Mặt trời chiều ngả về Tây, trên mặt sông rộng lớn tĩnh lặng, gió nhẹ phơ phất, làn nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng, mơ hồ chút mùi cá thoang thoảng trong không khí. Trông xuống mặt sông, có thể thấy rõ từng hòm đựng lưới nối với nhau dưới nước như tạo thành các ô vuông. Những hòm lưới này xếp thành hai dãy dài, chính giữa có một hành lang bằng bè gỗ tạo thành lối đi, chính giữa bè gỗ dựng một căn nhà gỗ nhỏ.
Một người đàn ông tay cầm túi thức ăn cho cá, chậm rãi đi từ đầu kia của dãy bè, rải cho đám cá bên trong hòm lưới. Đầu hắn đội một cái nón rơm lớn, đầu hơi hơi cúi, bởi vậy không thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong mạnh mẽ của chiếc cằm. Áo ba lỗ màu trắng phối cùng quần đùi màu xanh lá quân đội, làm phần lưng, bắp thịt cánh tay và cẳng chân phơi ra ngoài, làn da màu lúa mạch trộn lẫn mồ hôi, tản phát sự cương nghị và sức mạnh của đàn ông.
Tháng bảy hè nóng bức, dù đã là chạng vạng bảy giờ tối, ánh mặt trời vẫn không hề suy giảm, vẫn làm mồ hôi trên chiếc cằm của người đàn ông nọ không ngừng rơi, đợi hắn đi hết dãy bè gỗ, thức ăn cho cá cũng đã rải xong.
“Trí Viễn, lại uống hớp nước đi.”
Một người đàn ông khác bước từ trong nhà gỗ nhỏ đi ra, trên tay cầm hai bình nước suối lạnh, cười tủm tỉm gọi người đàn ông nọ. Người này tuổi chừng bốn mươi, cũng giống như người đàn ông rải thức ăn cho cá, đều mang áo ba lỗ và quần đùi, chân mang một đôi dép lê nhựa.
Điền Trí Viễn quay đầu lại, đưa lưng về phía trời chiều, thân thể cao to tắm trong một vòng quầng sáng nhạt. Hắn gỡ chiếc nón rơm lớn trên đầu xuống, lộ ra mái đầu đinh đen nhánh và ngũ quan trẻ trung tuấn lãng, xởi lởi cười với ông chú nọ – “Tới liền đây!”
“Trí Viễn này, thật ra thì chú không cần đặc biệt tới đây đâu, chân của anh cũng đã đỡ hơn rồi, đi cho cá ăn cũng chẳng nhằm nhò gì.” Người đàn ông cầm nước suối gọi Điền Trí Viễn tên là Hướng Minh, là anh họ con cô cậu của Điền Trí Viễn, năm nay ba bảy, ba tám tuổi.
Điền Trí Viễn đặt thức ăn cá còn thừa bên ngoài nhà gỗ nhỏ, nhận lấy nước suối Hướng Minh đưa cho hắn, vặn mở nắp ừng ực ừng ực uống một hơi hơn phân nửa. Bọt nước lóng lánh tràn ra từ khóe miệng, dọc theo đường cong xinh đẹp của chiếc cằm, trượt xuống ***g ngực hắn.
Quệt miệng, Điền Trí Viễn cười nói: “Em biết rồi mà, nhưng để bảo đảm, mấy ngày này cứ để em cho ăn đi. Mình làm việc ngay trên sông, không thể qua loa được. Anh trặc chân, nói tới cũng xui thật, chỉ sơ suất chút thôi cũng bị ngã xuống nước…. Ầy, sông Thanh Giang này sâu mấy trăm mét, nếu xảy ra chuyện gì thì em thật có lỗi với chị dâu.”
Hướng Minh tay cầm nước suối, hàm hậu mà lại xấu hổ cười – “Ài, theo em anh mới được đối đãi như thế này, nếu đổi thành người khác, chút bị thương nho nhỏ ấy, chỉ sợ ngay cả tiền thuốc men người ta cũng không chẳng thèm chi, chứ nói gì đến đây làm việc thay.”
Điền Trí Viễn hơi sửng sốt, trong lòng rịn ra một phần cảm thông.
Hướng Minh nói lời này không phải để nịnh nọt Điền Trí Viễn, mà là vì xúc động nên mới phát ra.
Trước đây Hướng Minh làm công trong bãi cát của nhà họ Dư phố trên, đồng thời cũng kiêm việc trông coi sân bãi, ban đêm ngủ lại trong khu chứa vật liệu. Vì một lần gặp nạn bất ngờ, ấy là lúc đang phá núi, một tảng đá văng ra đã va phải bắp chân anh, da thịt không tổn hại nhưng xương lại bị thương, phải nằm nhà hơn ba tháng. Việc này vốn được coi là tai nạn lao động, nhà họ Dư phải chi trả toàn bộ tiền thuốc men, nhưng nhà họ Dư lại là đầu sỏ tại thành phố Nguyên Thủy, Dư lão đại nói một câu không cho, thì dù có là đồn trưởng đồn công an thành phố cũng không dám nói lý lẽ.
Cứ như thế, sau khi vết thương lành lặn, Hướng Minh không đến nhà họ Dư làm nữa, mà chuyển đến trông coi trại cá của Điền Trí Viễn.
Điền Trí Viễn vỗ bồm bộp lên tay Hướng Minh, cười nói: “Nghe kìa, anh em nhà mình chứ có phải người ngoài đâu, nói những lời này làm chi?”
Nhờ vào quê nhà có nhánh sông lớn, sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Trí Viễn bắt đầu nuôi trồng thủy sản nước ngọt, quy mô khởi điểm chỉ là trên trăm cái hòm lưới, phát triển đến bây giờ đã là hơn hai ngàn. Trang trại lớn rồi, đơn đặt hàng cũng nhiều lên, trong nhà còn kinh doanh nhà nghỉ cỡ nhỏ, một mình hắn quản lý nhiều thứ, lực bất tòng tâm nên mới bắt đầu mướn người trông coi trang trại cho hắn.
Hướng Minh là người hiền lành chất phác, làm việc lại nghiêm túc, hơn nữa còn có chút quan hệ anh em họ với Điền Trí Viễn, để anh đến giúp đỡ trông coi trang trại, quá là hợp lý.
Lần này Hướng Minh bị trặc chân, Điền Trí Viễn không những trả hơn hai trăm tiền thuốc men cho anh, mà còn tự mình đến cho cá ăn, đã kiên trì hơn một tuần nay rồi. Việc này khiến Hướng Minh hết sức áy náy, đây vốn nên là chức trách của anh, hơn nữa, vết thương của anh quả thật là không lớn lao gì cho cam.
Điền Trí Viễn uống sạch nước còn lại, ném bình không vào chiếc giỏ trúc lớn nằm ở phía trong cửa ra vào, nhìn mặt sông tĩnh lặng, bỗng nhiên nổi hứng, mau tay mau chân cởi cái áo ba lỗ và quần đùi ra, chỉ mặc độc chiếc quần lót màu trắng, chạy bước nhỏ dưới trời chiều, nhẹ nhàng nhảy vào sông như một chú cá.
Nhìn Điền Trí Viễn hả hê bơi lội trong nước sông, Hướng Minh vui vẻ cười toe.
Bơi qua bơi lại trong nước vài vòng nhỏ, Điền Trí Viễn bò lên trên bè gỗ, dùng khăn mặt lau khô người, thay chiếc áo thun sọc ca-rô màu xanh lam nhạt và quần jean mà mình mang lúc đến đây vào.
“Trí Viễn, đến đây, này là chị dâu em bảo anh mang theo đấy, cho hai đứa nhỏ nhà em ăn.” Hướng Minh xách một bọc trứng gà đi từ trong phòng nhỏ ra ngoài, nhét cho Điền Trí Viễn.
Trí Viễn thẳng thắn nhận lấy – “Chị dâu thật tốt, hai năm qua Nữu Nữu và Hâm Hâm nhà em được trứng gà chị dâu cho chăm bẵm tới béo tròn luôn rồi.”
Nữu Nữu và Hâm Hâm là cặp sinh đôi do Điền Trí Viễn và vợ trước sinh, năm nay vừa tròn năm tuổi.
“So với những gì em cho nhà anh, chút trứng ấy thì có là gì.”
“Vậy được rồi, em mang về đây, tối nay nhọc công anh Minh rồi.”
“Ôi, được rồi mà.”
Điền Trí Viễn từ phòng sau nhà gỗ nhảy lên bờ, cuốc bộ một đoạn nhỏ lên con dốc, rồi đi dọc theo đường cái men sông. Bên đường có một chiếc SUV đang đỗ, Điền Trí Viễn móc chìa khóa mở cửa xe, vừa ngồi vào đã nhận được một cú điện thoại.
Nhìn màn hình hiển thị, là mẹ hai hắn gọi đến.
“Mẹ này, con đang về.”
[Ấy, vậy con về nhanh lên, Hâm Hâm lại sinh sự nữa rồi, nó đánh con trai nhà bán bánh rán đường đối diện, cha mẹ người ta đang đứng trực trong cửa hàng xổ số nhà mình không chịu bỏ qua đây này.]
“Bảo mẫu vừa tới hôm qua đâu rồi? Không phải đã kêu cổ trông coi nó rồi đấy sao?” Nghe tin thằng con lại đi sinh sự xong, Điền Trí Viễn vừa tức vừa nôn, nghiêng đầu, kẹp di động giữa bả vai và lỗ tai để rảnh tay cấp tốc lái xe.
[Khỏi bàn nữa, bảo mẫu gì chỉ biết mỗi chơi, hồi chiều đón tụi nhỏ về xong là trốn ngay vào phòng vệ sinh không biết là tám điện thoại với ai. Mẹ nấu cơm nên không biết, còn tưởng cổ dẫn tụi nhỏ vô phòng chơi, mãi đến khi hai vợ chồng nhà bán bánh rán đến nhà ầm ĩ mẹ mới biết.]
“Rồi rồi, trước hết cứ vậy đi, con về liền đây.”
Điền Trí Viễn tùy tiện quẳng di động lên ghế lái phụ, điên tiết giẫm mạnh chân ga một cái, sau đó bình tĩnh trở lại.
Đường cái men sông này không hề rộng, chỉ tám mét, hơn nữa lúc này có không ít dân địa phương đến bờ sông bơi lội, có thể thấy đủ loại xe đậu ven đó, như xe gắn máy; xe bánh mì, chiếm cứ một phần nhỏ trên đường cái. Trong lòng Điền Trí Viễn dù có sốt ruột đến đâu, cũng không thể dồn sức giẫm chân ga ở đây được, trừ khi hắn muốn rước phiền phức tới cho mình.
Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng Điền Trí Viễn cũng về đến nhà.
Nhà Điền Trí Viễn nằm ở vị trí rất tốt – ngay trung tâm trấn, đối diện bên phải là ủy ban xã và một quảng trường nhỏ, bên mé phải nhà là một con ngõ rộng mười mét, cạnh đó chính là đồn công an. Nhà ở đằng sau là đất do đồn quản, bên trái trước mặt là ngã ba đường – nơi tụ tập xe khách.
Nhà hắn chiếm diện tích gần 400m2, cả thảy năm tầng. Tầng trệt nằm sát đường là bốn cửa hiệu mặt tiền, tầng hai là nơi cả nhà bọn họ ở, gồm có bốn phòng hai sảnh một ban công, một phòng bếp hai phòng vệ sinh, ngoài ra còn một gian phòng sách. Từ tầng ba đến tầng năm đều là phòng trọ độc lập có phòng tắm riêng, kiểu như một khách sạn cỡ nhỏ.
Trong bốn cửa hàng mặt tiền ở tầng trệt, một cái hắn dùng để mở trạm xổ số phúc lợi, ba cái còn lại được hắn nối liền với nhau, trang trí rồi tạo thành sảnh tiếp tân khách sạn.
Chưa xuống xe mà Điền Trí Viễn đã nhìn thấy hai người một nam một nữ ngồi trước cửa trạm xổ số, trên đùi người phụ nữ kia là một cậu nhóc đang khóc sướt mướt. Hoàng Tiểu Anh – nhân viên bán vé số đang nói tốt cho hắn trước mặt hai vợ chồng, còn thằng con gây họa kia lại không thấy bóng dáng nó đâu.
Điền Trí Viễn chạy xe vào con ngõ cạnh nhà để đỗ, sau đó đến cửa trạm xổ số.
“Anh Trí Viễn, anh về rồi à.” Hoàng Tiểu Anh chào hắn, mắt liếc qua cặp vợ chồng kia, đúng là cưng như trứng mỏng*.
*: nguyên văn: ý hữu sở chỉ, nhi ái hữu sở vong => ý chỉ cưng chiều một người quá nhiều, rồi sẽ có một ngày chết vì người đó (rút ra từ tích chàng trai trẻ cưng ngựa).
Điền Trí Viễn gật đầu, tỏ ý rằng mình biết cách đối phó.
“Anh chị Trương, nghe nói oắt con nhà em nó đánh Bảo Nhi, mau cho em xem thử nảo, thằng bé nó có bị thương ở đâu không.” Điền Trí Viễn cười áy náy, ngồi xổm trước mặt thím Trương, hiền hòa kéo tay Bảo Nhi đã bảy tuổi, nhìn từ trên xuống dưới.
“Thế quái nào lại không bị thương cho được? Bị Hâm Hâm nhà chú đẩy mạnh một cái, Bảo Nhi té xuống có thể nhẹ được sao hả?” Cơ mặt thím Trương căng cứng, kéo cánh tay nhỏ của bé đưa tới trước mắt Điền Trí Viễn – “Cậu coi đi, cùi chỏ thằng nhỏ tím bầm hết luôn này. Thằng nhóc nhà cậu hỗn xược quá rồi đấy, không quản giáo nó thật nghiêm, coi chừng tương lai sau này…..”
“Nói bậy bạ gì đó! Cái miệng của cô lâu nay thiếu đòn phải không hả?” Trước khi thím Trương nói ra mấy lời mắng nhiếc chửi rủa, anh Trương cả giọng nạt nộ chị ta. Suy cho cùng vẫn là đàn ông, cách giải quyết vấn đề không như đàn bà – thích làm theo cảm tính – “Con nít thì biết nặng biết nhẹ gì? Nói rõ chuyện ra để Trí Viễn biết là được, lảm nhảm mấy thứ kia làm chi?”
Điền Trí Viễn hé miệng mỉm cười thoáng qua, cảm giác trong lòng rất khó nói, nhưng sự thật vẫn là hắn không thể so đo với một người phụ nữ quê mùa thiếu văn hóa như thế được.
Anh trương vỗ vai Điền Trí Viễn, ý bảo hắn đứng dậy, đồng thời kéo chiếc ghế gỗ gần đó cho hắn ngồi.
“Trí Viễn này, không phải do tôi hẹp hòi bênh con. Con nít cãi nhau là chuyện rất bình thường, chúng ta ai mà không biết đạo lý đó, mà có lẽ Hâm Hâm nhà chú nó thật hư không thể tưởng nữa rồi, một lần hai lần tôi cũng bỏ qua không nói gì. Thế nhưng số lần lại càng nhiều thêm, người làm cha như tôi có thể nào trơ mắt nhìn con mình bị bắt nạt? Con nít không biết gì, nhưng người làm cha như anh chắc sẽ không như vậy đâu nhỉ, dù sao thì anh cũng là người có tấm bằng Đại học, có tố chất hơn hẳn chúng tôi. Chuyện ngày hôm nay, nhỏ thì nhỏ, nhưng anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
Điền Trí Viễn ngồi xuống, tay nắm chặt chìa khóa xe, gật đầu nói: “Vâng, em hiểu, đúng thật là Hâm Hâm nhà em có lỗi, em nhất định sẽ xử lý nó thật nghiêm.” Quay đầu lại, gọi Hoàng Tiểu Anh – “Cô vào nhà tôi xem thử, thấy thì kéo Hâm Hâm xuống đây cho tôi.”
Hoàng Tiểu Anh lon ton chạy vòng từ con hẻm ra đằng sau cửa hàng.
Vì không dùng chung cửa vào với tầng ba, bốn và năm, nên Điền Trí Viễn đã xây thêm một cái thang đằng sau nhà, nối thẳng tới tầng hai nhà hắn.
Hoàng Tiểu Anh mau chóng mang Hâm Hâm bụ bẫm kháu khỉnh và công chúa nhỏ Nữu Nữu cũng y chang thế ra đến nơi, bảo mẫu trẻ đi theo đằng sau mấy đứa nhỏ, sắc mặt trắng bệch, chân tay luống cuống.
Điền Trí Viễn chỉ vào Bảo Nhi đã ngừng thút thít, trầm mặt gặng hỏi Hâm Hâm: “Hâm Hâm, sao con lại đẩy anh?”
Hâm Hâm đã năm tuổi rồi, đương nhiên biết rõ tình hình hiện giờ là như nào, nó mắc lỗi, ba mẹ Bảo Nhi tới tận nhà mắng vốn, thế nên ba nó sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho nó. Nhưng nó mới không thèm sợ Điền Trí Viễn, lúc đôi con ngươi bé nhỏ kia lườm sang Bảo Nhi đang rụt rè sợ hãi, còn hàm chứa bảy phần kiêu ngạo ba phân xem thường, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng.
Trí Viễn vừa thấy liền thở hốc vì kinh ngạc, thằng quỷ nhỏ này thiệt là ngày càng không coi hắn ra gì mà, mặt tức khắc đen đi hai phần – “Hâm Hâm, ba hỏi con sao con không trả lời, sao con lại đẩy anh Bảo Nhi?”
Hâm Hâm gân cổ – “Là nó sai trước, nó chửi con.”
Điền Trí Viễn khẽ giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía thím Trương và con trai bà.
Mặt thím Trương quả nhiên biến sắc, tựa như có hơi xấu hổ, nhưng lấy lại vẻ mặt ‘cây ngay không sợ chết đứng’ hết sức nhanh, đề cao giọng, nói: “Mày đang nói càn đấy hả Hâm Hâm, hai đứa tụi mày chơi với nhau ngay trước quầy của tao mà, từ đầu đến cuối tao không hề nghe Bảo Nhi chửi hay mắng mày nửa lời, mày không thể bịa chuyện như vậy được.”
Điền Trí Viễn hít sâu một hơi, nắm tay kéo con qua, nghiêm túc nói: “Hâm Hâm, con nói thật cho ba biết, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy biểu cảm của ba kì kì, Hâm Hâm càng ấm ức hơn nữa, hai con mắt tròn trịa vì tức giận mà trợn lên thật to, giọng điệu khi nói tỏ ra hung dữ: “Họ Điền* này, con nghiêm túc nói cho ba biết, con không có cố ý đánh nó, là do thằng Bảo Nhi kia nó làm sai trước, nó chửi con!”
*: con cái mất nết, gọi cả họ ba nó ra =,=
“Ba….”
Hoàng Tiểu Anh đứng cạnh bên bụm miệng cười trộm.
Nhóc con Hâm hâm này, mỗi lần giận dỗi ba nó là lại gọi ba nó là “họ Điền”, đừng thấy nó chỉ mới có năm tuổi thôi, thật ra mỗi lời nó nói ra đều làm ba nó như hóc phải xương cá, đến thở cũng không xong.
Mặt thím Trương đen xì: “Hâm Hâm, mày còn dám nói láo? Mày ngồi chơi với Bảo Nhi ngay trước quầy hàng của tao, nó chẳng nói gì mà mày lại chạy tới đẩy nó. Bây giờ mày sợ bị đánh, nên mới dối trá trước mặt ba mày chứ gì.” Lại chỉ vào Hâm Hâm, nói với Trí Viễn: “Trí Viễn à, nếu không tìm mẹ kế cho thằng nhóc này để nghiêm khắc dạy dỗ lại nó, sau này sẽ chẳng có tiền đồ gì đâu!”
Điều Điều Trí Viễn không thích nghe nhất chính là có người nhắc tới chuyện vợ con với hắn, nhưng đối phương lại là thứ đàn bà vô văn hóa, một người đàn ông như hắn không rảnh chấp nhặt với chị ta, bèn không đáp trả.
Đúng vào lúc này, Nữu Nữu vẫn một mực ngoan ngoãn đứng đấy không nói chuyện lại mở miệng – “Ba ơi, con hoang là gì?”
“Nữu Nữu! Con nói gì?” Trí Viễn khẽ giật mình, là ai nói từ “con hoang” này trước mặt Nữu Nữu?
Vẻ mặt Nữu Nữu ngây thơ và tò mò – “Anh Bảo Nhi nói con với anh hai là con hoang, vậy là xấu phải không ba? Nên anh hai mới đánh anh Bảo Nhi.”
Trí Viễn nghẹn thở, sững sờ nhìn về phía một nhà họ Trương.
Nét mặt anh Trương cũng cùng một vẻ sững sờ, hiển nhiên anh ta cũng vậy – không biết đầu đuôi lại là thế này.
Mà thím Trương lại vẫn cố chấp ‘cây ngay không sợ chết đứng’, vừa đặt con trai xuống đất xong, người đàn bà chanh chua này lập tức ồn ào kể lể – “Nghe này, Trí Viễn, con trẻ nó như thế là do sinh viên chú mà ra cả đấy! Tuổi mới bây lớn mà chẳng những mở miệng ra là dối trá, còn dám chửi mắng người khác, sau này sẽ thành cái thứ gì đây chứ. Ôi trời ơi, nhóc ranh có mẹ sinh mà không có mẹ dạy đúng là không tốt lành gì mà.”
Điền Trí Viễn nhìn vẻ quật cường đong đầy trong mắt hai đứa con, hiểu rõ tất cả. Đứng dậy, kéo con trai con gái đến bên cạnh mình, thẳng người, lạnh nhạt liếc thím Trương, nói với Hoàng Tiểu Anh: “Anh Tử, đi lấy 500 tệ đến đây!”
Hoàng Tiểu Anh vâng một tiếng, vội vàng vào trong tiệm, lấy trong ngăn kéo năm tờ tiền giấy đỏ thẫm đưa cho Điền Trí Viễn.
Điền Trí Viễn cầm tiền đưa cho anh Trương, hơi mỉa mai nói: “Anh Trương, con em đẩy ngã Bảo Nhi làm hại nó bị thương, em bồi thường cho nó là đáng. Thế nhưng, chuyện ngày hôm nay, em không nghĩ con mình làm sai.”
“Này, Điền Trí Viễn chú có ý gì hả?” Thím Trương kéo chồng chị ta, chú bẳn trừng mắt – “Hóa ra con của tôi bị con chú đánh là đáng đời ấy nhỉ!”
Vóc dáng Điền Trí Viễn vốn cao lớn, khi đứng trước mặt người khác thì trông như cái núi, ánh mắt lạnh lẽo, cảm giác áp bách lập tức ồ ạt ập đến – “Thím Trương, con chị không nên đánh, vậy chẳng lẽ con tôi đáng bị mắng? Tôi không tin một đứa trẻ mới bảy tuổi đã biết cái gì gọi là con hoang, nếu như nói Bảo Nhi nhà chị khôn lanh, đã biết cái gì gọi là con hoang, tôi đây thật sự bội phục chị có tài dạy con.”
Thím Trương bị khí thế của Trí Viễn dọa hãi, co cụm người lại đẩy đẩy ông chồng bên cạnh chị ta, nhưng ánh mắt vẫn không cam lòng – “Điền Trí Viễn chú….”
“Giỏi!” Một tát của anh Trương phiết qua mặt cô vợ hắn, chỉ vào chị ta mà tức giận mắng: “Bẽ mặt quá mà! Tôi còn tưởng rằng con trai nhà người ta cố ý bắt nạt Bảo Nhi, không ngờ lại là con trai mình ức hiếp người ta trước, người làm mẹ như cô rõ ràng là biết việc nhưng tại sao lại không nói cho tôi? Hả? Mả mẹ nó, còn dám nói lý nói lẽ tìm người ta đòi công bằng? Cô muốn cái mặt tôi đặt đâu mới vừa lòng cô đây hả!”
Thím Trương ăn một bạt tai, lập tức bật khóc.
Hiện giờ vẫn đang là sập tối bảy tám giờ kém, đối diện nhà Trí Viễn là một cái quảng trường nhỏ, mỗi ngày vào lúc này đều có rất nhiều phụ nữ trên trấn đến đây khiêu vũ. Thím Trương vừa há họng gào lên, lập tức dẫn tới một rừng người vây xem.
Anh Trương vừa thấy nhiều người như vậy, sắc mặt càng đen thui, một tay dắt con trai, tay kia kéo cô vợ đi.
Trí Viễn thấy thế, chặn anh ta lại, kiên quyết nhét 500 tệ kia vào túi anh ta.
“Trí Viễn, tiền này không phải do chú nợ tôi, tôi không thể nhận.”
Trí Viễn cảm thán trong lòng, suy cho cùng anh Trương vẫn là đàn ông, biết cái gì gọi là phải trái đúng sai, chỉ có điều tiền này đúng thật là nên cho, ai bảo con trai nhà hắn nhiều lần ra tay đánh con người ta làm gì?
“Anh Trương, tiền này anh cứ nhận lấy đi, coi như là tiền chữa trị của Bảo Nhi, con trai nhà em lỗ mãng, cũng có điều không phải, mong anh thông cảm.” Nói với người hiểu chuyện, Điền Trí Viễn sẵn lòng hạ thấp thái độ.
Anh Trương còn định từ chối, thím Trương lại quay người giật lấy tờ tiền đỏ thẫm trong tay Trí Viễn, khóc lóc oán hận nói: “Lấy, dựa vào đâu mà không được lấy, con trai nhà chú nó ăn hiếp Bảo Nhi thành quen cả rồi, chút tiền này nên lấy.” Nói xong, như là sợ Trí Viễn đổi ý cầm lại tiền, cõng con trai lên lưng, không quay đầu lại cứ thế mà đi một hơi.
Anh Trương thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nói một tiếng xin lỗi với Trí Viễn, rồi chạy bước nhỏ đuổi theo cô vợ nhà hắn, vừa đuổi vừa mắng.
← Xem văn án
Xem tiếp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT