Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm ra sân, liền đi ăn trước. Cũng không thể để người Thạch gia nhìn ra dấu vết gì, cho nên vẫn là phải giống bình thường mới được.

Nghê Diệp Tâm một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, nên ăn cái gì thì ăn cái đó.

Mộ Dung Trường Tình thật ra có chút lo lắng, vạn nhất người Thạch gia chó cùng rứt giậu ăn vạ, thì chẳng phải là chuyện xấu sao.

Mộ Dung Trường Tình không sợ độc, nhưng Nghê Diệp Tâm thì có. Bất quá cũng may đồ ăn không có độc. Mộ Dung Trường Tình đều kiểm tra qua, thật sự an toàn.

Nghê Diệp Tâm vừa đưa bánh bao vào trong miệng vừa cắn nhai vừa nói:

"Trong chốc lát... ăn xong rồi chúng ta đi tìm... nha hoàn hầu hạ cùng đệ tử canh giữ Thạch Mai Hinh... hỏi một chút."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

"Ăn từ từ thôi."

"Ta đói a... Đêm qua thật là vất vả.. Ta nửa đêm đã đói...."

Hôm nay Thạch gia thực an tĩnh. Vốn dĩ Thạch gia người không nhiều lắm, đệ tử cùng hạ nhân cũng không có bao nhiêu người. Mà hiện tại, hơn phân nửa đệ tử đã đi theo Thạch đại hiệp ra ngoài tìm người, đương nhiên là tìm Lục Duyên.

Bất quá bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Lục Duyên kỳ thật ở trong phòng dành cho khách, hơn nữa đang nằm ở trên giường.

Bởi vì Thạch đại hiệp không ở đây, cho nên Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ăn xong rồi liền đi thẩm vấn cũng không có người ngăn cản. Hai người trực tiếp đi tìm nha hoàn hầu hạ Thạch Mai Hinh.

Nha hoàn hầu hạ Thạch Mai Hinh kỳ thật rất thảnh thơi. Bởi vì cũng không còn Thạch Mai Hinh, mỗi ngày nàng chỉ quét tước phòng, thời gian còn lại không có làm gì.

Nghê Diệp Tâm tìm được nha hoàn kia nói chuyện.

"Ta hỏi ngươi, có những ai biết nơi đặt chìa khóa ngăn tủ trong phòng Thạch tiểu thư?"

"Tiểu thư vẫn luôn đem chìa khóa đặt ở nơi đó, mọi người đều biết."

Tính cách Thạch Mai Hinh cũng khá tùy tiện, chìa khóa tuy rằng cũng rất bí mật, nhưng lại có rất nhiều người biết chìa khóa đặt ở chỗ nào. Nha hoàn nói nàng biết, hơn nữa hai nữ đệ tử canh giữ Thạch Mai Hinh mỗi ngày cũng biết.

Gần đây bởi vì Lục Duyên đột nhiên xuất hiện, còn đánh đàn. Mọi người đều cho rằng Lục Duyên đối với Thạch Mai Hinh dư tình chưa dứt, đang biểu đạt tình ý. Thạch đại hiệp sợ Thạch Mai Hinh đi tìm Lục Duyên, cho nên cố ý an bài hai nữ đệ tử canh giữ mỗi buổi tối. Thạch Mai Hinh ngủ ở gian trong, hai nữ đệ tử ngủ ở gian ngoài, canh gác không cho Thạch Mai Hinh lén trốn khỏi phòng.

Nghê Diệp Tâm lại hỏi:

"Vậy ngươi nhìn thấy người nào động qua ngăn tủ của Thạch tiểu thư không?"

Nha hoàn lắc đầu, nói:

"Không có nhìn thấy. Phòng của tiểu thư không có người ra vào. Ngày thường không có ai được đi vào. Bất quá gần đây..."

Nha hoàn nghĩ nghĩ, nói cho Nghê Diệp Tâm biết gần đây tiểu thư có điểm kỳ quái.

Mỗi ngày vào buổi sáng nàng sẽ đến dọn dẹp phòng tiểu thư. Bởi vì phòng Thạch Mai Hinh vốn dĩ luôn sạch sẽ, nên nha hoàn cũng không cần lao lực, chỉ là tùy tay lau lau quét quét qua một lần là được rồi.

Trước kia mỗi lần nha hoàn tới, Thạch Mai Hinh khẳng định đều đã đi ra ngoài. Bởi vì Thạch Mai Hinh cũng là người tập võ, cho nên trước khi đi ăn sáng sẽ đi luyện võ. Mỗi lần nha hoàn tới tiểu thư khẳng định không ở trong phòng.<HunhHn786>

Bất quá thời gian gần đây, có rất nhiều lần nha hoàn đến đều nhìn thấy tiểu thư không có đi luyện võ, mà là ngồi ở trước bàn trang điểm.

"Ta vốn dĩ tưởng tiểu thư sắp phải gả đi cho nên bắt đầu nghiêm túc trang điểm. Bất quá ta liền phát hiện không phải."

Nha hoàn nhìn thấy tiểu thư ngồi ở trước bàn trang điểm, mới đầu còn tưởng nàng trang điểm, nhưng sau đó phát hiện không phải, cũng không phát hiện tiểu thư làm cái gì, cảm thấy rất kỳ quái. Tiểu thư lén lút, đôi khi còn bị nha hoàn dọa nhảy dựng.

"Ta mới đầu còn tưởng rằng tiểu thư trúng tà, sau lại phát hiện cũng không phải. Tiểu thư là đang xem đồ vật trong ngăn tủ."

Thạch Mai Hinh là đang xem đồ vật trong cái hộp, nhìn thấy có người tiến vào lập tức đem hộp nhét trở lại ngăn tủ, sau đó làm bộ như không có việc gì rời đi.

Nhiều lần như vậy nên nha hoàn cảm thấy có điểm kỳ quái. Bất quá nàng cũng không dám lắm miệng, cũng chưa từng nói cùng người khác.

Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, cảm thấy hành động của Thạch Mai Hinh đúng là có điểm kỳ quái.

Chẳng lẽ Thạch Mai Hinh phát hiện đặt cái hộp ở nơi này có cái gì không ổn?

Nha hoàn nói thời điểm khác tiểu thư vẫn là thực bình thường, cũng không có cái gì không thỏa đáng.

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, không có hỏi lại. Nha hoàn vừa muốn đi, Nghê Diệp Tâm đột nhiên lại ngăn cản, dọa nha hoàn nhảy dựng.

"Đúng rồi, ta nhìn thấy trên đầu ngươi có trâm vàng, hoa văn thật giống với vòng đeo tay của Thạch tiểu thư. Trâm vàng này là của ngươi sao?"

Nha hoàn lập tức duỗi tay sờ sờ trâm vàng trên đầu, nói:

"Là tiểu thư cho ta."

"Thạch tiểu thư tặng cho ngươi?"

Nghê Diệp Tâm hỏi.

Trâm vàng kia vừa thấy liền biết rất đáng giá. Tuy rằng mặt trên không có được khảm châu báu, nhưng là vàng, nhìn liền biết rất đắt tiền.

Đồ án trên trâm vàng Nghê Diệp Tâm đã nhìn thấy qua. Trong cái hộp trang sức của Thạch Mai Hinh có một đôi vòng tay cũng là khắc hình hoa này.

Nha hoàn thấy Nghê Diệp Tâm không tin, có điểm sốt ruột, nói:

"Là thật sự. Tiểu thư đối với mọi người đều thực tốt. Đây là tiểu thư tặng cho ta, khi đó còn có người khác, có người nhìn thấy tiểu thư tặng cho ta."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đừng nóng vội, ta chỉ là hỏi một chút mà thôi."

Nghê Diệp Tâm kêu nha hoàn kia rời đi, rồi tùy tiện tìm một hạ nhân khác hỏi xem nha hoàn vừa rồi nói có phải hay không.

Nha hoàn kia không có nói dối. Thạch Mai Hinh đối đãi hạ nhân đều thực không tồi, cũng không tỏ vẻ cao ngạo. Trước đó vài ngày Thạch Mai Hinh đích xác có tặng một cây trâm cho nha hoàn hầu hạ nàng, cũng không biết là vì cái gì. Những người khác đều hâm mộ muốn chết. Nha hoàn cũng thích cây trâm, mỗi ngày đều cài ở trên tóc làm người khác càng hâm mộ.

Bọn họ hỏi hạ nhân xong, lại đi tìm nữ đệ tử buổi tối ở cùng Thạch Mai Hinh hỏi một chút.

Nữ đệ tử đang luyện võ, vừa lúc không có bị Thạch đại hiệp mang đi. Nàng đem chuyện ngày đó nói lại một lần nữa, cũng không có gì khác biệt. Nữ đệ tử nói tiểu thư từ khi nghe được tiếng đàn luôn muốn đi gặp Lục sư huynh, bất quá sư phụ không cho phép. Các nàng sợ bị trách phạt, cho nên cũng không dám để tiểu thư đi ra ngoài.

"Vốn dĩ không phải ta tới ở cùng đại sư tỷ, mà là một sư tỷ khác. Nhưng bởi vì sư tỷ kia phạm lỗi cho nên bị thay đi. Ta cũng chỉ ở cùng đại sư tỷ ba bốn ngày mà thôi, không nghĩ tới chuyện lại xảy ra như vậy."

Lúc trước là một nữ đệ tử khác ở cùng Thạch Mai Hinh, nhưng đã xảy ra vấn đề.

Thạch Mai Hinh thừa dịp sắp đi ngủ năn nỉ nữ đệ tử canh giữ, muốn lén chạy ra ngoài. Nàng còn cầm một vòng tay cho nữ đệ tử kia. Nữ đệ tử nhìn thấy vòng tay thì rất thích, lập tức liền động tâm, đáp ứng yêu cầu của Thạch Mai Hinh. Dù sao đã nửa đêm, cũng sẽ không bị ai phát hiện.

"Nhưng không khéo, lúc ấy đại sư tỷ mới vừa ra khỏi phòng liền gặp được sư phụ. Đúng là dọa chết người."

Thạch Mai Hinh hối lộ nữ đệ tử, nhưng không nghĩ đến vừa khéo bị phụ thân gặp được. Cuối cùng Thạch Mai Hinh cũng không thể đi, bị Thạch đại hiệp quở trách một trận. Sau đó nữ đệ tử kia cũng bị phạt.

"Bởi vì đã xảy ra chuyện, cho nên chúng ta cũng không dám chễnh mãn, không dám để đại sư tỷ ra khỏi phòng. Đại sư tỷ bởi vì sự tình đó cũng không đi ra ngoài qua. Nhưng... ngày đó, đại sư tỷ nghe được tiếng đàn bị đứt liền rất lo lắng, một hai phải rời đi, còn đem ta đánh hôn mê. Ta không có phòng bị, mới......"

Nữ đệ tử thoạt nhìn cũng đã bị Thạch đại hiệp răn dạy, lộ ra biểu tình ảo não.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chân trước rời đi, Mục Nam Đình sau lưng liền mở cửa phòng, sau đó lặng lẽ đi qua phòng Lục Duyên.

Lục Duyên ngủ rồi, cũng không có một chút tính cảnh giác của người tập võ. Cũng có lẽ vì hắn bị thương quá nặng, quá mức suy yếu.

Mục Nam Đình đi vào, đóng cửa lại, cảm thấy đắc ý đến nôn nóng. Nếu hiện tại hắn ở trên mặt Lục Duyên vẽ một con rùa đen, Lục Duyên tuyệt đối cũng không biết, hoàn toàn không có cảm giác.

Nhưng mà khi dễ người bị trọng thương, nghe ra có điểm thắng không thượng võ.

Mục Nam Đình đứng ở mép giường nhìn một hồi lâu mà Lục Duyên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn cảm thấy Lục Duyên thật là vô tư, thời khắc khẩn trương cũng không sợ bị người ta phát hiện, thế nhưng còn ngủ như chết.

Mục Nam Đình sợ Lục Duyên đã ngất xỉu còn kiểm tra một phen, phát hiện Lục Duyên cũng không phải ngất, chỉ là ngủ thôi.

Mục Nam Đình đã đói bụng, nhưng sợ mình đi ăn rồi, có người tới đối với Lục Duyên bất lợi. Cho nên không có cách nào, hắn đành phải về phòng đem lương khô mang đến. Buổi sáng lạnh, nước trà lạnh, cắn bánh bột ngô cứng, hắn đúng là chịu khổ sở.

Mục Nam Đình vừa cắn bánh bột ngô vừa thở ngắn than dài. Hắn cũng có mang theo không ít lương khô, bất quá thịt đã sớm ăn hết rồi, mà để tới hiện tại cũng đã hỏng. Chỉ có thể chắp vá ăn bánh bột ngô, ăn mà răng cũng sắp rớt.

Gặm đến nửa cái bánh bột ngô, Mục Nam Đình cảm giác cổ họng sắp bị phá rách. Hắn dùng sức duỗi cổ, muốn đem bánh bột ngô nuốt xuống.

Khi Mục Nam Đình duỗi cổ ngẩng đầu, nháy mắt liền phát hiện Lục Duyên không biết khi nào đã tỉnh, đang nhìn hắn.

Mục Nam Đình hoảng sợ, nghẹn họng, còn cắn nhằm lưỡi. Hắn đau đến che miệng.

"Ngươi tỉnh khi nào, tỉnh cũng không nói một tiếng, muốn hù chết ta à."

Lục Duyên nhìn hắn, nói:

"Ở thời điểm ngươi không ngừng đưa đẩy quai hàm, miệng bẹp bẹp."

"Hứ, ta nói ngươi ngủ rồi sao còn nhiều chuyện như vậy chứ!"

Mục Nam Đình thiếu chút nữa bị tức chết, lại nói:

"Bánh bột ngô cứng như vậy, ta không đưa đẩy quai hàm sao nhai nó, ta ăn không cử động được sao?"

"Ngươi thực lắm lời."

"......"

Mục Nam Đình cảm thấy mình tuyệt đối không thể thương hại Lục Duyên. Bởi vì người này thật sự cũng dễ làm người ta ghét lắm.

Mục Nam Đình tức giận càng thêm đưa đẩy quai hàm. Hắn nảy sinh ý nghĩ tà ác là cắn khối bánh bột ngô mà xem như cắn Lục Duyên.

Lục Duyên khinh thường nhìn hắn một cái, bất quá thực mau đột nhiên nói:

"Cho ta một cái, ta đói bụng."

Mục Nam Đình vừa nghe liền vui vẻ, nói:

"Ngươi đói bụng? Cũng biết đói a. Ngươi cả đêm qua không ăn cái gì phải không?"

Lục Duyên lãnh đạm nói:

"Từ giữa trưa ngày hôm qua đã không ăn."

Mục Nam Đình vừa nghe, đã nghĩ thật đúng là phải đói rồi. Mục Nam Đình đặt bánh bột ngô trong tay, nói:

"Lâu như vậy ngươi chưa ăn?"

Đó là phần Mục Nam Đình ăn dư lại. Muốn chọc ghẹo Lục Duyên, hắn liền ném qua cho Lục Duyên.

Không nghĩ tới Lục Duyên khôi phục tựa hồ thực tốt, nâng tay trái chụp lấy. Lục Duyên không nói gì, gian nan ngồi dậy, sau đó dựa vào đầu giường liền bắt đầu ăn phần bánh bột ngô thừa kia.

Mục Nam Đình nhìn thấy, nói:

"Ngươi cũng dám ăn, đó là ta ăn dư lại."

"Ta đâu nói ghét bỏ ngươi dơ."

Lục Duyên nhàn nhạt nói làm Mục Nam Đình tức giận.

"Phi! Thiếu gia ta ghét bỏ ngươi dơ!"

Lục Duyên vẫn cứ khẩu khí nhàn nhạt, nói:

"Ta là đại thiếu gia chưa từng chịu khổ sao?"

Mục Nam Đình vừa nghe liền không có nói nữa, mà nghĩ lại thật ra Lục Duyên cũng đáng thương. Lục Duyên chưa từng thấy qua cha mẹ, là được sư phụ nuôi lớn. Sau đó hắn phát hiện sư phụ vẫn luôn có ý đồ khác, còn tìm mọi cách hại hắn, phế đi tay phải, xuyên xương tỳ bà của hắn.

Mục Nam Đình thiếu chút nữa phỉ nhổ chính mình, bởi vì Lục Duyên nói một câu lại có chút đồng tình.

Mục Nam Đình không nói chuyện. Lục Duyên cũng không nói lời nào, chỉ là an tĩnh ăn.

Mục Nam Đình nhịn không được liền đánh giá Lục Duyên. Hắn phát hiện khi Lục Duyên ăn thật lịch sự. Thứ vừa nhạt vừa cứng như vậy mà Lục Duyên ăn ngon như ăn điểm tâm. Không biết có phải bởi vì mất máu quá nhiều hay không, Lục Duyên nhìn thật trắng. Lông mi cũng đặc biệt dài.

Mục Nam Đình vẫn luôn cảm thấy mình là tục nhân, thích thiếu nữ thiếu niên xinh đẹp. Nhưng nhất định phải là người trắng trẻo mềm mại, hơn nữa tốt nhất chân dài một chút, còn phải ôn nhu một chút.

Mục Nam Đình nghĩ nghĩ, ánh mắt dời xuống, thấy được chân Lục Duyên cũng khá dài, lại thẳng. Giọng nói của Lục Duyên cũng thực ôn nhu. Bất quá mở miệng lại biến thành độc miệng.

Hắn phát hiện Lục Duyên vẫn có một ít ưu điểm. Mặt cũng tương đối dễ coi, cẩn thận nhìn đôi mắt cũng lớn, đặc biệt ôn nhu.

Mục Nam Đình dứt khoát ho khan một tiếng, đột nhiên nói:

"Ngươi yên tâm đi, nếu ngươi nói đều là thật, ta có thể giúp ngươi báo thù!"

Lục Duyên nghe xong lời nói không đầu không đuôi kia, thiếu chút nữa nghẹn, kỳ quái nhìn Mục Nam Đình. Hắn cũng không có mở miệng hỏi.

Mục Nam Đình bị hắn nhìn mà nổi da gà.

Mục Nam Đình đột nhiên nói như vậy, kỳ thật có chút vì sắc mất trí. Hắn đột nhiên cảm thấy Lục Duyên kỳ thật cũng không tệ lắm. Tuy rằng không phải món hắn thích ăn, bất quá đem nhắm rượu cũng không tồi. Đặc biệt Lục Duyên chính là nam nhân mà vị hôn thê chưa cưới của hắn thích. Bọn họ chính là tình địch. Nếu có thể khiến tình địch mê mẫn đến đầu óc choáng váng cũng rất có mặt mũi nha.

Mục Nam Đình nói:

"Ngươi nhìn ta làm cái gì. Ngươi còn cảm thấy ta có mưu đồ khác?"

Lục Duyên cười một tiếng. Mục Nam Đình chính nghĩa nói:

"Ta tốt xấu gì cũng được người trên giang hồ gọi là thiếu hiệp. Ta luôn muốn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Mà lại nói, chuyện hộp gỗ ít nhiều cũng liên quan đến Mục gia. Nếu Thạch gia thật sự xấu xa giống như ngươi nói, ta đây tuyệt đối sẽ không thể không để ý tới."

Lục Duyên nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, nói:

"Ta không muốn liên lụy người khác."

"Ngươi khinh thường ta sao?"

Lục Duyên lại nhìn hắn một cái, nói:

"Ngươi tự mình hiểu lấy."

"......"

Mục Nam Đình thiếu chút nữa lại tức chết. Hắn tức giận lại không biết làm cái gì. Mà Lục Duyên còn giống như không có việc gì, ngồi ở chỗ kia bình tĩnh ăn bánh bột ngô.

Lục Duyên đang định bỏ miếng bánh bột ngô cuối cùng vào trong miệng, Mục Nam Đình tức giận đi đến liền duỗi tay muốn đoạt đi. Bất quá Lục Duyên tựa hồ phát hiện hắn muốn làm cái gì.

Mục Nam Đình vươn tay tới, lại không có cướp được khối bánh nhỏ. Tay dùng lực quá lớn, không giành được bánh bột ngô, ngược lại đem ngón tay nhét vào trong miệng Lục Duyên, còn bị Lục Duyên cắn một cái.

Lục Duyên cũng không phải cố ý, vì không cẩn thận liền cắn tay Mục Nam Đình.

Mục Nam Đình hét to.

"Ui.... ngươi muốn cắn chết ta à! Đau chết. Mau há miệng ra đồ trứng thúi."

Lục Duyên vốn dĩ muốn há miệng, bất quá Mục Nam Đình nhe răng nhếch miệng liền mắng hắn. Lục Duyên ngược lại cắn càng chặt.

Vừa mới bắt đầu Mục Nam Đình là hoảng sợ, cũng không cảm thấy đau, lúc này là đau thật, kêu lên:

"Ngươi còn cắn ta! Ngươi là chó à."

Hai người so khí thế. Mục Nam Đình cũng không chịu thua, không chịu cầu xin Lục Duyên nhả ra. Mục Nam Đình không ngừng mắng, Lục Duyên liền cắn hắn, còn dùng răng nghiền nghiền ngón tay.

"Ai nha"

Đột nhiên Mục Nam Đình liền kêu một tiếng, còn kêu rất thê thảm. Lục Duyên còn tưởng rằng mình cắn quá độc ác.

Mục Nam Đình không chỉ kêu thê thảm, thân thể còn vặn vẹo, bộ dạng giống như thiếu chút nữa liền quỳ xuống.

Vẻ mặt Lục Duyên kỳ quái nhìn hắn.

Như vậy không giống như là bị đau!?

Mục Nam Đình lập tức đỏ mặt. Là ngón tay hắn đụng phải lưỡi Lục Duyên, cảm giác lưỡi Lục Duyên đặc biệt ấm áp mềm mại. Đầu lưỡi kia như có như không quét qua ngón tay Mục Nam Đình. Một xúc cảm khó tả truyền đến ngón tay, rồi chạy đến toàn thân. Cảm giác ngứa ngáy cùng thoải mái đến đầu gối cũng phát run lên.

Quan trọng chính là tiểu đệ đệ của hắn có xu thế muốn ngẩng đầu!

Thời điểm Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trở lại, liền nghe được một tiếng đẩy cửa phòng rất lớn.

"Rầm"

Mục Nam Đình hoảng hốt từ trong phòng Lục Duyên chạy ra, hơn nữa tư thế chạy phi thường kỳ quái. Tay hắn còn mất tự nhiên chặn phía dưới.

Mục Nam Đình chạy về phòng mình, lập tức đóng cửa lại, không ra nữa.

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

"Mục thiếu hiệp làm sao vậy? Giống như bị lửa đốt mông."

Nghê Diệp Tâm thăm dò hướng trong phòng Lục Duyên nhìn thoáng qua. Lục Duyên đang ngồi ở mép giường, đang chuẩn bị nằm xuống.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi vào, hỏi:

"Ngươi biết Mục thiếu hiệp bị cái gì không? Các ngươi không phải lại cãi nhau đó chứ?"

Lục Duyên thần sắc bình tĩnh nói:

"Ai biết hắn suy nghĩ cái gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play