- Mua sắm? Dùng thần thạch mua sắm?

Nhiếp Vân nghi hoặc.

- Đúng thé, mỗi tiến tháp phù cần tốn hao một vạn thần thạch mua sắm, giá cả xa xỉ!

Văn Đào gia chủ cười khổ.

- Một vạn thần thạch?

Nhiếp Vân tắc luỡi.

Muốn lĩnh ngộ kiếm đạo, cần ngộ tính và năng lực, cho dù kiếm linh tháp vô cùng thần kỳ, có thể lĩnh ngộ kiếm đạo hay không còn khó nói, dưới tình huống không có cái gì đã giao nhiều tiền như vậy, giá cả đủ đen.

Nhưng có người tình nguyện chịu đánh thì phải mặc kệ, xem dòng người xếp hàng phía trước, dù có giá trên trời cũng hấp dẫn không ít người tới.

Đối với sinh linh Thần giới mà nói, tu vi vĩnh viễn đứng đầu, tiền tài tiền tài, có tu vi có thể nghĩ biện pháp đi kiếm tiền.

Một vạn thần thạch tuy khoa trương, nếu có thể bởi vậy đạt được một môn thượng đẳng kiếm pháp vẫn đáng giá.

- Không riêng như thế, tiến tháp phù còn hạn chế thời gian, một vạn thần thạch mua sắm thứ này chỉ có tác dụng bảy ngày mà thôi, cũng nói rõ, ngươi tốn hao nhiều thần thạch như thế cũng chỉ mua được tư cách vào tháp tu hành mà thôi, nếu muốn ở lâu hơn chỉ có thể giao thêm tiền.

Văn Đào gia chủ tiếp tục nói.

- Ah, thật đen!

Nhiếp Vân lần nữa cảm khái.

- Đại Đế truyền thừa lại bị biến thành nơi vơ vét của cải, nếu như Lục Hi còn sống, chỉ sợ hắn sẽ tức chết.

Quy linh lắc đầu, tràn đầy thở dài.

Lục Hi Đại Đế dùng kiếm nhập đạo, thực lực vô cùng cường đại, hắn không thèm quan tâm tiền tài, nếu biết rõ hậu nhân của hắn cầm kiếm thuật của hắn ngụy trang vơ vét của cải, không biết có thể tức giận sống lại hay không.

- Thiếu gia yên tâm, tuy Văn gia ta nội tình không được nhưng có thể lấy ra chút tiền tài này.

Quy linh nói thầm, Văn Đào gia chủ không có nghe hiểu ý tứ gì, còn tưởng rằng đám người Nhiếp Vân cảm thấy buồn rầu vì giá cao nên nói ra.

Văn gia chỉ là tiểu gia tộc tại Lang Yên Cổ thành, hoàn toàn kém xa chín đế tám vương mười hai công tước tại thành Vân Châu, nhưng dù sao truyền thừa lâu năm, mấy vạn thần thạch đối với bọn họ mà nói không xem vào đâu.

- Văn gia chủ khách khí, mấy vạn thần thạch với ta mà nói cũng không xem vào đâu, ta có thể lấy ra được.

Nhiếp Vân lắc đầu cự tuyệt hảo ý của đối phương.

Hắn mở y quán lâu như vậy, mỗi người đi vào xem bệnh, mặc kệ chữa khỏi hay không đầu tiên muốn một vạn thần thạch làm phí hẹn trước, đây là món lợi kếch sù, Nhiếp Vân không thiếu thần thạch, cũng không cần người khác giao thay hắn.

- Là ta lỗ mãng!

Văn gia chủ vội nói.

Mọi người vừa nói vừa đi tới kiến trúc to lớn kia, lúc này xếp hàng trong đám người.

Phía trước có hơn trăm người, phần lớn đều là người trẻ tuổi ánh mắt ác liệt, trên lưng cõng trường kiếm, mạch tức kinh người.

- Có thể tới nơi này đều là thiên tài kiếm đạo, mỗi người có kiếm thuật không yếu.

Văn Đào gia chủ cười nói.

Nhiếp Vân gật đầu.

Không cần đối phương nói hắn cũng nhìn ra.

Những người trẻ tuổi này có khí tức cường thịnh, trên người có kiếm ý bừng bừng phấn chấn, xem xét chính là thiên tài.

Đương nhiên, chỉ có số ít thiên tài trong bọn họ trổ hết tài năng nổi bạt, so với Nhiếp Đồng thì kém hơn quá nhiều.

- Mau nhìn, kiếm đồng Bùi Dương đến!

- Bùi Dương? Ngươi nói tuyệt thế thiên tài vừa sinh ra đã cầm kiếm?

- Đúng vậy, nghe nói hắn ba tuổi đã sáng một bộ kiếm pháp độc đáo thuộc về mình, thời điểm mười tuổi chỉ bằng vào kiếm thuật, có thể đánh với Vương cảnh trung kỳ không rơi vào thế hạ phong, lúc ba mươi tuổi dựa vào kiếm thuật đột phá Hoàng cảnh, mũi kiếm sắc bén, thực lực Hoàng cảnh sơ kỳ có thể làm rất nhiều cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ cam tâm nhận thua!

- Ta cũng có nghe nói qua, người này kiếm thuật cao minh, nghe nói còn được một vị đại sư kiếm thuật truyền thừa, hết sức lợi hại!

- Đúng thế, ta nghe nói hắn năm trước không phải đã tới kiếm linh tháp sao? Tại sao lần này tới đây?

- Hắn là đã tới và xông tới tầng năm!

- Nghe nói lúc ấy chỉ kém một chiêu mà bại, trong nội tâm không phục, dốc lòng tu luyện một năm, lần này tới chỉ sợ sẽ trùng kích tầng sáu và tầng bảy.

- Trùng kích tầng sáu? Rất khó a, ta nghe nói đã gần vạn năm qua không có người nào có thể lên tới tầng sáu, có thể trùng kích đến tầng năm, cả Thần giới cũng chỉ đếm hết trên hai bàn tay, khó khăn...

- Ai biết được, đi xem là biết rồi.

- Nếu như có thể lao tới tầng năm đã rất đáng sợ, nhân cơ hội này kết giao với hắn, về sau nói không chừng sẽ là đại trợ lực.

Đi theo sau đội ngũ một hồi mọi người đột nhiên nghe được tiếng nghị luận vang lên.

Nhiếp Vân nhìn theo hướng nghị luận, chỉ thấy một thanh niên hơn ba mươi tuổi ngẩng đầu đi tới, trên người kiếm khí nội liễm, chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên nhìn sang mang theo từng tia khí tức sắc bén.

- Quả nhiên là thiên tài kiếm đạo!

Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.

Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Vương cảnh viên mãn, ánh mắt lại cực cao, thực tế hắn đã lý giải kiếm đạo tới mức độ nhất định, thanh niên trước mắt cho dù che dấu rất tốt nhưng nhìn cường đại hơn cái gọi là những “Thiên tài” chung quanh không ít.

Tuy người này là cường giả Hoàng cảnh nhưng không hình thành kết giới đặc thù, mà là một loại nhị phẩm giới vực không biết tên, so với Nhiếp Đồng thì kém hơn không ít.

- Ta muốn ba tấm tiến tháp phù!

Thiên tài kiếm đạo Bùi Dương đi vài bước tới đại điện phụ trách bán ra tiến tháp phù, hắn lật tay ném nạp vật giới chỉ về phía trước.

- Ba miếng tiến tháp phù? Xem ra hắn ý định tiến vào hơn hai mươi ngày!

Thấy hắn một người mua nhiều tiến tháp phù như thế, trong lòng mọi người âm thầm phán định.

- Đây là khế ước sinh tử, ký vào trước rồi nói sau.

Người phụ trách tiện tay ném ra một tờ giấy và lên tiếng.

- Trèo lên kiếm linh tháp cần trải qua rất nhiều khảo hạch, gây chuyện không tốt sẽ thân tử đạo tiêu, vì ngăn ngừa phiền toái, đầu tiên phải ký khế ước sinh tử.

Văn Đào gia chủ nhỏ giọng nói.

- Ân!

Có thể tới nơi này đều là thiên tài kiếm đạo, chính là tinh anh trong tinh ảnh, trong tông môn hay gia tộc đều được bồi dưỡng trọng điểm, nếu như không ký khế ước sinh tử, chết ở chỗ này sẽ có phiền toái không nhỏ.

Có những khế ước này, cho dù những tài tuấn các thế lực kia chết cũng không thể gây phiền toái cho bọn họ.

Muốn đạt được vô thượng kiếm thuật, đầu tiên phải trải qua vô số khảo nghiệm, nếu không dám ký khế ước sinh tử thì không cần đi lên.

Dường như biết rõ quy củ, thanh niên gọi là Bùi Dương tiếp nhận khế ước sinh tử, cũng không nhìn làm gì, tinh thần khẽ động liền lạc ấn linh hồn vào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play