- Ách... Trác huynh khách khí, may mắn mà thôi!

Nhiếp Vân tươi cười một tiếng.

- May mắn? Nếu có nhiều may mắn như vậy, tại sao ta không có may mắn? Nói rõ đây là bản lĩnh của Nhiếp huynh, so với gia hỏa Phùng Miểu ngày đó thì ngươi mạnh hơn quá nhiều.

Trác Dương còn chưa nói dứt lời đã bị người cắt ngang, ngay sau đó tiếng cười vang lên.

- Nói sau lưng ta như vậy không tốt lắm đâu...

Người tới là Phùng Miểu.

Phùng Miểu trước kia vẫn đi theo sau lưng Nhiếp Vân, Nhiếp Vân rời đi không lâu thì hắn cũng về gia tộc, không nghĩ tới lại gặp ở nơi này, xem ra địa vị của hắn trong gia tộc không thấp, nếu không lão gia tử trong gia tộc không mang hắn theo.

- Có cái gì không tốt, y thuật của ngươi lợi hại, Đế Quân khẳng định cũng phát thiếp mời cho ngươi.

Nói bậy sau lưng người khác, Trác Dương bị bắt tận tay cho nên sắc mặt đỏ lên, lập tức phản bác.

- Y thuật của ta đương nhiên thua xa không bằng Nhiếp huynh rồi, hiện tại ta chỉ là học đồ của hắn!

Phùng Miểu cười lắc đầu, hắn đi vài bước tới trước mặt Nhiếp Vân sau đó ôm quyền nói:

- Nhiếp huynh...

- Phùng huynh!

Nhiếp Vân gật đầu đáp lễ.

Hai người ở chung tại y quán đã sớm hết sức quen thuộc, không có quá nhiều lễ tiết.

- Thì ra các ngươi đều ở đây, lần trước từ biệt Thúy Ngọc Các, không nghĩ tới lại gặp nhau tại nơi này...

Mấy người đang ôn chuyện, phía sau có tiếng cười vang lên, ngay sau đó có tiến bước chân tới gần, quay đầu nhìn sáng có mấy người đi tới.

Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, hắn cười cười với đối phương.

Mấy người kia là người quen, lúc ban đầu gặp được mấy người này tại Thúy Ngọc Các, đó là Lý quốc công phủ Lý Túc, Trình quốc công phủ Trình Tiền... Xem ra những người này có địa vị không thấp trong mười hai phủ công tuốc, nếu không cũng không được mang tới thọ yến lần này.

Vốn tưởng rằng tới đây không gặp người quen nào, không nghĩ tới nhìn thấy nhiều như vậy.

- Thiếu niên bị mấy tiểu khỉ con vây quanh là ai thế?

Mấy người thoải mái nói chuyện với nhau, trong xe ngựa cách đó không xa, mấy vị lão giả cũng phải nhìn sang.

Những lão giả này mỗi một vị đều là trụ cột của phủ công tước, là nhân vật thực quyền dậm chân một cái cũng làm Phổ Thiên hoàng triều chấn động, cũng chính là trưởng bối của Trác Dương, Lý Túc, Phùng Miểu.

- Ta cũng không biết, tiểu Quán, đi qua nghe ngóng thân phận của thiếu niên kia một chút.

Mấy lão giả con lại liếc mắt nhìn, tất cả đều lắc đầu, một người trong đó phân phó một câu.

Lúc này thanh niên ở phía sau đi tới trước mặt và nói:

- Bẩm công tước đại nhân, thanh niên kia tên là Nhiếp Vân, mới đến thành Vân Châu chưa đủ hai tháng!

- Nhiếp Vân? Ah, ta biết rõ, dường như hắn mở y quán, trong khoảng thời gian này danh khí rất lớn, Đế Quân cũng cho hắn thiệp mời!

- Đúng thế a, có thể làm cho Đế Quân tự mình cho thiếp mời, tiểu tử này xem ra không đơn giản ah!

- Đám tiểu khỉ con nhà chúng ta không phục ai, có thể chủ động đi qua nói chuyện chứng tỏ hắn ưu tú.

Mấy vị lão giả gật gật đầu.

Người gọi là Nhiếp Vân này mới tới thành Vân Châu thời gian không dài nhưng là danh khí rất lớn, bọn họ cũng nghe thấy.

- Đó hẳn là Diệp phủ Diệp Đào a, Diệp Huyền còn chưa tới, tại sao hắn tới sớm thế?

Nói chuyện với nhau vài câu, một lão giả nhận ra Diệp Đào.

Diệp Huyền chính là tên của Diệp phủ lão gia tử.

- Diệp phủ xác lập người thừa kế tên là Diệp Tân, không phải này Diệp Đào!

- Diệp Đào có thể tới hẳn là Nhiếp Vân mang theo.

Một lão giả khác nói.

- Nhiếp Vân mang theo? Ha ha, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, người trẻ tuổi ít cân nhắc ah.

- Đúng vậy a, Diệp Đào là người Diệp phủ, Diệp Huyền không mang theo hắn tới, khẳng định là có cân nhắc của mình, hiện tại gia tộc của chính mình không mang theo, ngược lại người khác mang tới... Nếu Diệp Huyền nhìn thấy không biết vẻ mặt thế nào?

- Diệp Huyền người này là kẻ khắc bạc, Diệp Đào lần này tới đây tham gia thọ yến, trở về chỉ sợ không có ngày tốt lành.

Mấy lão giả nói thầm.

Những lão gia hỏa bọn họ đều là người tinh, hai người Nhiếp Vân, Diệp Đào còn không nghĩ tới những chuyện này, bọn họ liếc mắt nhìn đã nhận ra.

Bất kể nói thế nào, Diệp phủ đều là một trong mười hai công tước, địa vị tôn sùng, Diệp Huyền này lão gia tử không mang Diệp Đào tới, ngược lại để người khác mang tới, một khi để cho đối phương nhìn thấy không tức giận mới là việc lạ.

- Mau nhìn, người Diệp phủ đến...

Trong khi nói chuyện với nhau, trong đám người không biết ai hô một tiếng, lúc này không ai nói chuyện, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn sang đám người Nhiếp Vân.

Nhiếp Vân bên này cũng không có suy nghĩ phức tạp như đám lão gia hỏa, người trẻ tuổi chồng chất cùng một chỗ, nói chuyện cười đùa rất náo nhiệt.

- Diệp Đào, ngươi tới đây làm gì?

Mọi người đang tâm tình với nhau, đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang, hắn nhận ra kẻ nói chuyện.

Chính là lão gia tử hắn nhìn thấy lúc trước, lúc này khí tức của hắn đều đều hô hấp thông thuận, nhìn từ xa sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, xem ra thân thể đã không ngại, trên thực tế chỉ có hắn biết rõ đây chỉ là biểu tượng a.

Bên cạnh lão gia tử có hai người, một là đối thủ quen thuộc của Diệp Đào, Diệp Tân, người còn lại chính là lão giả mang gương mặt ngạo nghễ.

Nam Thiên Y Thánh!

- Ta... Ta tới tham gia thọ yến của Đế Quân!

Nghe được lão gia tử chất vấn, Diệp Đào vội vàng tiến lên phía trước một bước.

- Tham gia thọ yến Đế Quân? Ta không mang ngươi tới, vì sao ngươi tự tiện chủ trương? Chẳng lẽ lời ta nói không dùng được?

Ánh mắt lão gia tử híp lại, khí thế bộc phát.

- Ah... Không phải!

Không nghĩ tới lão gia tử lại chất vấn như thế, Diệp Đào đã giật mình, vội vàng giải thích.

- Hắc hắc, Diệp Đào, ngươi còn nhớ thân phận của mình hôm nay là gì chứ? Ta xem ngươi quên mình là người Diệp phủ rồi.

Diệp Tân tiến về phía trước một bước và cười hắc hắc:

- Diệp phủ chỉ có một lão gia tử, lão gia tử không cho ngươi tới, ngươi lại tự mình vụng trộm tới đây, có phải ngươi cảm giác mình đã vượt qua Diệp phủ, muốn tự lập môn hộ?

- Diệp Tân, ngươi ít ở đó ngậm máu phun người.

Nghe nói như thế, sắc mặt Diệp Đào đỏ lên.

- Ta ngậm máu phun người? Vậy... Không có lão gia tử cho phép, ngươi tới nơi này làm gì?

Diệp Tân cười lạnh.

- Ta...

Diệp Đào muốn giải thích nhưng không biết nói chuyện thế nào.

- Là ta mời Diệp huynh đi cùng ta!

Nhìn thấy Diệp Đào bị làm khó, Nhiếp Vân cau mày đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play