- Gia sự của Văn gia và hạo gia sự các ngươi ta cũng thấy... Chủ yếu bởi vì Văn tiểu thư mang thai và Hạo gia thiếu gia tử vong... Chuyện này ta vốn không muốn quản, thấy các ngươi sắp đánh nhau nên không thể không nói.

Thiếu niên đi tới.

Thiếu niên này chính là Nhiếp Vân xem náo nhiệt trong đám người.

Vốn chuyện này hắn không muốn quản, hai bên sắp đánh nhau mà không rõ nguyên nhân gì, không phù hợp tính cách của hắn.

- Muốn nói thì cứ lên tiếng là được, không nên đi tới đây.

Thấy hắn tới gần, mọi người đều cảnh giác.

Nếu đột nhiên xuất hiện một người đứng ra như thế, đổi lại là ai cũng cảnh giác.

- Không tới sẽ nói không rõ ràng.

Nhiếp Vân đi vài bước tới trước quan tài, nhìn nữ thi phình bụng bên trong, ánh mắt tỏa ra hào quang sau đó tươi cười.

- Không nên tới gần muội muội ta... Tuy nàng chết nhưng không ai có thể vũ nhục!

Nhìn thấy biểu lộ của hắn, Văn Thiểu cho rằng hắn đang cười nhạo Văn tiểu thư chưa kết hôn mà có con, lửa giận thiêu đốt, trường thương chấn động đâm tới.

Ông!

Mũi thương vạch phá không gian mang theo lực xuyên thấu không cách nào ngăn cản, còn chưa tới trước mặt đã làm khí lưu bị ảnh hưởng phát ra tiếng rít dài.

Dường như thiếu niên bên cạnh quan tài không quan tâm trường thương, trên mặt hắn không có biến hóa gì cả, thiếu niên sau lưng hắn bước lên phía trước một bước, cổ tay hắn chấn động, một thanh trường kiếm đánh tới.

Đinh đinh đinh đinh!

Mũi kiếm va chạm với mũi thương.

Thiếu niên này tuy là Vương cảnh viên mãn nhưng Văn Thiểu lại là Hoàng cảnh đỉnh phong, cả hai chênh lệch đâu chỉ vạn dặm, thời điểm mọi người cho rằng thiếu niên trẻ tuổi nổ tung tử vong, sắc mặt Văn Thiểu biến hóa như gặp công kích đáng sợ, hắn lui về phía sau.

Đăng đăng đăng đăng!

Lui bảy tám bước, mỗi một bước đều lưu lại dấu chân thật sâu trên mặt đất, sau khi dừng lại mới hóa giải lực phản chấn, sắc mặt đỏ lên, miệng phun máu tươi.

- Cái gì?

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người rung động không nhỏ.

Đánh Văn Thiểu bị thương, thiếu niên như làm chuyện không có ý nghĩa, kiếm quang lóe lên, trường kiếm biến mất, hắn lại đứng sau lưng thêếu niên đứng cạnh quan tài, bình thường như người bình thường.

Một Vương cảnh viên mãn tiện tay có thể bóp chết dùng một kiếm đanýh Hoàng giả đỉnh phong thổ huyết, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy bọn họ tuyệt khó tin tưởng.

- Điều này sao có thể? Ta không tin!

Phun máu tươi, Văn Thiểu không thể tin vào mắt mình, đường đường Hoàng cảnh đỉnh phong lại không đánh lại một Vương cảnh viên mãn, trường thương chấn động, hắn muốn tiến lên lần nữa nhưng lúc này có một bàn tay bắt lấy vai của hắn.

- Phụ thân, người này vũ nhục thi thể muội muội... Ta muốn giết hắn!

Nhìn thấy chủ nhân bàn tay, Văn Thiểu sốt ruột nói.

- Câm miệng!

Văn Đào gia chủ cắt ngang lời hắn, hắn nhìn sang Nhiếp Vân đứng cạnh quan tài.

- Không biết vị bằng hữu kia có ý tứ gì? Hôm nay tiểu nữ tử vong, Văn gia có chỗ nào không chu toàn xin rộng lòng than thứ, Văn mỗ sẽ đích thân xin lỗi!

Hiện tại mâu thuẫn với Hạo gia, hắn không muốn đắc tội thêm người khác.

Mặc dù không biết thiếu niên này thân phận gì nhưng từ một Vương cảnh viên mãn bên cạnh đã có thực lực như thế, đủ thấy nội tình đáng sợ.

- Văn gia chủ không cần khẩn trương, ta không có ác ý, ngược lại ta có thể giải quyết mâu thuẫn giữa ngươi và Hạo gia!

Nhiếp Vân xoay đầu lại, hắn cười nhạt lên tiếng

- Đa tạ hảo ý, nữ nhi của ta chết không minh bạch, Hạo gia khó thoát liên quan, mâu thuẫn hai nhà đã thành, khó mà hóa giải.

Văn Đào gia chủ khoát khoát tay.

Con gái chết không minh bạch, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng, bất kể có phải Hạo gia gây ra hay không, khúc mắc đã sinh, khó mà giống như lúc trước.

- Từ khi hắn gã nữ nhi đi, Hao gia chúng ta không có một ngày an ổn, thậm chí con của ta cũng chết rồi, thù này Hạo gia chúng ta phải tìm Văn gia hỏi cho rõ ràng, không cách nào hóa giải.

Hạo Long nói chen vào.

Hai đại gia tộc vốn là thân gia, đáng tiếc hai người kết thân đều chết, dĩ nhiên biến thành cừu địch.

- Hai vị gia chủ không nên gấp gáp, các ngươi vố không có quá nhiều mâu thuẫn, ta cũng nhìn rõ tình cảnh vừa rồi, nguyên do là thiếu chủ Hạo gia tử vong, tiểu thư Văn gia chưa kết hôn mà có con, hơn nữa khó sinh mà chết... Nếu như ta giải quyết những chuyện này, có phải không cần đánh nhau hay không?

Nhiếp Vân cũng không thèm để ý hai bên tranh chấp, ngược lại cười nói rõ ràng.

- Đều có thể giải quyết? Có ý tứ gì?

- Mối thù giết con bất cộng đái thiên, làm sao giải quyết?

Nghe được hắn nói thế, hai gia chủ sững sờ, đồng thời lên tiếng hỏi thăm.

Mọi người đều chết, còn giải quyết như thế nào?

- Rất đơn giản, nguyên nhân gây ra chuyện này là tiểu thư Văn gia chưa kết hôn mà có con, hơn nữa khó sinh chết... Nếu như ta có thể làm cho vị tiểu thư này sống lại, có phải Văn gia không truy cứu?

Nhiếp Vân nhìn sang Văn Đào gia chủ.

- Làm cho Yến Bình sống lại? Này... Làm sao có thể?

Văn Đào tộc trưởng sững sờ, hắn ngẩng đầu nhìn sang.

Con gái đã chết, hô hấp đoạn tuyệt, thân thể đã cứng ngắc, làm sao có thể sống lại?

- Ngươi không cần xen vào ta có làm được hay không, ta chỉ hỏi ngươi, nếu như ta có thể làm nàng sống lại, có phải Văn gia không truy cứu?

Cắt lời hắn, Nhiếp Vân hỏi.

- Nếu Yến Bình sống lại, ta sẽ mang ơn ngươi, tự nhiên không truy cứu!

Văn Đào tộc trưởng khẳng định nói.

- Vậy thì tốt!

Nói xong lời này, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang Hạo Long tộc trưởng.

- Nếu ta có thể giải thích vì sao tiểu thư Văn gia chưa kết hôn mà có con, lại cứu thiếu chủ Hạo gia sống lại... Có phải ngươi không truy cứu.

- Đó là tự nhiên!

Hạo Long tộc trưởng gật đầu:

- Nhưng ta không tin ngươi nói, Kiền nhi đã chết ba ngày, dù chưa hạ táng nhưng thi thể đã cứng ngắc, không thể nào cứu sống.

- Ha ha, có thể hay không cũng không cần ngươi quan tâm, chỉ nhớ kỹ các ngươi nói là được.

Nhiếp Vân cười một tiếng, hắn đi tới trước quan tài, quay đầu nhìn về phía Văn Thiểu đang tức giận cầm trường thương:

- Còn không ôm nàng ra đây.

- Ôm ra?

Văn Thiểu nhìn Nhiếp Vân, lại nhìn phụ thân, thấy phụ thân cũng không ngăn cản, trong mắt còn có đồng ý nên đành phải mang thi thể muội muội ra khỏi quan tài.

Sau khi mang ra khỏi quan tài, người chung quanh mới nhìn rõ dung mạo Văn tiểu thư.

Nàng vẫn xinh đẹp mỹ lệ như trước đây, mặc một thân áo lam, làn da không khác gì khi còn sống, chỉ có hở bụng.

- Được rồi, hiện tại đảo người của nàng lại, đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên.

Nhiếp Vân nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play