“Chúng ta bây giờ chẳng lẽ không phải là bạn sao?” Lâm Tuyết Tuệ dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

Ôn Liễm sớm biết nàng tính tình cổ quái, bị nàng nói vậy nhưng không xấu hổ, tùy cơ ứng biến thu tay về cười nói “Đương nhiên là bạn rồi!”

Lâm Tuyết Tuệ nhìn đội ngũ trước mặt không đáp lại mà là quay qua hỏi “Mới vừa rồi cậu suy nghĩ gì mà mất thần vậy, còn bị giáo quan chộp được nữa?”

Ôn Liễm lúng túng cười một tiếng nói “Không có gì, chẳng qua là thấy người quen mà thôi, trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp liền bị bắt.” Cô bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới mình tại sao lại vì một thân ảnh xa lạ nhìn mê mẫn như vậy, ngay cả giáo quan đi tới bên người cũng không có phát giác.

Các nàng trò chuyện một hồi, thời gian nghỉ ngơi cũng hết, Lâm Tuyết Tuệ vào lớp trước Ôn Liễm theo sát phía sau nói một tiếng với giáo quan rồi cũng đi vào.

Mấy ngày sau, Ôn Liễm cũng không có thấy cái thân ảnh kia nữa, đáy lòng ít nhều có chút thất vọng.

Mười lăm ngày huấn luyện quân sự tưởng là dài, thật ra thì chớp mắt một cái liền đi qua. Đau khổ tất nhiên không cần nói nhiều, cái gì cũng gấp, thức dậy cũng gấp, ăn cũng gấp, thu dọn đồ đạc cũng gấp, nếu chậm một chút sẽ bị phạt đứng. Đặc biệt là thời điểm đứng thế nghiêm, phải một mực duy trì một tư thế, mặt trời mùa hè lại gay gắt, dù mồ hôi trên mặt tùy ý chảy như nước, cũng không cho phép đi lau.

Rất nhiều người không chịu được hành hạ, đứng thế nghiêm mệt quá liền choáng váng ngã trên đất, làm người chung quanh sợ gần chết. Mười lăm ngày qua Ôn Liễm đen hẳn, đặc biệt là phần da bại lộ ở dưới ánh mặt trời và phần da trong quần áo rõ ràng khác hẳn, Ôn Liễm tự xem cũng cảm thấy giật mình. Qua hết mấy tháng nữa da mới trắng trở lại.

Ở ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, đi đôi với tiếng huýt còi kết thúc vang lên, giáo quan cuối cùng hô lên “Giải tán!” Kỳ hạn mười lăm ngày huấn luyện quân sự chỉ như vậy hạ màn, trong thao trường tràn đầy thanh âm hoan hô.

Bên cạnh đó cũng có tia ly biệt, giáo quan dạy các nàng nửa tháng sẽ rời khỏi đây. Các bạn học đều vô cùng luyến tiếc giáo quan rời đi, rối rít yêu cầu đi đưa tiễn giáo quan.

Ôn Liễm không chịu nổi cảnh khóc sướt mướt, vốn là không muốn đi, nhưng không chịu được sự nhõng nhẽo của Cao Tĩnh Kỳ, đành phải đi theo. Cảnh ly biệt luôn là cảnh đau lòng.

Sau khi tiễn giáo quan xong, Ôn Liễm và Hồng Mạn Văn an ủi Cao Tĩnh Kỳ mới vừa khóc một trận trở lại phòng ngủ, Lâm Tuyết Tuệ đi theo các nàng ở phía sau đóng cửa lại.

Để cho Cao Tĩnh Kỳ ngồi ở trên ghế, Ôn Liễm đi rót cho nàng ly nước, mà Hồng Mạn Văn thì ở bên cạnh khuyên nhủ “Cậu đừng khóc, giáo quan đã đi rồi, cậu bây giờ có khóc thảm đi nữa thì giáo quan cũng không có quay lại, nín đi.”

“Giáo quan đi rồi, thật là buồn a!!” Cao Tĩnh Kỳ vốn đã ngừng nước mắt, nghe Hồng Mạn Văn nói giáo quan đã đi rồi, oa một tiếng lại khóc lên.

Ôn Liễm đưa lưng về phía nàng rót nước, nghe được tiếng gào khóc, không nhịn được trách móc. Vừa mới nhìn thấy cảnh tượng sinh viên đuổi theo giáo quan, tâm tình trầm thấp tốt. Khi đó cô nhìn thấy không chỉ có sinh viên khóc to gào tên giáo quan, ngay cả giáo quan ở trong xe cũng len lén lau nước mắt, cảnh tượng như vậy ai thấy được cũng sẽ thương cảm.”Mạn Văn khuyên người không phải khuyên như vậy.” Lâm Tuyết Tuệ đứng ở một bên thấy vậy, mở miệng ngăn cản Hồng Mạn Văn.

Hồng Mạn Văn bị nàng nói không vui bỉu môi “Vậy cậu tới khuyên đi, tôi không khuyên được nàng.” Vừa nói liền đi liền đi tới bên cạnh ôm tay muốn nhìn xem Lâm Tuyết Tuệ khuyên Cao Tĩnh Kỳ thế nào.

Lâm Tuyết Tuệ đi tới bên người Cao Tĩnh Kỳ, nắm tay đặt ở bả vai nàng, há miệng muốn an ủi Cao Tĩnh Kỳ một chút nhưng lại không biết nói cái gì mới phải, miệng lần nữa khép lại, nàng luôn luôn trầm mặc ít nói sao khuyên ai được. Ngước mắt lên thì thấy Hồng Mạn Văn đang một bộ xem kịch vui nhìn nàng, trong lòng luống cuống, không chịu dễ dàng nhượng bộ, bầu không khí nhất thời cương cứng.

Lúc này Ôn Liễm bưng một ly nước nóng tới biết nàng khó xử “Được rồi, được rồi, Tĩnh Kỳ cậu cũng đừng buồn nữa, nói không chừng sang năm sinh viên mới tới có thể gặp lại giáo quan đó.”

Cao Tĩnh Kỳ từ trong khuỷu tay của mình ngẩng đầu lên, khóe mắt dính nước, mong mỏi nhìn Ôn Liễm hỏi “Có thật không?”

Ôn Liễm cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu “Thật chứ.”

Cao Tĩnh Kỳ cũng không phải người dễ gạt hỏi “Vậy tại sao giáo quan không chịu lưu lại phương thức liên lạc cho chúng ta? Ngay cả QQ cũng không chịu cho.”

Ôn Liễm suy nghĩ một chút nói “Đó nhất định bị quân đội quản quá nghiêm, không cho phép bọn họ cho chúng ta phương thức liên lạc, sợ chúng ta quấy rầy bọn họ.”

“Tôi nhất định sẽ không quấy rầy giáo quan!”

“Cậu sẽ không, nhưng người khác thì có thể.” Lâm Tuyết Tuệ đem tay đặt ở đầu vai nàng thu lại.

“Cũng đúng...” Cao Tĩnh Kỳ nghĩ thông suốt, tâm tình cũng từ từ tốt hơn.

Hồng Mạn Văn ở bên cạnh thu hết cuộc đối thoại của hai người vào lỗ tai, nghĩ tới Cao Tĩnh Kỳ tại sao lại khó chịu như vậy, thử thăm dò “Tĩnh kỳ cậu sẽ không phải là thích giáo quan chứ.”

Mặt Cao Tĩnh Kỳ đỏ lên, xì một tiếng, lên tiếng phủ nhận “Làm sao có thể, tôi chính là kính trọng giáo quan, là kính trọng đó.”

Hồng Mạn Văn không tin, Cao Tĩnh Kỳ tranh cãi với nàng. Điện thoại di động trong túi Ôn Liễm rung lên, nàng lấy ra xem. Nguyên lai là một cái tin nhắn do người thay mặt lớp trưởng gửi tới.

“Các bạn học, quân huấn cuối cùng cũng kết thúc, vốn là buổi tối nên để các bạn nghỉ ngơi cho khỏe chuẩn bị thứ hai đi học. Nhưng phụ đạo viên thông báo cho các bạn buổi tối bảy giờ tập trung ở trước dãy phòng học có chuyện. ~(≧▽≦)/~ “

Ôn Liễm cắt đứt lời các nàng “Đừng làm rộn, nhanh đi tắm đi, buổi tối bảy giờ phải tập trung trước dãy phòng học.”

Ba người nghe vậy đồng loạt nhìn nàng, Cao Tĩnh Kỳ lau sạch nước mắt hỏi “Sao đột nhiên lại bắt tập trung.”

“Không biết.” Ôn Liễm nhìn điện thoại di động lắc đầu, ngón tay di chuyển trên màn hình, phát hiện người này chỉ gửi có vậy thôi, nói “Người thông báo không có nói, các cậu mau lấy điện thoại ra xem đi.”Không cần nàng nói, ba người các nàng cũng đã lấy điện thoại di động ra nhìn.

Tin tức này được phát ra làm cho toàn bộ sinh viên trong ngành nổ tung. Phía dưới có không ít người hỏi “Có chuyện gì mà lại muốn tập trung vậy, không thể cho chúng ta nghỉ ngơi một chút sao!” sau đó là một loạt sự giận dữ. Cả ngày hôm nay huấn luyện rất mệt mỏi, rất nhiều người cũng muốn ra ngoài thả lỏng một chút hoặc là ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, vậy mà lại bị bắt tập trung bất ngờ như vậy làm hỏng hết kế hoạch của bọn họ cho nên mọi người rất bất mãn.

Người thay mặt trưởng lớp gởi một biểu tượng xin lỗi nói “Không còn cách nào khác, đây là do phụ đạo viên nhờ tôi thông báo cho các bạn, phụ đạo viên không có nói là tập trung làm gì, cho nên tôi cũng không biết.”

Hồng Mạn Văn từ trên màn ảnh điện thoại di động dời ánh mắt, nhìn Ôn Liễm hỏi “Người này là ai a, sao chưa từng thấy qua nàng.”

Ôn Liễm nhìn ảnh chân dung của người thay mặt trưởng lớp là một con hồ ly rất moe, chưa từng thấy qua người nào như vậy, lắc đầu nói “Tôi cũng chưa từng thấy nàng.”

Người trong ban nhìn thấy vậy cũng sinh ra hoài nghi đối với người thay mặt trưởng lớp này, nói “Mi là người ở đâu chui ra vậy, sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua mi, mi nói là do phụ đạo viên nhờ, chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng mi!”

“Sẽ không phải là đùa bỡn chúng ta đi!” Tâm tình bất mãn cũng sắp xuyên thấu qua màn hình rồi.

Ôn Liễm thuận tay ấn vào trong thông tin của người thay mặt trưởng lớp, dò xem thời gian nàng vào ban, nguyên lai là buổi tối mới gia nhập, khó trách sẽ có người nghi ngờ thân phận của nàng. Nhưng vừa vào là có thể làm admin chứng tỏ rất lợi hại, admin trưởng là phụ đạo viên, trừ người nàng an bài ra còn ai có thể làm được admin chứ.

Quay lại trang tán gẫu, người thay mặt trưởng lớp lại phát ra tin tức “Tôi là học tỷ ban hộ lý, bị phụ đạo viên của các bạn ủy thác tạm thời thay mặt trưởng lớp trong lúc các bạn còn chưa chọn được trưởng lớp, giúp phụ đạo viên của các bạn truyền đạt một ít chuyện mà thôi.(#-皿-)╯~~╧═╧”

“Miệng nói không có bằng chứng, chị bảo phụ đạo viên đi ra chứng minh đi.” Lại có người dị nghị.

“Phụ đạo viên của các bạn mấy ngày nay có việc cho nên sẽ không xuất hiện.” Chỉ chốc lát nàng liền phát ra một chuỗi dãy số nói “Đây là số điện thoại của phụ đạo viên các bạn, nếu như các bạn có ý kiến gì thì có thể trực tiếp tìm phụ đạo viên để hỏi.”

Trong ban nhất thời yên tĩnh lại, không có ai phát ra tin tức. Trong lòng Ôn Liễm xuất ra mười ngàn viên đạn “Ngọa tào ngọa tào ngọa tào, người phụ nữ này đủ tuyệt đi, trực tiếp đem số điện thoại của phụ đạo viên ra cho các nàng chứng thực. Ai chẳng biết những người nghi ngờ nàng chẳng qua là đang khi dễ nàng là người mới mà thôi, ai dám gọi điện thoại thật cho phụ đạo viên, chẳng lẽ không muốn sống à.”

Đoán chừng là người thay mặt trưởng lớp thấy không có ai hoài nghi nàng nữa, ở trong ban nói “Tốt lắm các bạn học thân ái, bảo bảo đi ăn cơm đây, đúng bảy giờ tập trung trước dãy phòng học. Không được tới trễ ⊙▽⊙”

An tĩnh ~ an tĩnh ~ trong ban chưa bao giờ an tĩnh như vậy. Phỏng đoán là toàn bộ người trong ban đều bị nàng làm chấn động hết rồi.

Hồi lâu sau mới có người trong ban bầy yếu ớt hỏi “Ai muốn đi gọi điện thoại xác nhận một chút...” Nhưng mà cũng không có người trả lời hắn.

Buổi tối bảy giờ, Ôn Liễm cùng ba người trong phòng tới trước dãy phòng học, bên kia đã có không ít người đứng chờ tụ ba tụ năm đứng nói chuyện phiếm.

Ôn Liễm đến gần các nàng, tiện tay vỗ vai một người hỏi “Cái người thay mặt trưởng lớp tới chưa?”

Người nọ xoay lại mượn đèn đường thấy mặt Ôn Liễm rõ ràng, nhận ra là người chung lớp trả lời “Còn chưa tới.” Người đứng ở bên cạnh nàng chen vào “Chúng ta đã ở chỗ này chờ hơn mười phút rồi cũng không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu.”

“Không phải đúng bảy giờ sao?” Ôn Liễm nghi hoặc hỏi “Nàng tới trễ?”

“Đúng, không biết nàng dây thun bao lâu nữa.” Người nọ khó chịu nói “Phòng của chúng ta còn phải đi ra ngoài chơi nữa.”

Ôn Liễm trấn an nói “Đừng nóng, phỏng đoán sẽ tới nhanh thôi.” Nói xong nàng liền trở về chỗ bọn Lâm Tuyết Tuệ, trước mặt các nàng nói “Phải đợi một chút, người thay mặt trưởng lớp còn chưa có tới.” Lâm Tuyết Tuệ và Cao Tĩnh Kỳ ngược lại không cảm thấy chờ chút thì có gì to tát hết, nhưng mà Hồng Mạn Văn không nhịn được nói “Phiền toái.” Ôm tay đi qua chỗ những người khác trong lớp trò chuyện giết thì giờ.

Còn dư lại ba người không biết làm sao, Cao Tĩnh Kỳ kéo tay Ôn Liễm nói “Đúng rồi, chúng ta đâu biết người thay mặt trưởng lớp là nam hay nữ đâu.”

“Nghe qua giọng thì hẳn là nữ, hơn nữa trong thông tin QQ cũng viết là nữ.” Ôn Liễm phỏng đoán nói.

Cao Tĩnh Kỳ xì một tiếng bật cười “Cái này cũng không chắc chắn, tiếng nói khả ái như vậy nhất định là một cậu bé.” Lời còn chưa dứt, sau lưng các nàng truyền tới một thanh âm êm ái “Đã để mọi người đợi lâu, tôi là người thay mặt trưởng lớp của các bạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play