Về sau tông môn Long Hoàng nhớ tình cũ, không đuổi giết hắn nữa.

Nhưng thương thế của Hoàng Vương rất khó khỏi hẳn, vì trị thương, Long Hoàng bốn phía tìm y, cuối cùng biết được chỉ có tông môn Long Hoàng mới có thể trị liệu, rơi vào đường cùng, trở về tông môn, quỳ gối trước sơn môn trọn vẹn một tháng, tùy ý đùa cợt nhục mạ, mới đổi về cường giả tông môn thương cảm, ra tay trị liệu.

Cường giả tông môn Long Hoàng thuận lợi chữa cho tốt thương thế, kết quả Hoàng Vương lại thừa cơ thi triển thủ đoạn hèn hạ, giết trọn tông môn mảnh giáp không lưu.

Nguyên lai, hết thảy đều là âm mưu của nàng, tông môn của Long Hoàng là địch nhân của nàng, chỉ có làm như vậy, mới có thể thu được tông môn tín nhiệm, có khả năng trở thành môn chủ kế tiếp.

Chứng kiến tông môn đã từng chỉ dẫn mình đi đến con đường cường đại, trong vòng một đêm hủy hoại chỉ trong chốc lát, Long Hoàng cảm thấy thế giới sụp đổ rồi.

Cùng nàng ở chung hơn một năm, vô luận làm bất cứ chuyện gì cũng cẩn thận, kết quả lại đổi về kết quả như vậy, để cho Long Hoàng có chút nổi điên.

Dưới nổi giận hắn tìm Hoàng Vương, ở trên chín tầng trời đại chiến, trận chiến ấy, Thiên Băng Địa Liệt, nhật nguyệt vô quang, kết quả vẫn là Long Hoàng thực lực cao cường, triệt để trấn áp Hoàng Vương.

Bất quá, hắn là nam nhân chung tình, đến cuối cùng vẫn không có xuống tay, dưới sự giận dữ, lưu lạc thiên nhai.

Hoàng Vương dần dần đi đến thế giới đỉnh phong, quyền lợi cũng càng lúc càng lớn, thẳng đến có một ngày, thời điểm cùng người chiến đấu, đột nhiên phát hiện một bí mật.

Nguyên lai lần trước trọng thương, là Long Hoàng dùng máu huyết trên người mình cứu nàng trở về, có thể nói, chảy trong cơ thể nàng thật ra là huyết dịch của Long Hoàng!

Máu huyết trân quý, tất cả mọi người biết rõ, huống chi Thượng Cổ Thần Thú như Long Hoàng, nếu như không là vì hao tổn quá lớn, cho dù có âm mưu kinh thiên động địa ở trước mặt hắn cũng giống như tiểu hài tử chơi đùa.

Bọn họ là Thần Thú đồng căn đồng nguyên, huyết mạch có thể dung hợp, cũng có thể cộng minh, chính bởi vì như thế, Long huyết ở trong cơ thể nàng, nàng rõ ràng không chút nào biết.

Đã biết những chuyện này, nàng đột nhiên cảm thấy trái tim cực kỳ khó chịu!

Biết tất cả quyền lợi, tất cả lực lượng đều là phù vân, chỉ có chân ái mới là Vĩnh Hằng ký thác.

Minh bạch những chuyện này, nàng đi tìm Long Hoàng, nhưng ngay cả mặt cũng không gặp được.

Cũng không phải Long Hoàng bạc tình bạc nghĩa, mà là hắn thẹn với sư phụ, sư huynh đệ chết thảm, lại không thể báo thù, đã sinh tử chí, cùng Tu La Vương đại chiến, cuối cùng linh hồn tịch diệt, biến mất trong Trường Hà lịch sử.

- Thì ra là thế... Ta còn tưởng rằng U Minh Hoàng Vương bất đồng Vân Huyên, nguyên lai là một Vân Huyên khác!

Nghe xong kinh nghiệm của hai người, Nhiếp Vân lắc đầu thở dài.

Trước kia thấy U Minh Hoàng Vương dùng tình vô cùng sâu, trọng tình trọng nghĩa, còn tưởng rằng bất đồng Vân Huyên, hiện tại xem ra, kinh nghiệm trước kia cùng Vân Huyên không có gì khác nhau, mà Long Hoàng giống như Thiên Huyễn, tựa như con bươm bướm, biết rõ phía trước là hỏa diễm, tiến lên sẽ hồn phi phách tán, như trước không chút do dự, không oán không hối.

- Vân Huyên? Nàng là người nào?

Tuyết Tĩnh Nhi nghi hoặc.

- Ah, Vân Huyên là lúc trước ta ở Phàm giới nhận thức...

Nhiếp Vân thuận miệng nói sự tình của Vân Huyên cùng Thiên Huyễn một lần.

- Bằng hữu Thiên Huyễn của ngươi thật đáng thương, bất quá, lại giống như Long Hoàng tiền bối, là người chí tình chí nghĩa!

Tuyết Tĩnh Nhi nghe xong cảm khái một câu, đột nhiên con mắt trợn tròn.

- Ngươi nói Vân Huyên cùng U Minh Hoàng Vương giống như đúc?

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu.

- Giống như đúc... Thì ra là thế, ta đã biết!

Tuyết Tĩnh Nhi nhớ tới cái gì, trong mắt lóe ra hào quang.

- Ngươi biết cái gì?

- Mới đầu ta nghe được câu chuyện này, cũng thấy không thể tin được, U Minh Hoàng Vương cho ta cảm giác, quyết không phải lạnh lùng như thế, mà là người thích giúp đỡ kẻ khác, tâm địa lương thiện! Mẫu thân nói với ta, đây là bởi vì U Minh Hoàng Vương làm một sự kiện, triệt để ăn năn, về phần làm chuyện gì, ta một mực không hiểu rõ, nguyên lai... Nàng là dùng bí pháp ép huyết mạch, linh hồn của mình ra, vứt bỏ bản tính xấu xa, chỉ để lại tốt!

Tuyết Tĩnh Nhi nói.

- Cái này... Còn có loại năng lực này?

Mới đầu nghe không hiểu rõ, một lát sau, Nhiếp Vân lý giải, con mắt lập tức trợn tròn, khó mà tin được.

Dựa theo Tuyết Tĩnh Nhi suy đoán, U Minh Hoàng Vương là chia linh hồn của mình ra làm hai nửa, giữ lại một mặt tốt, ném xấu xa ra ngoài, mà Vân Huyên, Thiên Yêu Thánh hoàng, đúng là một mặt xấu kia.

Đây là cái năng lực gì?

- Không đúng... dùng bí pháp phân cách linh hồn, huyết mạch từ trong thân thể ra ngoài... vậy Nhiếp Đồng!

Đột nhiên, Nhiếp Vân như bị lôi điện đánh trúng, toàn thân cứng đờ.

U Minh Hoàng Vương ngay cả mình cũng có thể phân cách ra, loại linh hồn cộng sinh như Nhiếp Đồng, khẳng định cũng có thể tách ra, một khi thành công, không phải là cứu được đệ đệ sao?

- Phương pháp phân tách linh hồn của nàng, ngươi biết không?

Thanh âm của Nhiếp Vân có chút phát run.

- Ta không biết, đây cũng là ta đoán, chờ hoàn thành tâm nguyện của nàng, ngươi có thể hỏi thoáng một phát, chắc hẳn dưới cao hứng, nàng sẽ nói ra!

Tuyết Tĩnh Nhi không thấy ra dị thường của hắn, cười nói.

- Chỉ hy vọng như thế!

Nhiếp Vân đè ép kích động ở trong lòng xuống.

Tuy hiện tại cơ hồ mọi sự không lộ ra, nhưng liên lụy đến đệ đệ, vẫn là bình tĩnh không được.

Vốn lần này chỉ vì luyện chế bảo vật, không nghĩ tới lại nhận được tin tức như vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

- Long Hoàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khẳng định không muốn gặp Hoàng Vương, ta xem bây giờ chúng ta phải nghĩ làm sao thuyết phục hắn a, chỉ là ta cảm thấy khẳng định không dễ dàng như vậy!

Tuyết Tĩnh Nhi nhíu mày, trên mặt ngọc lộ ra vẻ lo lắng.

Trước kia chuyện cảm tình của Tiểu Long có thể nói vô cùng thê thảm, bị tổn thương thật sự quá lợi hại, để cho hắn lần nữa đối mặt Hoàng Vương, khẳng định rất khó.

- Đi một bước tính toán một bước, tận lực khuyên bảo, có thể thành công tốt nhất, không thành công cũng không có biện pháp!

Đối với Tiểu Long, Nhiếp Vân coi là bằng hữu, nếu như hắn nguyện ý, tự nhiên tốt nhất, không muốn, mặc dù thực lực mạnh hơn, cũng không muốn cưỡng cầu.

Đây là tôn trọng với bằng hữu, nếu như điểm ấy cũng làm không được, còn sống cũng không có ý nghĩa gì.

- Ngươi... Thật là một người tốt!

Đoán được ý nghĩ trong lòng Nhiếp Vân, ánh mắt Tuyết Tĩnh Nhi nhìn qua, mang theo kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play