- Cút ngay!

Bàn tay run lên, Tinh Thần Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, phối hợp lực lượng giới vực và kiếm quang đâm ra như cắt đứt thiên địa.

Bành!

Bị cổ lực lượng này tập trung, trường thương của đối thủ vỡ vụn.

Binh khí đối bính vừa gặp đã vỡ, cũng không trường thương đối phương cấp bậc không cao, mà là Nhiếp Vân sử dụng Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm phối hợp với giới vực cho nên lực lượng rất đáng sợ, cường đại đến nổi trường thương của đối phương không thể ngăn cản được.

Vù vù vù hô!

Trường thương vỡ vụn, chiến đấu cũng chưa kết thúc, chỉ trong nháy mắt có bốn kiện binh khí nhanh chóng tới gần.

Một thanh trường đao, một quả cân, một trống đồng, một thiết quải!

Bốn kiện binh khí như thủy triều nện xuống, chúng như cự sơn áp đỉnh, giới vực của Nhiếp Vân xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Hiện tại giới vực của Nhiếp Vân dung hợp đại đạo tuy cường đại nhưng dù sao không phải giới vực chân chính, chỉ là không gian nạp vật thế giới diễn sinh, trình độ vững chắc còn kém lắm, bốn kiện binh khí tăng thêm trận pháp thi triển tạo thành uy áp đã đạt tới cấp bậc Hoàng cảnh viên mãn, giới vực này không thể ngăn cản nổi.

- Lực lượng không tệ, muốn làm ta thất bại, còn chưa đủ!

Sắc mặt Nhiếp Vân trầm ổn, không có bối rối chút nào, hắn cười cười và lên tinh thần.

Ầm ầm!

Một đạo sóng nước xuất hiện trong giới vực, sóng nước lan tỏa bêến thành tháp cao.

Linh Lung Trân Châu Tháp!

Sở dĩ có tự tin đối phó đám người này là vì hắn còn có chuẩn bị phía sau.

Nửa bước đế cảnh thần binh!

Linh Lung Trân Châu Tháp vừa hiện thân, giới vực sắp nghiền nát cũng vững chắc, bốn đại binh khí dường như bốn trứng gà nện vào tảng đá, chẳng những không có hiệu quả, thiếu chút nữa chấn vỡ bản thân.

- Tới ta phản kích.

Linh Lung Trân Châu Tháp thủ vững giới vực, Nhiếp Vân thét dài một tiếng, Tinh Thần Kiếm vung lên sau đó vẽ mộ cái, không gian trước mặt xuất hiện vết rách, bốn kiện binh khí như bị lưỡi đao sắc bén chém đứt đậu hủ, chúng không kịp phát ra tiếng vang đã bị cắt trúng, không gian cũng bị xé rách.

Ầm ầm ầm!

Bốn đại binh khí rơi xuống mặt đất!

Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm thức thứ bảy, Hồn Đoạn Thiên Nhai!

Một chiêu kiếm vừa xuất hiện diễn hóa chân trời xa xăm.

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

Binh khí bị chém đứt, âm thanh thổ huyết vang lên liên tục, thân ảnh bốn người cùng rơi xuống đất.

Ầm ầm ầm!

Thủy triều trước mặt biến mất, cầu đá xuất hiện ngay trước mặt.

Top tám người hiện tại có sáu nằm trên mặt đất, chỉ còn lại hai người sắc mặt khó coi đứng cách đó không xa.

- Ta tính xông qua hay không?

Hắn chắp tay sau lưng, Nhiếp Vân không động thủ lần nữa, hắn chỉ cười cười và hỏi.

- Chúng ta liên hợp trận pháp bị ngươi đánh bại, tiếp tục đánh nữa cũng không phải đối thủ của ngươi, ngươi... Thắng!

Tuy không muốn thừa nhận nhưng hai người còn lại cũng biết tiếp tục chiến đấu, dùng thời gian không bao lâu bọn họ cũng thua, nếu đã như thế nên trực tiếp một chút.

- Đa tạ!

Thấy bọn họ thừa nhận, Nhiếp Vân cười cười, hai tay ôm quyền, hắn chờ âm thanh qua cửa vang lên.

Chờ một lát nhưng không nghe thấy âm thanh gì, cảnh vật không có biến hóa.

Dựa theo tình huống bình thường, chỉ cần thông qua khảo hạch sẽ thuấn di rời đi, chẳng lẽ cửa thứ sáu không giống?

- Cửa thứ sáu đánh bại chúng ta là một điều kiện, muốn thông qua, phải đi qua cây cầu này.

Dường như nhìn ra hắn nghi hoặc nên một người giải thích.

- Thông qua cây cầu?

Nhiếp Vân gật gật đầu:

- Ta đi qua!

Thân thể của hắn lao vút trên cầu.

Trước khi nghe thạch quy từng nói cây cầu giống như có tên là Lăng Vân Kiều, trong nháy mắt đạp lên cầu thì hắn hiểu vì sao nó có tên như thế.

Dưới cầu đen kịt, vực sâu sâu không thấy đáy, không biết đi thông nơi nào, cho người ta cảm giác thâm trầm và áp bức, lúc đi lên cầu bước chân mềm nhũn ra, có cảm giác không đứng vững, dường như đây không phải cầu đá, mà là một dây xích dựng thành cầu.

Ầm ầm ầm!

Vào lúc tiến lên phía trước thì cảm thấy bước chân vô lực, mặt cầu sụp xuống, thân thể không tự chủ rơi xuống dưới

Không biết phía dưới cầu là gì, thật rơi vào không khéo chết tại đây, Nhiếp Vân tập trung tinh thần.

- Phi hành!

Nương theo tiếng hô của hắn, giới vực mở ra lần nữa, lúc này lực lượng của hắn bị ngăn chặn, cục diện rơi xuống cũng không còn.

- Nguy hiểm thật!

Kinh hô một tiếng, Nhiếp Vân thở ra một hơi..

Nếu như không phải hắn lĩnh ngộ giới vực đặc biệt, có thể phi hành như cường giả Hoàng cảnh, chỉ sợ lần này sẽ rơi xuống.

Ầm ầm ầm!

Còn chưa cảm thấy may mắn bao lâu, Nhiếp Vân đang định đi lên phía trước, hắn cảm thấy mặt đất chấn động, bàn chân của hắn như đạp vào đoạn dây thừng.

Cúi đầu nhìn xuống, chẳng biết dưới chân xuất hiện khóa sắt lúc nào, lực lượng cường đại từ khóa sắt bộc phát như muốn kéo hắn vào vực sâu không đáy.

- Hừ!

Hắn hô một tiếng, giới vực bạo phát ra Tinh Thần Kiếm chém xuống.

Đinh linh!

Khóa sắt đứt gãy, chân của hắn nhẹ nhõm, Nhiếp Vân bay thẳng về phía trước.

- Không đúng!

Chặt đứt khóa sắt, phía trước không có xuất hiện biến cố gì, một đường đi về phía trước, đi chừng thời gian một chén trà, Nhiếp Vân cau mày.

Dựa theo tốc độ của hắn, hắn phi hành ít đã qua mấ vạn dặm, cây cầu vẫn như lúc trước, không có quá nhiều biến hóa!

Dường như hắn phi hành nhưng không có bay đi đâu cả.

- Chẳng lẽ nơi này... Không thể phi hành, muốn qua cầu chỉ có thể đi trên cầu?

Nội tâm hắn có suy nghĩ như thế.

Vừa rồi hắn dung hợp giới vực phi hành, từ tình huống mà nhìn hiệu quả không lớn, chẳng lẽ cửa thứ sáu không đơn giản như thế?

Vèo!

Nghĩ vậy Nhiếp Vân không do dự đáp xuống cầu lần nữa.

Quả nhiên bàn chân vừa đạp lên cầu, cảm giác đi đến nơi về đến chốn xuất hiện, một đạo hào quang tỏa sáng giống như nhìn thấy điểm cuối.

- Cây cầu kỳ quái!

Vừa rồi bay trên không trung lại không thấy gì cả, vừa đáp xuống đã thấy hào quang, cho dù tâm thần trầm ổn cũng cảm thấy khó tin.

Nhìn thấy hào quang khoảng tựu không xa, Nhiếp Vân nhanh chóng đi tới trước mặt, quả nhiên là cuối cây cầu, nơi đó có tấm bia đá to lớn.

- Nngươi cảm ngộ cái gì?

Một giọng nói vang lên.

- Muốn thành đạo vô cùng nguy hiểm, mỗi một bước đi về phía trước đều phải cẩn thận, từng bước kinh tâm!

- Đạo, cần làm đến nơi đến chốn, không có đầu cơ trục lợi!

Nhiếp Vân trầm tư sau đó nói.

Đoạn đường này tuy đi không dài, cũng không có quá nhiều nguy hiểm nhưng cho hắn hai gợi ý.

Cầu đá nhìn như vững cháclại đột nhiên vỡ vụn, cũng làm ngươi rơi vào vực sâu, muốn phi hành đầu cơ trục lợi lại phát hiện cho dù thế nào cũng không có đường ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play