- Mặc kệ thứ đó là cái gì, ta thu được thì là của ta, ngươi không có quyền lợi đòi a.

Cảm nhận cảm giác đau đớn, nóng rát từ trên lưng truyền lại, Nhiếp Vân nắm chặt hai tay. Tuy nhiên hắn biết mình không phải là đối thủ của nàng cho nên mới nén giận, mở miệng nói.

- Làm càn, ngay cả mạng ngươi cũng ở trong tay bổn tiểu thư, nào có thứ nào là của ngươi chứ? Mau giao đồ ra đây, bằng không đừng trách ta giết ngươi.

Đôi mi thanh tú của Di Tĩnh nhướng lên.

- Ngươi...

Da mặt Nhiếp Vân giật giật.

- Ngươi cái gì mà ngươi, sao nào? Còn muốn phản kháng sao? Đừng có rượu mời không uống mà còn muốn uống rượu phạt.

Di Tĩnh hừ một tiếng, bàn tay khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuất hiện một bình ngọc.

- Đừng quên vừa rồi ngươi đã ăn độc dược mà ta đưa. Ta nói rõ cho ngươi biết, thứ ngươi ăn gọi là Kim lâm phệ tâm độc, dùng Kim lân phệ tâm thảo luyện chế mà thành. Bình thường ăn cũng không có việc gì, chỉ là độc dược mãn tính, có thể khiến cho ngươi sống một năm. Nhưng nếu như đem bình KIm Lân hoa phấn này ném vào trên người ngươi, như vậy độc dược mãn tính sẽ biến thành kịch độc kiến huyết phong hầu, ngay cả cường giả Nạp Hư cảnh cũng không kiên trì nổi hai giây.

Nói tới đây Di Tĩnh cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý không nói nên lời.

- Hắc hắc, nếu như không muốn chết thì mau chóng giao đồ cho ta. Bằng không... Bằng vào thiên phú Thiên thủ sư của ta, vô luận ngươi chạy thế nào ta đều có thể đem thứ này vẩy trúng người ngươi, không chừa một giọt.

- Ngươi... Đáng giận.

Nghe thấy lời nàng nói, Nhiếp Vân biến sắc, toàn thân run rẩy, dường như đang đấu tranh tư tưởng rất lớn, lúc này mới cắn răng nói.

- Được, ta cho ngươi, nhưng mà ngươi phải cam đoan không đem phấn hoa Kim Lân phệ tâm thảo ném vào trên người ta.

- Đó là đương nhiên. ngươi chết ta còn không biết ăn nói thế nào với ca ca a.

Thấy hắn chịu thua, vẻ mặt Di Tĩnh cao hứng, cười hì hì.

- Ngươi chờ chút, ta lấy cho ngươi.

Trường tiên quất vào mặt, Nhiếp Vân ra vẻ đau đớn trên mặt, hắn đi tới vị trí cách Di Tĩnh không xa, hắn đang muốn lấy đồ ra thì đột nhiên nghe thấy một tiếng phanh.

Phanh một tiếng, bình ngọc trong tay Di Tĩnh đột nhiên bị nghiền nát, phấn hoa màu vàng trong đó lập tức dính vào trên người Nhiếp Vân.

- Ngươi... ngươi... ngươi thật độc ác.

Bị phấn hoa màu vàng dính vào, toàn thân Nhiếp Vân lập tức run rẩy, khóe miệng có máu tươi điên cuồng phun ra, vẻ mặt không cam lòng nắm lấy cánh tay nàng, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.

- Ta... Ta cũng không biết tại sao bình ngọc lại bị vỡ. Thực sự ta không cố ý... Ta không muốn giết ngươi a...

Dường như Di Tĩnh cũng không nghĩ tới bình ngọc lại bị vỡ, hơn nữa phấn hoa vừa vặn dính vào người Nhiếp Vân khiến cho nàng lo lắng, vội vàng lên tiếng. Tuy nhiên nàng còn chưa nói xong thì đả cảm thấy trên tay đột nhiên có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại.

Răng rắc...

Thoáng cái, cánh tay có thể thi triển thiên phú Thiên thủ sư của nàng đã bị Nhiếp Vân mạnh mẽ bẻ gãy.

- Ngươi....

Lúc này cho dù nàng có ngốc cũng hiểu rõ kế sách của đối phương. Dưới tình thế cấp bách, bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, nhanh chóng thi triển thiên phú Thiên hành sư thoát ra bên ngoài.

Còn chưa có rời khỏi mặt đất thì nàng đã cảm thấy thân thể bị xiết chặt, bị hai cánh tay rắn chắc ôm lấy.

Trước đó Nhiếp Vân ăn độc dược là cố ý, bản thân hắn có thiên phú kịch độc, một khỏa đan dược Kim lân phệ tâm thảo cho dù dùng nó thay cơm ăn mỗi ngày cũng không có chút vấn đề nào.

Trước đó yếu thế đương nhiên là do hắn làm vậy để mê hoặc Di Tĩnh. Lúc này thấy nàng cưỡng bức lấy Long oán, lại lấy phấn hoa ra uy hiếp, Nhiếp Vân biết rõ cơ hội đã tới cho nên mới đi tới trước mặt nàng, lẳng lặng đánh nát bình ngọc. Bình ngọc vừa vỡ, phấn hoa vừa vặn dính vào người, khi đó nhất định Di Tĩnh sẽ cảm thấy hắn sẽ phải chết. Cho nên chỉ cần tiến thêm chút nữa thì đối phương khó có thể phản kháng.

Dù sao ai lại đi nghi ngờ một người sắp chết chứ?

Hơn nữa kinh nghiệm giang hồ của Di Tĩnh kém như vậy, cho dù cảm thấy xảy ra vấn đề thì trong thời gian ngắn cũng không thể tưởng tượng ra được gì.

Chính bởi vì như vậy cho nên Nhiếp Vân mới có thể một kích đắc thủ.

BIết rõ thiên phú Thiên thủ sư của nàng cường đại tới cực điểm, cho nên vừa ra tay Nhiếp Vân đã động thủ bẻ gãy cánh tay kia của nàng. Chỉ là không ngờ tới Di Tĩnh này bị thương lại không loạn chút nào, lập tức thi triển thiên phú Thiên Hành sư, định chạy trốn.

Một khi để cho nàng đào tẩu, bằng vào thiên phú Trị liệu sư, chữa xong cánh tay là chuyện vô cùng đơn giản. Tới lúc đó sẽ phiền phức lớn, cho nên, một khi phát hiện nàng có ý định chạy trốn, hai tay Nhiếp Vân mạnh mẽ dùng sức, hung hăng ốm chặt nàng vào trong ngực.

Không phải là Nhiếp Vân háo sắc, mà hắn hiện tại chỉ có lực lượng thân thể mới có thể so sánh với Di Tĩnh, không có chiêu này căn bản không thể nào ngăn cản thiên phú Thiên hành sư thoát đi.

Thiên phú Thiên hành sư được xưng là thiên phú đứng đầu trong ba thiên phú đào tẩu, danh tiếng cũng không phải thồi da trâu mà có được.

- Buông tay...

Cảm thấy bị cánh tay rắn chắc của Nhiếp Vân ôm lấy, khí tức nam nhân của đối phương truyền tới khiến cho sắc mặt Di Tĩnh đỏ lên, miệng thét lớn, thân thể kịch liệt vặn vẹo.

Bất kể nói thế nào nàng cũng là hoa cúc khuê nữ không hiểu sự đời. Bị một nam nhân ôm như vậy không cảm thấy dị thường mới là lạ.

- Muốn ta buông tay? Không có cửa đâu.

Thật vất vả mới bắt lấy nàng được, sao Nhiếp Vân có thể buông tay? Hai tay hắn ôm càng chặt hơn, tuy rằng cánh tay dùng sức thì lực lượng dưới chân sẽ không khống chế tốt, Di Tĩnh lại giãy dụa kịch liệt cho nên có chút không khống chế nổi.

Phịch.

Thoáng cái hai người cùng ngã xuống đất.

- Trốn đi đâu.

Thừa dịp này Di Tĩnh nhảy về phía trước gần nửa thước, Nhiếp Vân biến sắc, cánh tay phát lực, chộp về phía trước, lần nữa đè Di Tĩnh xuống dưới thân.

- Thả ta ra...

Cảm nhận lực lượng cường đại của đối phương cùng với thể trọn thân thể áp lên trên người mình, Di Tĩnh giãy dụa, muốn chạy trốn.

Vốn hai người đè lên nhau, Nhiếp Vân từ phía sau lưng nắm chặt nàng, tư thế rất là mập mờ. Không giãy dụa còn tốt, vừa mới giãy dụa thì mông Di Tĩnh đã đụng phải vật đại biểu cho thân phận nam nhân của Nhiếp Vân.

Khiêu khích giống như tình nhân, ma sát cũng làm cho Nhiếp Vân cảm thấy khác thường. Tuy nhiên hiện tại hắn không dám buông tay, chỉ có thể cắn răng, tiếp tục ôm lấy đối phương mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play