Na Thần lần ngón tay cởi từng cái khuy trên áo sơmi của y ra, đến khi một tay mò từ eo vào quần thì An Hách đè bàn tay đó lại.
“Chờ đã,” An Hách có thể nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ trong giọng của mình, “Hôm nay tôi thật là có rất nhiều việc.”
Bàn tay bị An Hách ghìm lại Na Thần liền không động đậy nữa mà mò tay còn lại xuống dưới, cách lớp quần nhẹ nhàng xoa nắn: “Là sợ làm lâu hả? Yên tâm… tôi có thể bỏ đi khúc dạo đầu.”
Giọng nói khi bị đè thấp xuống của Na Thần thật gợi cảm, từ tai lướt nhanh vào trong thân thể, mang theo sự ngứa ngáy rất nhỏ.
“Chẳng phải cậu nói…” An Hách kéo tay hắn ra, có chút mệt mỏi lùi ra sau, “lúc cậu điên lên rồi thì ai cũng chẳng nể nang à?”
“Ừ.” Na Thần cười khẽ.
“Sao cậu dễ dàng điên lên thế?” An Hách nhìn hắn.
“Bởi vì anh,” Na Thần cúi đầu dán vào cổ y, thanh âm thấp đến mức như lời nói mê, “Tôi nhìn thấy anh là liền muốn, không biết vì sao.”
“Vậy cậu có thể đợi tới lúc tôi làm xong rồi mới lại nhìn tôi được không?” An Hách có chút bất đắc dĩ.
“An đại gia à, sáng sớm mới chơi có một lần, giờ tôi muốn làm…”
“Đại gia,” Na Thần cọ nhè nhẹ chóp mũi lên cổ y, “Anh còn chưa tới ba mươi mà một ngày hai lần đã chịu không nổi à?”
“Đờ,” An Hách cười.
“Nếu tôi bỏ qua có phải An đại gia liền không được đúng không?”
“Anh không được thì tôi được mà.” Na Thần làm nũng.
“Bạn nhỏ,” An Hách ngồi thẳng dậy, y nghe thấy giọng điệu của Na Thần như vậy liền có chút chịu không nổi, một tay ôm eo Na Thần một tay đẩy màn hình máy tính cùng bàn phím sang một bên, “Cậu hẳn là phải kích cho đại gia lên mới chịu nổi à?”
“Đại gia, anh mau trừng phạt tôi đi, xin anh.” Na Thần liếm lên xương quai xanh của y.
An Hách không nói gì, đột nhiên ôm eo Na Thần đứng lên, không đợi Na Thần phản ứng lại y đã đẩy mạnh Na Thần ngã lên bàn, rồi nắm chặt lưng quần hắn.
“Vật nhỏ,” An Hách ấn tay lên ngực Na Thần, “An đại gia chơi cùng cậu.”
Na Thần dừng một chút, cánh tay nhanh chóng vòng lên cổ y, cả người ưỡn về phía trước, rên rỉ: “Vâng…”
An Hách chuyển tới cởi khuy quần jeans của Na Thần, rồi kéo nó xuống tận đùi hắn.
“Đệt,” Na Thần sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn, “An đại gia thật quá lão luyện, cái khuy này tôi phải cài cả nửa ngày mới được mà anh chỉ cần đẩy nhẹ cái là ra.”
“Vớ vẩn,” An Hách nâng một chân hắn lên, kéo quần xuống hẳn, “Đây là quần của tôi.”
Na Thần cười nửa ngày, ôm lấy cổ An Hách thấp giọng nói: “Cởi đi, tôi muốn sờ anh.”
“Thành toàn cho cậu.” An Hách cởi áo, áp lên người Na Thần, bắt đầu hôn lên vành tai, lên cổ hắn, tay thì thò xuống dưới nhẹ nhàng xoa nắn. Hô hấp của Na Thần trở nên gấp gáp, tiếng thở dốc cũng lớn dần mang theo cả tiếng rên rỉ, hắn ôm An Hách muốn ngồi dậy. An Hách biết hắn muốn làm gì, rất nhanh đè hắn lại, kéo tay hắn lên đỉnh đầu xả dây cáp bên cạnh rồi quấn chặt vài vòng, dán bên tai hắn nói: “Vật nhỏ, có một chiêu mà muốn dùng mấy lần à?”
“Thầy An,” Na Thần cười khẽ, giật giật tay, không thể thoát khỏi dây cáp đã quấn chặt lại, “Anh muốn làm tôi?”
“Cậu nói sao,” An Hách ấn tay hắn lại, tay còn lại thì cởi quần lót hắn xuống, “Đã vậy rồi còn cần phải nói ra à.”
“Anh có gel bôi trơn không, đằng sau tôi chưa từng có ai chạm qua, anh muốn làm tôi đau chết à?” Na Thần quay đầu sang liếm lên cánh tay y, “Trong túi tôi có đấy.”
An Hách không nhúc nhích, y biết một khi mình mà buông tay ra Na Thần chắc chắn sẽ không thành thật nằm trên bàn chờ y.
Làm tình mà cũng phải đấu trí vậy đấy.
“Không cần,” An Hách cười khẽ, kéo ngăn kéo ở cái bàn bên cạnh lấy ra một chai dầu oliu, “Chắc cậu biết dầu oliu chứ?”
“Có biết…” Na Thần nhìn chai dầu oliu trên tay y, “Anh làm thật à?”
“Hoặc là thành thật để tôi làm, hoặc là ngồi một bên xem tôi làm PowerPoint,” An Hách nhìn hắn, trong lòng ẩn ẩn đã cảm giác được sự thay đổi của Na Thần, “Thừa dịp tôi chưa cứng lên còn từ chối kịp đấy.”
“Tôi…” Na Thần chậm rãi nằm ngã ra trên bàn, mày cau lại, rất lâu sau mới nói được một câu, “Anh làm ppt đi.”
An Hách cười khẽ, buông chai dầu oliu xuống, cởi dây cáp đang quấn cổ tay Na Thần ra, ngồi trở lại trên ghế. Na Thần từ trên bàn nhảy xuống, trầm mặc mặc quần vào, ngồi xuống một bên trên sofa, ôm đầu gối không nói gì thêm.
An Hách cũng không nói gì, mặc quần áo xong, dọn cái bàn lại rồi bắt đầu nhìn vào màn hình mà làm việc. An Hách làm trên máy tính suốt một tiếng mà Na Thần thì vẫn im lặng đến mức như là không tồn tại mãi sau đó mới mở miệng kêu y: “An Hách.”
“Ừ?” An Hách đang lật sách.
“Có phải anh, không muốn nằm dưới không?” Na Thần nhìn y.
“Ừ, phải.” An Hách gõ vài cái lên bàn phím.
“Tôi có phải… có phải là rất ích kỷ không?” Na Thần nói có chút khó khăn.
An Hách cầm con chuột kéo một tấm hình, nghe vậy liền bỏ chuột xuống, dựa vào ghế xoay sang đối mặt với Na Thần, một lát sau mới nói: “Mỗi người đều có chuyện không muốn, không thể nói là ích kỷ hay không ích kỷ.”
“Anh không phải cũng không muốn sao?” Na Thần khe khẽ thở dài.
“Nói như thế nào đây,” An Hách châm một điếu thuốc, tựa vào trên ghế nghĩ ngợi, “Rơi vào hoàn cảnh ấy chắc cũng không muốn chuyện này.”
“Vì sao?” Na Thần đứng lên đi đến bên cạnh bàn, rút một điếu thuốc ra châm.
“Vì sao gì?” An Hách đưa bật lửa cho hắn.
“Vì sao anh không muốn,” Na Thần châm điếu thuốc, lúc nhả khói đôi mắt khẽ nheo lại, “Là vì chuyện anh kể lần trước hả?”
An Hách không lên tiếng.
“Mẹ tôi vẫn nói tôi rất đẹp,” Na Thần cười khẽ, “Hồi trước tôi có vẻ ngoài rất giống con gái, giống mẹ tôi.”
An Hách lưu lại tập tin mới làm được một nửa, nhìn Na Thần: “Giờ cậu vẫn rất đẹp.”
“Thật không,” Na Thần cong khóe môi, “Ba tôi có bạn, thỉnh thoảng sẽ đến nhà tôi chơi, lão sẽ chơi với tôi, nói chuyện với tôi, tôi cũng rất thích ở chung với lão ta, cảm giác lão đối với tôi còn tốt hơn ba nhiều.”
An Hách hút thuốc, chuyện này sẽ như thế nào y cảm thấy mình hẳn là đã biết.
“Ba tôi chưa bao giờ đưa tôi đi ra ngoài, cho nên tôi muốn cùng lão ta đi coi phim, lão nói được thế nhưng có điều kiện, lão bảo tôi phải cởi quần áo,” Na Thần rít mạnh một hơi, “Tôi lúc ấy rất nhỏ nhưng không ngốc, tôi bị lão dọa sợ nên chạy đi mách ba, anh đoán ông ta đã nói gì không?”
An Hách đập đập tàn: “Là lỗi cậu, ai bảo cậu đẹp thế, phải không?”
Na Thần nở nụ cười, vươn tay sờ lên mặt An Hách: “Cũng từa tựa vậy, kẻ đó sau này góp vốn làm ăn với ba tôi cho nên thường xuyên tới nhà tôi.”
“Ba cậu thật kỳ lạ.”
“Có một ngày,” Na Thần đột nhiên đến gần tai y cười nói, “Lão vào phòng tôi…”
An Hách nhìn y một cái, trong lòng rút lại.
“Không biết muốn làm gì, nhưng tôi tỉnh dậy,” Na Thần giơ ngón giữa về phía cửa sổ, “Đó là lần đầu tiên tôi đánh người, lần đầu tiên, rất thích.”
“Sau này thì sao?” An Hách cầm tay hắn nhẹ nhàng xoa.
“Không có sau này, nhưng về sau tôi phát hiện rất nhiều người muốn ngủ với tôi,” Na Thần cười nói, ánh mắt lại lạnh dần đi, “Là tại tôi à, bộ mặt tôi trông rất khát tình sao?”
An Hách vốn đang cảm thấy đau xót, nghe lời này lại thấy có chút buồn cười: “Không thể nói như vậy được.”
“Lúc đó anh chẳng phải cũng thế sao?”
“Tôi gặp ai cũng vậy thôi, không liên quan đến mặt cậu có khát tình hay không.” An Hách nhìn hắn khẩn khoản nói.
Na Thần cười nửa ngày, cuối cùng ngồi xổm xuống cạnh ghế dựa của y: “Lời này tôi thích nghe.”
An Hách cũng cười, ngón tay búng lên trán hắn một cái: “Thật ra cậu không cần dùng phương thức này để chứng minh bản thân, khát tình hay không phải luyện trên giường mới biết được.”
Na Thần ghé vào tay vịn nhìn y: “Một thầy giáo chính trị nói như vậy, thật phải ghi âm lại mới được.”
“Tôi cũng chỉ nói sự thật, chỉ tại cậu nghĩ quá nhiều đấy thôi, vẫn câu nói kia, đừng dùng sai lầm của người khác ép buộc chính mình,” An Hách sờ đầu hắn, “Cậu bạn à, tôi thật sự phải làm việc thôi.”
“Được rồi,” Na Thần kéo một cái ghế dựa tới ngồi cạnh y, “Tôi cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, anh làm việc có mất tự nhiên không?”
“Sẽ không, hoan nghênh cứ nhìn chằm chằm.” An Hách cười khẽ, cầm cuốn sách trong tay bắt đầu lật, tìm lại suy nghĩ trước đó, tiếp tục khởi công.
Na Thần một khi ngồi im liền sẽ yên lặng giống như không tồn tại. An Hách ngồi trước máy tính hơn hai tiếng, vài lần quay đầu sang nhìn Na Thần y còn tưởng hắn đi đâu hoặc là ngủ mất rồi. Nhưng mỗi lần quay sang đều có thể nhìn thấy con ngươi trong suốt sáng ngời của Na Thần.
Rốt cuộc sau ba tiếng An Hách cũng làm xong việc, đây là nội dung cần dùng cho khóa tâm lý đầu tiên nên y phải tốn công tốn sức hơn hẳn soạn bài đi dạy, lúc xong rồi y liền có cảm giác như là hoàng thượng rốt cuộc đại xá thiên hạ.
Y lười biếng duỗi eo, tựa lưng vào ghế ngồi, ra sức thở dài: “Ài…”
“Xong việc chưa?” Na Thần gảy gảy trong lòng bàn tay y.
“Xong, cuối tuần lên lớp xem trước có hiệu quả không rồi sửa lại,” An Hách cũng gảy gảy trong lòng bàn tay hắn, “Tôi phát hiện lúc cậu không lên tiếng đúng là rất im lặng.”
“Lúc anh không lên tiếng còn có thể ồn ào sao?” Na Thần cười khẽ, “À đánh rắm, nấc cụt, nghiến răng nhỉ.”
“Cậu có thể giữ chút hình tượng được không!” An Hách chậc lưỡi.
“Thầy An,” Na Thần xoay y về phía mình, “Đưa tôi đi chơi đi.”
An Hách nhìn đồng hồ, sáu giờ, lẽ ra bình thường nếu cả ngày bận rộn thì y sẽ không muốn ra ngoài, ngay cả khi bọn Lâm Nhược Tuyết hẹn thì y cũng lười đi. Nhưng nhìn ánh mắt có chút chờ mong của Na Thần, hơn nữa suy xét đến bây giờ y đang cùng Na Thần yêu đương, vì thế gật đầu: “Chơi cái gì?”
“Ăn cơm trước, sau đó đi chơi điện tử, rồi đi Dạ Ca,” Na Thần nghĩ ngợi, “Hay là đi nhảy, thế nào?”
“Nhảy?” An Hách ngẩn người, cơ bản là từ sau khi tốt nghiệp đại học là y dẹp vụ nhảy nhót rồi, những việc cần có năng lượng như thế y nhiều năm không chơi qua.
“Đi không? Có điều anh muốn nhảy hay múa ương ca thì chúng ta vẫn phải tới Dạ Ca thôi.” Na Thần cười khẽ.
“Tôi còn sợ cậu múa ương ca đấy.” An Hách cười theo.
“Không đâu, tôi chỉ sợ anh nhìn tôi rồi thì không chịu nổi thôi.” Na Thần búng ngón tay thật kêu.
“Nhìn mặt cậu khát tình à?” An Hách lại gần hôn lên môi hắn một cái.
Có lẽ đây là điểm mà Na Thần không muốn đụng tới, nhưng khi cả hai đang thả lỏng lại dùng giọng điệu đùa giỡn rõ rệt, hiệu quả quả nhiên khác đi. Có điều An Hách cũng chỉ là thử xem, hơn nữa hồi trước có nói đùa thì Na Thần cũng không có phản ứng gì khó chịu, y nghĩ ngay cả học trò của y cũng không để bụng với y như thế.
Na Thần nở nụ cười, đứng dậy lùi lại một bước, lấy ngón tay đóng khung lại, từ khung nhìn y: “Anh cũng không kém mấy đâu, tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy đè anh sẽ rất thích.”
An Hách cười cười, nhanh chóng quay mặt đi xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ: “Tôi đi thay quần áo, ra ngoài ăn cơm.”
“Ừ.” Na Thần nằm ngã xuống sofa.
An Hách vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo ra rồi bắt đầu ngẩn người nhìn vào trong sau đó mới nâng tay lên xoa mặt mình.
Cùng là đùa, nhưng câu đùa vô tình của Na Thần lại khiến tâm trạng y đột ngột rơi xuống. Y nhắm mắt hít mạnh vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, chọn đại một cái áo sơmi để thay, sau lại chọn thêm một cái quần thoải mái để mặc vào.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Na Thần đang đứng ở ngoài cửa, thấy y liền giang tay ra ôm y vào lòng: “Mau hôn một cái rồi xuất phát nào.”
Khi Na Thần ôm lấy y, y cũng vòng tay ôm lại eo Na Thần, không biết vì sao y thích được Na Thần ôm như vậy cũng thích kề sát lấy hắn chúng khiến y có cảm giác trở nên thả lỏng, tựa như một người đang chạy mười ngàn mét đột ngột ngã lăn xuống cỏ, sự mỏi mệt cùng dễ chịu đồng thời vây lấy.
Y chạm môi lên môi Na Thần sau đó chậm rãi mở miệng, đầu lưỡi Na Thần chào đón, xẹt qua môi y, tiến vào miệng y.
Dựa theo kế hoạch của Na Thần, hai người sẽ đến thẳng quán cháo để ăn, Na Thần thích nhất cháo bồ câu ở quán này, một mình hắn có thể ăn sạch cả tô cháo, An Hách nhìn xem có chút giật mình.
“Lần trước cũng đâu có thấy cậu ăn nhiều như vậy, khi đó là còn ngại nên không dám ăn hả?” Y nhìn cái tô trống trơn trước mặt Na Thần, không chỉ cháo hết sạch mà mấy món kèm theo cũng hết veo.
“Cháo mà,” Na Thần thấy chẳng hề gì mà xoa bụng, do dự một chút mới nói nốt nửa câu sau, “Tôi lại không ngại mất hình tượng.”
“Muốn nói cái gì? Tôi dù sao cũng ăn xong rồi.” An Hách cười khẽ.
“Giống như bia đó, mấy vụ đi đái này.” Na Thần ngoắc kêu phục vụ lại tính tiền.
“Vậy mà cậu còn có thể ăn cả chè nữa à,” An Hách ấn tay hắn xuống, lấy ví tiền ra, “Để tôi trả.”
“Để tôi, sao có thể bắt người ăn có tí trả tiền được.” Na Thần nhìn y.
“Có yên hay không?” An Hách có chút bất đắc dĩ.
“Đừng tranh với tôi được không?” Ngay khi nhân viên phục vụ tới Na Thần liền nhanh chóng đặt tiền lên tay người kia.
Ra khỏi quán, hai người lên xe chạy thẳng đến thành phố điện tử. An Hách nhìn Na Thần ngồi ghế phó lái đang dựa lưng vào ghế: “Tôi vẫn chưa hỏi cậu, cậu có thu nhập à?”
“Quen tôi lâu vậy rồi giờ mới nghĩ đến hỏi à?” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, “Mẹ tôi có thẻ, do hồi trước ba tôi làm cho mẹ, phí điều trị của mẹ cùng phí sinh hoạt của tôi đều lấy từ đó ra.”
“Đủ không?” An Hách có chút lo lắng, nhìn ra Na Thần không phải người để bụng tới tiền bạc, bình thường tiêu tiền hình như cũng không có khái niệm gì.
“Không biết, với còn tiền bồi thường cho ba tôi,” Na Thần quay đầu sang nhìn y, “Lo cho tôi hả?”
“Ừ, có chút.” An Hách cười, kỳ thật có lẽ y lo thừa rồi, Na Thần sống một mình như vậy cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
“Không sao, tiền trong thẻ của mẹ tôi đủ cho tôi dùng đến khi tốt nghiệp, còn tiền kia thì tôi sẽ không động vào.” Na Thần đưa tay lên gõ một chút vào nóc xe.
An Hách đang cân nhắc xem có nên tìm một đề tài khác không, y cảm thấy bất đắc dĩ lại thêm phần mệt mỏi bởi cho dù là đề tài nghiêm túc hay là một đề tài vui vẻ thì cuối cùng nó vẫn quay lại cái hướng khiến cảm xúc Na Thần đi xuống. Thậm chí có đôi khi y còn cố không suy xét đến cảm thụ của chính mình.
Na Thần và y khác nhau, y có thói quen che dấu mà Na Thần lại quen với kiểu không kiêng nể gì. Ưu điểm duy nhất tại phương diện này của Na Thần chắc là lực chú ý bị dời đi khá nhanh. Vào khu chơi điện tử rồi những tâm trạng không tốt trước đó của hắn liền biến mất hết, ánh mắt cũng không giống khi trước nữa.
“Hôm nay thời gian nhiều,” Na Thần vung tay lên, “Tôi muốn chơi hết luôn.”
“Vậy cậu cứ từ từ mà chọn game đi.” An Hách vỗ vỗ vai hắn rồi đi đến quầy, dựa vào trình độ chơi của Na Thần mua năm mươi xèng song nghĩ lại lại mua thêm năm mươi xèng nữa.
“Nhiều thế?” Na Thần bưng lấy hộp xèng
“Chủ yếu là cho cậu chơi…” An Hách lấy hơn mười xèng trong hộp ra, “Còn tôi thì chừng này đủ rồi.”
“Tôi đến chỗ máy đẩy xèng đá mấy cái là đủ thôi,” Na Thần nhìn vào bên trong, chỉ vào máy chơi bóng rổ, reo lên, “Qua đó thi! Ném rổ! Cái này anh chắc chắn sẽ phải thua.”
An Hách bước về hướng đó, vừa đi vừa nói: “Cậu còn nhớ bộ đồ lần trước mặc là đồ gì không?”
“Lần trước?” Na Thần không theo kịp, nghĩ một lát, “Mợ, anh trong đội bóng rổ của trường phải không?”
“Ừ, muốn cược không?” An Hách cởi áo khoác, mắc lên cái giá cạnh máy chơi, chậm rãi kéo tay áo lên.
“An Hách,” Na Thần nhìn y, nửa ngày mới mở miệng khen, “Anh thật gợi cảm.”
“Cậu có thể đừng lạc đề vậy không, có phải vừa mới thoát khỏi trại nghẹn lâu đến mức bắn ra từ đỉnh đầu luôn rồi?” An Hách nghiêng đầu nhìn hắn.
“Cược,” Na Thần cũng cởi áo khoác, treo lên trên giá, “Tôi chơi không tệ đâu, nhắm mắt ném bóng cũng có thể bỏ anh xa ba con phố đấy.”
“Cược gì?” An Hách lấy xèng ra, y chưa từng chơi máy ném bóng rổ, nhưng với mấy trò ném bóng này thì y khá là tự tin, “Chọn gì kích thích chút đi, An đại gia cần động lực.”
Na Thần cầm lấy một quả bóng, quay nhẹ, quả bóng vững vàng bắt đầu xoay quanh trên đầu ngón tay của hắn, hắn nhìn chằm chằm quả bóng trong chốc lát, quay mặt lại : “Nếu anh thắng, trên giường thích chơi thế nào tôi cũng theo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT