. Nếu vừa mới ra lệnh rồi lại rút lệnh lại, thì làm sao khiến cho người phía dưới tin phục? Cho nên mong tiền bối bao dung, ta thực khó mà làm được như vậy. Tuy nhiên tiền bối yên tâm, nhiều nhất là ba tới năm ngày ta sẽ rút quân về, chắc là không ảnh hưởng quá lớn tới kế hoạch của tiền bối.
Tạ tiên sinh ngẩn ra, sau đó lắc đầu:
- Phương tướng quân nói chỉ ba tới năm ngày, nhưng với chiến lực của kỵ binh dưới trướng Phương tướng quân, ba tới năm ngày, đủ cho mười vạn người Bắc Man trở thành đá mài dao của tướng quân.
- Vậy tiền bối thấy nên làm thế nào?
Phương Giải hỏi.
Tạ tiên sinh có chút áy náy nói:
- Tuy rằng mạo muội, nhưng vẫn mong Phương tướng quân lập tức rút quân về.
Phương Giải khẽ lắc đầu:
- Không thể
Tạ tiên sinh nhìn Phương Giải, hai người lâm vào trầm mặc.
Qua hồi lâu, Tạ tiên sinh khẽ thở dài một cái:
- Từ lâu ta đã nghe qua tên của Phương tướng quân. Trong số thư từ mà Phù Diêu gửi tới cũng nhắc qua tên của ngươi. Bất kể là về mặt tình cảm với Trọng Đức điện hạ, hay là tình bạn với Phù Diêu, thì ta vốn không nên ép buộc. Nhưng chuyện này liên quan rất lớn, cho dù là tình hay nghĩa đều phải đặt sang một bên. Kính xin Phương tướng quân suy nghĩ kỹ càng.
Phương Giải hơi nhếch cằm lên, rốt cuộc thấy rõ tầng kia trong mắt của Tạ tiên sinh.
Đó là sự căm thù và đề phòng.
Người này tìm tới mình, đề phòng là có thể lý giải, nhưng căm thù là từ đâu tới?
Nghĩ tới những lời y nói lúc trước, Phương Giải bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó.
- Nếu ta không đáp ứng, thì tiền bối sẽ ra tay phải không?
Phương Giải hỏi.
Tạ tiên sinh há miệng, sau đó lắc đầu:
- Không…ta và ngươi đều là người Hán Trung Nguyên, mặc dù việc này liên quan tới Bắc Liêu thì ta cũng sẽ không giao thủ với ngươi. Cho nên ta mới nói mong ngươi suy nghĩ kỹ.
- Bởi vì Bắc Liêu, tiền bối tất nhiên sẽ không động thủ với ta. Nhưng nếu vì…
Phương Giải dừng một lát, cười cười nói:
- Tiền bối thứ cho ta nói thẳng, nếu như đã nói tới đây, sao không nói rõ ra luôn?
Tạ tiên sinh biến sắc, trầm mặc một lúc liền thở dài:
- Tướng quân quả nhiên là nhân kiệt. Phù Diêu đã từng nói, ngươi mà người mà nó đáng để kính nể nhất. Với tính cách cao ngạo của nó, khiến nó khâm phục thật không dễ dàng. Nó nói ở bên trong Diễn Vũ Viện, chỉ có ngươi với nó mới có thể trở thành tri kỷ. Nó khen ngợi ngươi tuy xuất thân từ hàn môn, nhưng tầm mắt cao xa, tâm tư linh động, khiến người ta phải kinh ngạc.
Phương Giải mỉm cười không nói.
- Nếu tướng quân đã nhìn thấu, chẳng lẽ tướng quân đã quyết ý phất cờ rồi phải không? Tướng quân chớ quên, sở dĩ tướng quân có thành tựu như ngày hôm nay…
Y còn chưa nói hết đã bị Phương Giải ngắt lời:
- Cái nên nhớ ta đều nhớ rõ, cho nên không cần tiền bối phải nhắc lại. Ân đề bạt của Diễn Vũ Viện Trường An, ta không dám quên. Phó thác cùng trọng dụng ở vụ án Di Thân Vương phản loạn, ta không dám quên. Ban thưởng công lao, ta cũng không dám quên. Nhưng…ở khe núi Lang Nhũ, ruồng bỏ năm vạn tướng sĩ, ta lại càng không dám quên.
Tạ tiên sinh lắc đầu:
- Đã nói tới nước này rồi, ta cũng không e dè làm gì nữa. Nếu tướng quân còn nhớ những chuyện này, thì nên an phận làm thần tử.
Phương Giải cười cười:
- Nếu ta đoán không lầm, xúi gục người Bắc Man xâm lấn thảo nguyên không phải là ý tưởng của Hoàn Nhan Dũng, mà là ý tưởng của Hoàng Đế. Nhiều năm trước, Hoàn Nhan Dũng liên tiếp phái người tới Trường An cầu kiến Hoàng Đế, hy vọng Đại Tùy có thể tiếp nhận dân chúng Bắc Liêu. Nhưng Hoàng Đế một mực không gặp sứ giả Bắc Liêu, bởi vì Hoàng Đế không muốn làm người Mông Nguyên tức giận quá sớm. Tuy nhiên Hoàng Đế biết rằng, có thể lợi dụng người Bắc Liêu, cho nên mới phái tiền bối tới đó phải không?
Phương Giải dừng một lát rồi tiếp tục nói:
- Vân Thù từng kể cho ta biết, mười mấy năm trước tiền bối tới Bắc Liêu, bởi vì thích dân phong thuần phác ở nơi này nên liền lưu lại. Bọn họ quả thực thuần phát, căn bản chưa từng hoài nghi vì sao tiền bối đột nhiên xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn. Mười mấy năm trước, đúng là thời điểm Hoàng Đế mới đăng cơ…Với phong cách làm việc của bệ hạ, muốn làm cái gì tất nhiên sẽ an bài sớm. Mà tiền bối chính là một con cờ an bài ở Bắc Liêu.
- Hiện tại Đại Tùy rối loạn, Hoàng Đế bị chắn ở Tây Bắc không thể trở về được. Phía nam có La Diệu, phía đông có Cao Khai Thái, mà mấy cái này không phải là điều Hoàng Đế lo lắng nhất. Hoàng Đế lo lắng Thái tử tuổi nhỏ, triều thần loạn chính, nếu chẳng may người của Kinh Kỳ Đạo đi theo tạo phản, thì sẽ nằm ngoài tầm với của Hoàng Đế. Cho nên Hoàng Đế mới bỗng nhiên đồng ý lời thỉnh cầu của Hoàn Nhan Dũng, chấp thuận dân chúng Bắc Liêu nhập quan…Nhưng trên thực tế, Hoàng Đế coi trọng chính là mấy vạn hàn kỵ binh và sự dũng mãnh của dân chúng Bắc Liêu, có đúng hay không?
Phương Giải mỉm cười nói:
- Dẫn người Bắc Man tiến vào đại thảo nguyên, có thể nói là một công ba việc. Thứ nhất, người Bắc Man rời khỏi biên cảnh Đại Tùy, Hoàng Đế có thể điều động biên quân Biên Cương gấp rút tiếp viện cho Kinh Kỳ Đạo. Thứ hai, có thể cho hàn kỵ binh Bắc Liêu nhập quan từ Bắc Cương, xuất kỳ bất ý. Thứ ba, có thể lợi dụng người Bắc Man để hình thành ngăn cách với người Mông Nguyên.
Hắn nhìn Tạ tiên sinh, nói:
- Tiền bối, không biết mấy lời ta nói có đúng không?
Tạ tiên sinh nhíu mày:
- Làm sao ngươi có thể đoán ra ngần ấy với chỉ mấy lời ta nói?
Phương Giải cười cười:
- Tiền bối quá nóng lòng.
Hắn đi về phía trước vài bước, chắp tay ra đằng sau, nói:
- Nếu chỉ đơn giản liên quan tới người Bắc Liêu, thì tiền bối cần gì phải tới gặp ta? Người Bắc Man đã rời khỏi lãnh địa của bọn họ, đã nhường đường cho người Bắc Liêu rồi. Về phần người Bắc Man với người trong thảo nguyên chiến tranh thế nào, hoặc là ta đánh bọn họ thế nào, thì đã không còn liên quan tới Bắc Liêu nữa rồi. Hoàn Nhan Dũng chỉ ước gì người Bắc Man và người Mông Nguyên chiến đấu thảm liệt hơn. Vậy mà tiền bối lại tới khuyên bảo ta…Cho nên ngay từ đầu, ta đã hoài nghi tiền bối rồi.
- Nếu chỉ có như vậy, ta cũng không dám xác định. Nhưng tiền bối không nên nhắc tới Tạ Phù Diêu với ta…tiền bối đang ở Bắc Liêu, cách Trung Nguyên hàng vạn dặm. Vả lại Bắc Liêu và Đại Tùy không thông hành, tiền bối nói hay thư từ lui tới với Tạ Phù Diêu…chẳng phải là nói Đại Tùy đã bố trí trạm đưa tin ở Thập Vạn Đại Sơn rồi đó sao? Tạ Phù Diêu sống một mình ở Trường An, không mang theo một tùy tùng nào, cho nên sẽ không có người nào truyền tin giúp. Mặc dù có, cũng khó mà rời khỏi cửa khẩu.
- Sở dĩ tiền bối biết về ta, là vì tiền bối là người của Hoàng Đế. Tạ Phù Diêu có thực sự hay gửi thư qua lại với tiền bối hay không, đã quá rõ ràng rồi.
Phương Giải vươn hai ngón tay:
- Từ hai điểm này, ta có thể đoán được thân phận của tiền bối.
Tạ tiên sinh trầm mặc một lúc rồi thở dài một tiếng:
- Ngươi đâu cần phải bức ta?
Phương Giải chẳng thèm để ý:
- Cho dù là ta bức tiền bối, tiền bối có dám ra tay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT