Biên Nam vùi đầu ăn hết mì, lẽ ra nếu chỉ có cậu và Khưu Dịch, cậu nhất định chẳng muốn rửa chén, nhưng có câu vừa rồi của Khưu Dịch, cậu vào phòng bếp bỏ chén đũa và nồi nấu mì vào bồn rửa chuẩn bị xắn tay áo làm việc.

Nước rửa chén trước đó dùng để giặt quần áo hết rồi, bây giờ đâu thể dùng bột giặt rửa chén, cậu bèn lục lọi mấy ngăn tủ trong phòng bếp, phát hiện ngăn tủ ở dưới cùng thế mà lại có bốn chai nước rửa chén.

“Đây là kiểu sống chuẩn mực mà,” Biên Nam cầm một chai nước rửa chén đi ra, “Sao lại vứt nhà không ở thế nhỉ?”

“Bởi mới nói bên trong chắc chắn có vấn đề, cậu đừng nhiều chuyện hỏi là được,” Khưu Dịch đứng bên cạnh nhìn, “Cũng đâu có thân đến mức đó.”

“Rất thân là khác,” Biên Nam tặc lưỡi, quay đầu chần chờ nhìn Khưu Dịch, “Ổng… còn nhìn ra hai đứa mình… gì gì đó.”

“Hả?” Khưu Dịch ngẩn người.

“Thì… nhìn ra hai đứa mình quen nhau.” Biên Nam nói.

“Vậy sao,” Khưu Dịch suy tư, “Chắc tại rõ ràng quá.”

“Ổng cũng nói hai đứa mình rất rõ ràng, có lẽ lúc ở Thật Nhàm Chán tôi hơi thả lỏng một tí nên mới rõ,” Biên Nam quay đầu vừa rửa chén vừa nói, “Chỉ là hình như ổng không thấy bất ngờ gì mấy, cũng không có nói gì… giờ nghĩ lại, ổng và Thạch Giang đúng là hơi… thôi quên đi không nhiều chuyện nữa.”

Khưu Dịch không lên tiếng, im lặng tựa vào tủ lạnh.

“Sao vậy?” Rửa bát xong, Biên Nam quay sang nhìn Khưu Dịch.

“Cậu ở nhà tôi cũng thả lỏng lắm phải không?” Khưu Dịch hỏi.

“Đúng rồi, bầu không khí ở nhà cậu rất thoải mái, tôi chắc chắn sẽ thả…” Biên Nam nói đến phân nửa mới kịp phản ứng, cái bát cầm trong tay như đóng đinh trong bồn rửa, “Thả lỏng…”

“Nói không chừng bố tôi cũng nhìn ra rồi.” Khưu Dịch cười cười, vỗ mông Biên Nam một cái, xoay người đi vào phòng khách.

Biên Nam đứng tại chỗ sửng sốt cả buổi mới ì ạch cất xong chén đũa, sau đó lại tựa vào bên tường thừ người ra.

Sau khi trải nghiệm chuyện xảy ra ở nhà, bây giờ suy đoán này khiến lòng cậu hoảng hốt từng đợt.

Trước đây lông nhông chỉ cho rằng nói thì nói, biết thì biết, có gì ghê gớm đâu, có gì gánh không nổi chứ.

Nhưng giờ đây lại không còn nghĩ như xưa nữa.

Nhất là với bố Khưu sức khỏe vẫn luôn không được tốt.

Thừ người chừng vài phút, cậu mới ra khỏi phòng bếp.

Trong phòng khách không một bóng người, Biên Nam lại nhất thời hoảng hốt, vội hô to một tiếng: “Khưu Dịch!”

“Trên lầu nè!” Giọng Khưu Dịch từ trên lầu truyền xuống.

“Chạy lên lầu chi vậy?” Nghe được giọng Khưu Dịch, Biên Nam lập tức cảm thấy yên tâm trở lại, cậu chạy vài bước lên cầu thang.

“Xem thử trong mấy phòng này còn gì sử dụng được không,” Khưu Dịch bưng một chiếc hộp ra từ một căn phòng, “Trong đây có một cái máy tạo dộ ẩm, chắc là dùng được.”

“Khưu Dịch à,” Biên Nam bước qua ôm lấy Khưu Dịch, “Tôi thấy hơi… nếu bố cậu biết thì làm thế nào đây?”

“Sớm muộn gì cũng biết thôi,” Khưu Dịch vỗ lưng Biên Nam, “Tôi sẽ xử lý.”

“Vấn đề không phải là có xử lý hay không,” Biên Nam cau mày, “Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của ông ấy.”

Một lát sau Khưu Dịch mới nói khẽ: “Không sao đâu, bây giờ chưa thấy gì mà, cậu đừng nghĩ lung tung.”

“Chẳng phải cậu nói tôi không chịu nghĩ mấy chuyện này sao, bây giờ mới nghĩ một chút lại bảo tôi đừng nghĩ… ” Biên Nam buông Khưu Dịh ra, cầm máy tạo độ ẩm xem thử, “Còn mới tinh nè.”

“Bảo cậu đừng nghĩ lung tung thôi, nếu cậu không nghĩ ra được cách giải quyết thì đừng nghĩ, nghĩ nhiều quá mắc công lại chuyển hướng tự dằn vặt chính mình,” Khưu Dịch lấy di động ra nhìn đồng hồ, “Tôi phải về rồi, hôm nay nhị bảo đưa cơm cho bố tôi.”

“Gì cơ,” Biên Nam sửng sốt, “Tôi còn tưởng hôm nay cậu đặt cơm ở bệnh viện cho bố cậu chứ!”

Khưu Dịch cười cười: “Bảo nó đưa rồi, cũng đâu phải con nít nữa, đưa cơm đâu có khó, lúc tôi không ở nhà nó cũng phải…”

“Cậu không có ở nhà thì còn tôi này, sao lại bắt một đứa con nít vất vả như thế,” Biên Nam tặc lưỡi, “Được rồi cậu mau về trước đi, à thôi, cậu gọi điện thoại hỏi thăm nhị bảo trước đi.”

“Về nhà hỏi sau.” Khưu Dịch đi xuống lầu.

“Vậy để tôi gọi.” Biên Nam lấy di động ra bấm số Bé Lông Xoăn.

Điện thoại chỉ reo một tiếng đã có người nhấc máy, giọng nói mừng rỡ của Khưu Ngạn vang lên: “Đại hổ tử!”

“Nhị bảo ngoan,” Biên Nam nói, “Em đang ở nhà hả?”

“Vâng ạ,” Khưu Ngạn trả lời lớn tiếng, “Em đưa cơm cho bố rồi! Em ngồi trong bệnh viện một lát rồi mới về, em đón xe bus về ạ, chuyến này chạy đến tám giờ rưỡi là nghỉ nên em về nhà luôn.”

“Giỏi quá ta, cơm nhà nấu hay mua thế?” Biên Nam hỏi.

“Hồi sáng anh hai làm xong rồi, em hâm nóng mang đi là được.” Khưu Ngạn nói.

“Mấy hôm nữa anh hai em phải lên thuyền không về nhà được, em nhớ chờ anh qua đi đưa cơm chung đó,” Biên Nam dặn dò, “Biết chưa?”

“Em tự đưa cũng được nha.” Đối với việc mình làm việc độc lập, Khưu Ngạn rất hào hứng.

“Nhưng anh lo.” Biên Nam cười nói.

“Vậy anh có thời gian thì tới đi,” Khưu Ngạn thở dài, “Anh như vậy sao dạy dỗ con nít được.”

“Ài, nghe em nói kia,” Biên Nam bật cười, “Em học cái giọng điệu ông già con này từ anh hai em đấy hả?”

“Bây giờ em lớn hơn nhiều rồi nha.” Khưu Ngạn có chút không phục.

“Ừ ừ ừ, chừng vài năm nữa anh phải gọi em là anh mất.” Biên Nam cười nói.

Trò chuyện đôi câu với Khưu Ngạn rồi cúp điện thoại, Biên Nam thấy Khưu Dịch đã mặc áo khoác đứng trong phòng khách.

Đột nhiên có một loại cảm giác nuối tiếc mãnh liệt, cậu chạy tới ôm Khưu Dịch dùng sức cọ mấy cái lên mặt đối phương: “Má, bệnh tương tư của tôi quả thật hết thuốc chữa rồi, xem ra chỉ có thể chờ sau này hai đứa mình ở cùng nhau mới khỏi được…”

Khưu Dịch nở nụ cười rồi cũng ôm Biên Nam cọ cọ người cậu: “Đừng có nói quá, câu mất tôi thì làm sao đi được nữa.”

Biên Nam lập tức im lặng, vốn định nói câu thì câu, phòng ngủ trên lầu mặc ngài làm…

Nhưng chuyện xảy ra ở phòng tắm vẫn còn vướng trong đầu cậu, Khưu Dịch chắc chắn muốn làm rồi, còn cậu thì… chưa biết là già mồm hay vẫn còn xoắn xuýt hay chưa tiếp nhận được, nói chung đây vẫn là điểm mấu chốt chưa thể vượt qua… mẹ nó sao lại lắm chuyện thế chứ, có thôi không thì bảo!

“Ầy,” Khưu Dịch dùng trán cốc nhẹ lên trán Biên Nam, “Tôi hỏi cậu cái này.”

“Hỏi đi.” Biên Nam và Khưu Dịch trán kề trán.

“Cậu không tiếp nhận được chuyện này hay không tiếp nhận được chuyện nằm dưới?” Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi.

“Hả?” Biên Nam giương mắt nhìn Khưu Dịch, qua vài giây mới nhảy dựng lên như bị ai quất cho một roi, “Đậu má, tôi không biết, đừng hỏi tôi cái này.”

Khưu Dịch tặc lưỡi, cầm balô của mình ném ra sau lưng: “Vậy không hỏi nữa, tôi về đây, ngày mai gọi cho cậu.”

“Là về đến nhà gọi cho tôi mới đúng.” Biên Nam sửa lời Khưu Dịch.

“Về đến nhà gọi cho cậu.” Khưu Dịch cười nói.

Sau khi tiễn Khưu Dịch vào thang máy, nhìn chữ số nhảy xuống lầu một, Biên Nam mới xoay người trở về nhà.

Thời gian vẫn còn khá sớm đối với cậu, chẳng qua cậu vẫn rửa mặt rồi quay lại phòng ngủ nằm xuống giường.

Trong lòng Biên Nam chẳng mấy khi buồn phiền vì chuyện gì, dù sao những trải nghiệm từ nhỏ đã giúp cậu quen với việc gặp chuyện thì vứt ra sau đầu mặc kệ.

Nhưng chuyện đang gặp phải hiện giờ càng ngày càng không phải là chuyện vứt ra sau đầu là có thể vứt được.

Cho dù không thường suy nghĩ nhiều cũng không lờ được chuyện này.

Tình trạng sức khỏe của bố Khưu như vậy, cho dù Khưu Dịch quyết định phải nói cậu cũng sẽ ngăn cản, nhưng cản xong thì sao, cứ tiếp tục lén lút lo lắng đề phòng như thế ư?

Nếu không như thế thì phải làm sao?

Biên Nam trở mình, ngay cả Khưu Dịch cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt để giải quyết chuyện này, cậu chỉ càng bó tay.

Vậy đổi sang nghĩ chuyện khác đi.

Phảng phất như vẫn còn nghe được tiếng thở dốc của Khưu Dịch kề sát lưng mình trong phòng tắm, nghĩ đến đây cả người Biên Nam nóng rần lên, nhưng chuyện tiếp theo thì chưa sẵn lòng.

Cậu không tiếp nhận được chuyện này, hay là không tiếp nhận được chuyện nằm dưới?

“Má.” Biên Nam lật người nằm úp sấp trên giường.

Đây quả là câu hỏi làm người ta hãi hùng.

Biên Nam cảm thấy mình vẫn còn xoắn xuýt ở quá trình làm chuyện đó, nếu Khưu Dịch không hỏi, cậu vốn dĩ sẽ không nghĩ cụ thể, ví dụ như nằm trên hay nằm dưới…

Lại còn có vấn đề đó tồn tại cơ đấy!

Quên đi không nghĩ cái này nữa!

Biên Nam chổng mông ủn giường mấy cái, trong lòng có chút bực bội.

Cái tên Khưu Dịch này thế mà lại sắp đi thực tập, sắp lên thuyền, sao nhanh thế không biết?

Khưu Dịch từng nói mình thực tập trên thuyền nội mậu gì gì đó, Biên Nam nghe không rõ lắm, có điều may là thời gian không quá lâu, hai ba ngày ba bốn ngày đúng là cắn môi một cái sẽ qua ngay, nếu thật sự đi mười ngày nửa tháng chắc không thể chịu nổi quá.

Nhưng mà vậy cũng đủ phiền rồi, hai ngày, ba ngày, cho dù một ngày cũng khó ở!

“Ầy!” Biên Nam rúc đầu trong gối thở dài, không nghĩ nửa, ngủ thôi.

Chẳng đợi cậu tìm ra thằng buồn ngủ không biết đang nhởn nhơ ở nơi nào, Khưu Dịch đã gọi điện thoại qua.

“Về đến nhà rồi hả?” Biên Nam bắt máy.

“Ừ,” Khưu Dịch đáp lời, “Cậu ngủ à?”

“Không ngủ còn biết làm gì nữa, ở đây chẳng có gì cả,” Biên Nam phiền muộn vô cùng, “Cậu nói xem tôi có nên mua một cái laptop không, nhà Dương Húc chắc cũng có gắn mạng.”

“Tôi có một cái đây, bây giờ tôi không cần dùng, ngày mai cậu qua lấy đi.” Khưu Dịch nói.

“Cậu có laptop luôn à?” Biên Nam tặc lưỡi mấy tiếng, “Người mê tiền như cậu mà chịu chi tiền mua laptop?”

“Trước đây dạy thêm cho người ta dùng để ra vẻ ấy mà, làm powerpoint này nọ chiếu lên giảng bài, sau đó thấy không cần thiết nên không làm nữa.” Khưu Dịch cười cười.

“Vậy ngày mai tôi qua lấy, có gì không thể để người ta nhìn thấy thì tranh thủ xóa đi.” Biên Nam nói.

“Chẳng hạn như?” Khưu Dịch cười hỏi.

“Ảnh khỏa thân phim heo gì gì đó.” Biên Nam cười hề hề.

“Cậu không cần ảnh khỏa thân của tôi à?” Khưu Dịch thấp giọng nói, “Phim heo cũng không xem?”

Nhắc tới phim heo, Biên Nam tức khắc nghĩ đến đoạn video trong di động của mình, cậu nín thinh cả buổi mới hỏi một câu: “Cậu xem hả?”

Khưu Dịch nở nụ cười: “Cậu đoán đi.”

“Mẹ nó ai lại đoán cái này chứ, không nói thì thôi.” Biên Nam ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.

“Tôi không xóa gì hết, ngày mai cậu lấy rồi từ từ xem đi.” Khưu Dịch nói.

Hôm sau hơn bảy giờ chiều có học viên lớp buổi tối chơi bóng, Biên Nam phải coi lớp thay Cố Vĩ, trong quãng thời gian ít ỏi đó phải đến nhà Khưu Dịch rồi còn ăn cơm nữa, thế nên vừa tan ca là cậu vùi đầu đạp xe đến nhà Khưu Dịch ngay.

Vì để đạp xe, Biên Nam phải tậu một bộ khăn quàng cổ dày cộm chưa kể găng tay còn thêm mũ, đã thế còn bịt một cái khẩu trang to tướng, mỗi lần đạp xe chạy băng băng trên đường dành cho xe cộ chạy chậm, cậu đều cảm nhận được cuộc sống thật gian khổ.

Có điều xe này đạp rất khá, sau khi chân chống xe bị cậu bẻ gãy, Khưu Dịch đã sửa lại xe, tiện thể sửa luôn dây sên và bàn đạp, bây giờ đạp vèo vèo.

Trước khi bị đông cứng, Biên Nam đã tới nhà Khưu Dịch.

Khưu Ngạn đã bọc thành quả bóng đứng trong sân, chắc là chuẩn bị đến bệnh viện đưa cơm cho bố Khưu.

Nhìn chằm chằm Biên Nam che đầu che mặt một lúc lâu, nhóc mới hô to một tiếng: “Đại hổ tử!”

“Mọi khi em dựa vào đâu để nhận ra anh thế?” Biên Nam kéo khẩu trang xuống, “Cái này mà cũng phải nghiên cứu mới khẳng định được à?”

“Mặt nha.” Khưu Ngạn nhìn Biên Nam.

“Không còn gì khác sao?” Biên Nam kê xe vào tường, tạo một cái pose, “Ví dụ như dáng người của anh nè, dáng người của anh rất là…”

“Mặt nha!” Khưu Ngạn lại hô một tiếng vang dội.

“… Được rồi.” Biên Nam véo má nhóc rồi đi vào phòng bếp.

“Laptop đặt trên bàn trong phòng tôi đó, cậu lấy đi,” Khưu Dịch đang múc thức ăn vào hộp giữ ấm, “Tối nay cậu phải đến Triển Phi hả?”

“Ừ, có học viên đến,” Biên Nam quay đầu lại nhìn lướt qua xung quanh, Khưu Ngạn đang tập trung trèo lên xe đạp, cậu bước đến bên cạnh Khưu Dịch hôn người ta một cái, “Lát nữa tôi đi đưa cơm với cậu.”

“Không đủ thời gian đâu,” Khưu Dịch nhìn đồng hồ, “Chỉ đi tới đó đã mất 40 phút, giờ còn kẹt xe nữa, cậu còn chưa ăn cơm kìa.”

“Vậy tôi lấy laptop rồi về luôn hả?” Biên Nam cũng nhìn đồng hồ, đúng là không đủ thời gian đi một chuyến, “Thế tôi lặn lội tới đây chỉ được gặp cậu năm phút thôi à?”

“Gặp hai mươi phút,” Khưu Dịch cười cười, dùng thân thể chặn cửa, hôn lên môi Biên Nam một cái, “Trong nồi có cơm chiên, nếu không cậu ăn rồi hẵng đi, đỡ phải tìm chỗ ăn cơm.”

“Được!” Biên Nam lập tức gật đầu.

Biên Nam xới cơm chiên, vốn dĩ cậu định ăn từ từ câu giờ nhiều một chút, nhưng vừa nghĩ đến việc Khưu Dịch ở bên mình như thế, bố Khưu còn ở bệnh viện sẽ bị đói, cậu chỉ có thể vùi đầu lùa hết cơm chiên vào miệng.

“Được rồi, cậu đến bệnh viện đi, chắc một tiếng sau bố cậu mới có cơm ăn.” Biên Nam quệt miệng.

“Mấy ngày nay ông ấy cứ nói ăn không vô, nói không ăn cũng được.” Khưu Dịch cười cười, bưng dĩa đi rửa.

“Chừng nào có kết quả kiểm tra?” Biên Nam nhíu mày.

“Ngày mai,” Khưu Dịch nói, “Sáng tôi đi lấy.”

“Lấy rồi nhớ gọi điện thoại cho tôi,” Biên Nam nhỏ giọng nói, “Tôi muốn biết.”

Khưu Dịch nhìn cậu một cái: “Ừ.”

Lúc Biên Nam đạp xe quay lại Triển Phi chỉ còn cách giờ huấn luyện buổi tối chừng nửa tiếng, cậu cất laptop vào tủ đồ của mình, thay quần áo xong xoay người ra cửa chuẩn bị đến sân bóng thì trông thấy La Dật Dương đứng trên hành lang.

“Sao anh lại tới đây? Hôm nay lớp này chỉ có mình tôi dạy thôi, Cố Vĩ nghỉ rồi, tôi không có thời gian chơi bóng với anh đâu,” Biên Nam vừa nhìn thấy La Dật Dương là đau đầu, “Anh vẫn chưa nhập học à?”

“Cuối tuần mới đi, tuần này phải tranh thủ thời gian chơi cho đã,” La Dật Dương nói, “Tôi mới thấy cậu đạp xe tới, không lạnh sao?”

“Anh tưởng ai cũng như anh à, ngày nào cũng lái xe nhởn nhơ.” Biên Nam tặc lưỡi, cầm vợt tennis đi về phía sân bóng.

“Không phải ban đầu cậu đón xe bus tới sao? Tiết kiệm phí đi đường hả?” La Dật Dương sóng vai đi đến sân bóng cùng Biên Nam, “Thực tập có tiền lương mà nhỉ?”

“Ừ, chủ yếu là vì tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường,” Biên Nam nhìn La Dật Dương, “Tôi thật sự không có thời gian chơi bóng với anh đâu.”

“Tôi chơi máy phát bóng,” La Dật Dương nói, đi vài bước lại nói một câu, “Không thì tối nay để tôi đưa cậu về, tối lạnh lắm.”

“Đừng có lòng từ ái như thế, anh đưa tôi về ngày mai tôi tới kiểu gì?” Biên Nam nói.

“Tôi… đón cậu?” La Dật Dương lưỡng lự.

“Mỗi ngày anh đưa đón tôi tôi cũng không rảnh chơi bóng với anh đâu, dạo này ai cũng bận hết,” Biên Nam thở dài, “Cuối tuần anh về trường rồi, tuần này anh rủ lòng thương xót đừng hành hạ tôi được không?”

“Đã nói tôi chơi máy phát bóng rồi!” La Dật Dương cất cao giọng nhấn mạnh một câu.

Biên Nam không để ý đến La Dật Dương nữa, nhìn từ xa thấy có vài người đã đứng trên sân bóng, cậu vội vàng chạy tới.

Chẳng biết La Dật Dương đang dỗi hay đang bị gì, cả đêm anh ta cứ miệt mài phân cao thấp với máy phát bóng.

Mãi đến khi học viên bên chỗ Biên Nam về hết, Biên Nam cũng chuẩn bị tan tầm về nhà, La Dật Dương mới khiêng vợt đi tới: “Ầy, trợ lý Biên, để tôi đưa cậu về đi.”

“Có phải anh thất tình rồi không?” Biên Nam nhịn không được hỏi, “Sao nhìn anh chán thế, nếu anh thật sự thấy chán thì để tôi giới thiệu cho anh một chỗ, chuyên phục vụ người chán …”

“Thật Nhàm Chán à?” La Dật Dương hỏi.

Biên Nam ngẩn ra: “Anh biết hả?”

“Biết chứ, bạn của Thạch Giang mở mà,” La Dật Dương xoay vợt, “Tôi từng đến một lần… ơ mà sao cậu biết tôi thất tình?”

“Hả?” Biên Nam vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

“Tôi thất tình rồi!” La Dật Dương rống một tiếng vào tai cậu, “Thất tình rồi!”

“Ông nội anh!” Biên Nam giật bắn mình, lỗ tai kêu ong ong, “Đáng đời!”

“Đau lòng lắm,” La Dật Dương vỗ ngực một cái, “Con nít như cậu không hiểu đâu.”

Coi bộ La Dật Dương thất tình thật, nhắc tới chuyện thất tình là tâm trạng tụt dốc ngay, sau đó còn lên cơn điên nhất quyết phải Biên Nam về nhà cho bằng được.

Biên Nam bị anh ta làm phiền đến chịu không thấu, nếu không phải vì đối phương là cậu hai nhà La tổng, cậu thật sự có xung động muốn xông lên đánh mấy hiệp.

Cuối cùng khi ngồi vào xe của La Dật Dương, một câu cậu cũng lười nói.

“Cậu sống ở đâu?” La Dật Dương đắc ý hỏi, giống như cách mạng thắng lợi vậy.

Biên Nam buồn bực báo địa chỉ nhà Dương Húc.

La Dật Dương sửng sốt: “Đây là nhà Dương Húc mua mà?”

“Mẹ nó, anh lại biết nữa hả?” Biên Nam vô cùng ngạc nhiên.

“Biết chứ, lúc Dương Húc mua nhà Thạch Giang còn chạy qua phụ giúp mấy tháng mà.” La Dật Dương khởi động xe.

Lần này Biên Nam thật sự nhịn hết nổi: “Quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ rất tốt nhỉ?”

“Trước đây rất tốt, không, không phải rất tốt mà là cực tốt,” La Dật Dương hơi bùi ngùi, “Sau đó sụp đổ, không, cũng chưa sụp hẳn… không biết nói sao nữa.”

“Ồ.” Biên Nam vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng sau khi cân nhắc những gì Khưu Dịch nói, mấy chuyện này ít hỏi thì tốt hơn, tán dóc vài câu với cậu hai nhà họ La thì không sao, một thực tập sinh nhỏ nhoi như cậu thì lại khác.

“Cái chuyện tình cảm này… khó nói lắm.” La Dật Dương cảm thán.

Biên Nam không lên tiếng, trong đầu quay mòng mòng, không biết La Dật Dương đang cảm thán về chính bản thân mình hay đang cảm thán về Dương Húc và thạch giang.

Chẳng hiểu sao cậu lại hy vọng lời này ám chỉ Dương Húc và Thạch Giang.

Cậu cũng không giải thích được tại sao mình lại nghĩ như thế.

Có lẽ đó là khát vọng muốn tìm một người giống như mình.

Cục diện rối ren tạm thời chưa có cách giải quyết mà cậu và Khưu Dịch đang đối mặt khiến cậu mê man, cậu muốn xem thử và muốn biết về tình cảnh của một người giống như bọn họ.

Về đến nhà đã gần 11 giờ, Biên Nam gọi điện thoại cho Khưu Dịch, hai người tán nhảm vài câu cười ngu vài tiếng rồi cúp máy.

Lẽ ra định mở laptop lên xem, nhưng rửa mặt xong Biên Nam lại thấy buồn ngủ không chịu nổi, cậu ôm laptop nằm dài trên giường lăn chưa được mấy vòng đã thiếp đi.

Nửa đêm bị laptop cộm trúng tỉnh ngủ vài lần, Biên Nam cũng không biết làm sao, rõ ràng lần nào cũng nhét laptop xuống dưới gối, nhưng chưa được bao lâu nó lại nằm dưới lưng hay dưới mông mình, thậm chí mò đến bên chân.

Cuối cùng cậu cũng xác định được khi ngủ mình đích thực thích mò mẫm ôm đồ…

Sáng nay cậu ra cửa sớm hơn bình thường, đạp xe thì không sợ kẹt xe, nhưng hôm nay đón xe nên phải đi sớm một chút.

Đứng trong bếp chộp vài lát bánh mì nhét vào miệng xong, cậu vội vàng ra cửa.

Vừa ra đến cổng khu, một chiếc xe lủi tới dừng ở bên cạnh cậu, còn nhấn kèn vài tiếng, cậu cau mày quay đầu sang thì thấy mặt La Dật Dương.

“Ầy!” Biên Nam kêu lên, không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới hợp, “Anh cũng rảnh rỗi thiệt chứ, nếu không hôm nay anh đi làm hộ tôi đi.”

“Hôm qua tôi đã bảo đón cậu rồi mà, nói được phải làm được chứ,” La Dật Dương đập cửa xe, “Lên xe đi!”

“Tôi nói anh nghe, thật ra anh không cần giữ chữ tín vậy đâu,” Biên Nam lên xe, “Tôi vốn chẳng nhớ chuyện này.”

“Cậu đúng là chán ngắt, xem cậu như bạn nên mới thế, tôi không phải người tùy tiện kết bạn với người ta đâu,” La Dật Dương hơi bất mãn, “Cậu chẳng xem tôi là bạn gì cả.”

“Cảm ơn,” Biên Nam vội vỗ vai La Dật Dương, “Người anh em, cảm ơn.”

“Chỉ đưa đón cậu lần này thôi, rời giường giờ này làm tôi tổn thọ quá…” La Dật Dương ngáp một cái, “Quả thật ảnh hưởng đến sự sinh trưởng và phát triển của râu mép của tôi.”

Đến Triển Phi, La Dật Dương không vào sân bóng mà chạy vào phòng nghỉ của huấn luyện viên ngủ bù lấy sức, gần giữa trưa Biên Nam mới trông thấy bóng dáng anh ta lắc lư bên sân bóng.

Biên Nam hối hả xách đồ chuẩn bị chuồn, nếu để anh ta tóm được thì lại lằng nhằng thêm nửa ngày cho mà xem.

Hôm nay chỉ cần dạy lớp buổi sáng, lần trước cậu coi lớp thay Cố Vĩ, Cố Vĩ cho cậu nghỉ chiều nay.

Vừa thay quần áo xong định gọi cho Khưu Dịch, Khưu Dịch đã gọi điện thoại qua.

“Tâm linh tương thông ghê, tôi đang định gọi cho cậu đây,” Biên Nam cười nói, “Chiều nay tôi được nghỉ, tôi qua tìm cậu nha.”

“Chiều nay được nghỉ? Tốt quá, mau tới đây đi.” Khưu Dịch vội nói.

“Uầy, sao gấp vậy, nhớ tôi hả?” Biên Nam bật cười, cười xong chợt thấy sốt ruột, “Lấy báo cáo sức khỏe của bố cậu chưa?”

“Lấy rồi…” Khưu Dịch nói, “Hôm nay công ty thông báo chiều mai lên thuyền, cậu mau tới đây đi, tôi rất nhớ cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play