Ầm!

Hai người bay ngược về phía sau và nện thẳng vào mặt đất.

Cho dù thân thể hai người hiện tại có mai rùa của phòng ngự chi khí bảo hộ nhưng vẫn bị thương phun máu tươi.

Một hơi thổi tan linh binh thượng phẩm, gào rú một tiếng có thể đánh hai người trọng thương, cho dù như vậy cũng làm Bạt cảm thấy thực lực hai người quá thấp, bởi vì muốn biến thành hai người thành khôi lỗi cho enen không hạ sát thủ, nếu không cũng không cần nó động thủ làm gì, hai người sẽ biến thành người khô, chết không thể chết lại.

Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, Thiên Kiều Cảnh... Chênh lệch thật sự quá lớn, hoàn toàn không thể so sánh!

Đông đông đông đông!

Đả thương hai người, dường như Bạt không quan tâm tới những con sâu cái kiến tấn công, cũng không nhìn một cái, nó bước về phía trước.

Mỗi khi bước tới mặt đất như bị đạp nát, không khí bị áp súc lại và nổ tung.

Sưu sưu sưu!

Tế tự chi địa có rất nhiều tổ tiên anh linh của Kiếm Thần Tông, dường như nơi này đột nhiên xuất hiện yêu nhân, vô số kiếm khí bàng bạc phá không đánh tới, tuy còn chưa tới đến trước mặt Bạt đã bị nó dùng một trảo thô to bắt lấy nuốt vào trong bụng.

- Di Hoằng Cương, Đại Quy Minh Chưởng!

Nhìn thấy cương thi yêu vương đi vào, tuy Nhiếp Vân khẩn trương nhưng hắn không sợ hãi, hắn kéo Diệp Kiếm Tinh lui về phía sau vài bước, lúc này tháo chạy qua khe hở trận pháp tế tự chi địa, đồng thời tinh thần khẽ vận dụng át chủ bài mạnh nhất là thi thể Di Hoằng Cương.

Hiện tại Nhiếp Vân cũng không phải muốn đánh chết Bạt, mà là muốn lợi dụng công kích từ đó suy tính ra nhược điểm của đối phương ở điểm nào, mặc dù giết không chết, một khi đánh trúng chỗ hiểm cũng có thể giúp hai người đào tẩu thật nhanh.

Thi thể Di Hoằng Cương vừa xuất hiện, vận chuyển linh thạch tuyệt phẩm sau đó năm ngón tay mở ra, hắn đánh một Đại Quy Minh Chưởng không dong dài chút nào.

Ầm ầm!

Quả nhiên cường giả Nạp Hư Cảnh công kích khác xa bọn họ, vừa ra tay đã làm không khí tế tự chi địa như bị đông cứng và hình thành một chưởng ấn phá không đánh tới.

Rống!

Dường như Bạt không e ngại công kích của Di Hoằng Cương, tiếp tục rống một tiếng, lúc này nó vươn thủ chưởng ra, ngay sau đó há miệng hấp mạnh một cái.

Ầm ầm ầm...

Di Hoằng Cương ra uy lực vô cùng to lớn nhưng cũng bị nó nuốt vào bụng..

- Thật mạnh... Xem ra chỉ có thể động dụng thân phận kiếm đạo sư của ta mà thôi.

Thi thể Di Hoằng Cương không có tác dụng với Bạt, nội tâm Nhiếp Vân cũng có thể đưa ra phán đoán thực lực của nó, hít sâu một hơi, đôi mắt híp lại.

Đồng dạng là Lĩnh Vực Cảnh nhưng thực lực có khác nhau rất lớn, huống chi Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh!

Thực lực tự nhiên không giống nhau, kiếp trước Nhiếp Vân đã đạt tới cảnh giới này, hắn cũng nhìn ra khác biệt nhỏ của mỗi cảnh giới, vừa rồi giao phong tuy ít nhưng cũng nhận ra thực lực Bạt mặc dù trong Điền Huyệt Khiếu Cảnh trung kỳ cũng xem như cường giả.

Đối phó gia hỏa có loại thực lực này không thể không dùng biện pháp dự phòng.

Hắn vận chuyển kiếm đạo đan điền, quả nhiên trong nháy mắt Nhiếp Vân cảm thấy rất nhiều kiếm linh trong cả tế tự chi địa lại thần phục mình, mấy ngàn thanh trường kiếm rậm rạp chằng chịt.

- Bạt là yêu nhân, làm đệ tử Kiếm Thần Tông, đánh chết yêu nhân là dĩ nhiên, còn chờ khi nào nữa!

Nội tâm hơi động, một đạo ý niệm từ linh hồn vừa tấn cấp bộc phát tiến vào mỗi thanh trường kiếm.

Tuy thiên phú kiếm đạo sư có thể làm tất cả anh linh, kiếm linh trong tế tự chi địa thần phục nhưng cũng không thể ra lệnh cho đối phương, bởi vì kiếm đạo sư cũng không phải khai phái tông sư.

Cho nên Nhiếp Vân muốn triệu hoán những bảo kiếm này đồng thời đối phó Bạt cũng phải có đủ lý do.

Ông!

Dường như tất cả kiếm linh trong tế tự chi địa đều nghe được ý niệm của hắn, đồng thời phát ra tiếng kêu ông ông.

Rống!

Ầm ầm!

Thời điểm Nhiếp Vân lợi dụng thiên phú kiếm đạo sư câu thông kiếm linh, Bạt dường như mất kiên nhẫn, hai mắt đục ngầu mở ra, bàn tay đánh một trảo, Nhiếp Vân và Diệp Kiếm Tinh nhìn thấy trận pháp trơớc mặt bị xé rách.

Ầm ầm ầm...

Lại qua một lúc ban tay của Bạt xuất hiện trước mặt Nhêếp Vân, khoảng cách gương mặt hắn còn chưa đủ một mét.

- Ah...

Mùi máu tươi bay thẳng vào trong mũi, dưới áp lực khổng lồ như vậy, da mặt của Nhiếp Vân co quắp, hắn suýt nữa rơi vào trạng thái hôn mê.

- Đi thôi, đánh giết yêu nhân.

Ý niệm câu thông với kiếm linh, đan điền kiếm đạo sư không ngừng vận chuyển, Nhiếp Vân trong điên cuồng hét lên trong nội tâm, muốn những bảo kiếm này bay múa tiến hành vây công Bạt, nhưng trước khi công kích có khả năng làm kiếm linh sinh ra sợ hãi, mỗi một kiếm linh đều run rẩy không nhỏ.

Linh binh có được linh tính không cao nhưng biết xu cát tị hung, trước mắt Bạt mang cho chúng cảm giác cường đại, cho dù có kiếm đạo sư triệu hoán cũng không muốn tiến lên.

- Không thể trông cậy vào bọn chúng, chỉ có thể dựa vào chính mình!

Phát hiện những kiếm linh bảo kiếm bộ dạng bó tay bó chân không nhúc nhích, Nhiếp Vân biết rõ lại trông cậy vào chúng chết cũng không biết chết như thế nào, nhìn bàn tay đáng sợ kia sắp tới gần, thân thể của hắn trượt về phía sau vài bước, thiên phú địa hành sư không tiếc rẻ pháp lực cấp tốc chui xuống, khó khăn lắm mới tránh được bàn tay của Bạt.

- Chết đi cho ta!

Hắn tránh thoát công kích, Diệp Kiếm Tinh bên cạnh lại giãy dụa sau đó rống lớn, trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, hắn giống như thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ mang theo ý niệm trước nay chưa từng có đâm thẳng vào Bạt.

Không cios cả kiếm chỉ dựa vào thực lực Thiên Kiều Cảnh sơ kỳ dám phóng tới gần Bạt có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, từ điểm nào nhìn cũng cảm thấy như đi chịu chết, Diệp Kiếm Tinh quả thật ngớ ngẩn.

Nhưng hắn có tín niệm thà gãy không cong này, tình nguyện chết cũng không lùi về phía sau một bước.

Ầm ầm!

Dùng thân làm kiếm, tín niệm đột phá, dường như Diệp Kiếm Tinh lĩnh ngộ cái gì đó, đột nhiên lực lượng của hắn không ngừng tăng trưởng, lúc này hắn có đại đột phá đạt tới Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ!

Thực lực tấn cấp, hơn nữa lĩnh ngộ kiếm đạo còn sâu sắc không ít, toàn thân Diệp Kiếm Tinh chẳng khác gì biến thành một thanh kiếm, thanh kiếm sáng chói mắt.

Rống!

Dường như phá hiện gia hỏa có thực lực yếu kém vậy mà có được một mặt hung hãn như thế, gương mặt cứng ngắc của Bạt cũng mang theo kinh ngạc, nó không quan tâm tới Nhiếp Vân, bàn tay đưa tay về phía trước ngăn cản Diệp Kiếm Tinh công kích.

Nó vẫy tay nhẹ nhàng.&

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play