Án kiện Từ Tử Minh ba ngày sau mở phiên toà thẩm tra xử lý, An Lạc cần ra toà làm chứng, An Trạch cũng đến toà xem, thân là một thành viên của An gia, An Nham đương nhiên cũng cùng theo họ đến toà án,
Người đàn ông trung niên đứng trên chỗ bị cáo, đeo một chiếc kính gọng bạc, ánh mắt lạnh lẽo đến mức tựa như một con rắn độc.
Bộ dạng gã có chút tương tự Từ Thiếu Khiêm, khuôn mặt như vậy, An Nham thậm chí không dám nhìn kỹ, đành phải nắm chặt nắm tay cúi đầu trầm mặc. Án kiện này liên luỵ rất rộng, thẩm tra xử lý mất mấy tiếng, cuối cùng quan toà đọc kết quả tuyên án, Từ Tử Minh bị phán tù chung thân, hơn nữa tịch thu toàn bộ gia sản.
Một đời còn lại của gã đều sẽ phải vượt qua trong lao ngục, đây là trừng phạt hắn nên nhận. Nhưng mà, một khắc trông thấy hắn bị người giải xuống kia, An Nham lại không có một chút cảm giác vui sướng nào, ngược lại cảm thấy trong lòng tựa như bị một khối đá thô to đè nặng, ép hắn gần như hít thở không thông.
Sau khi ra khỏi toà án, An Trạch và An Lạc cùng nhau về nhà, An Nham tâm tình xuống dốc, một mình lái xe đến mộ viên.
Cúi đầu nhìn di ảnh của cha mẹ trên bia mộ, trầm mặc thật lâu, An Nham mới cúi người thả bó hoa đã mua đến xuống, nhẹ giọng nói: “Mẹ, cái kẻ đã hại chết ba mẹ kia, hôm nay đã bị nhận hình phạt, ba mẹ có thể yên tâm rồi. Anh hai và An Trạch đều khoẻ, thân thể của ông nội cũng đang dần dần chuyển biến tốt, con cũng rất được…. bộ phim đã thuận lợi quay xong, về sau con sẽ thường xuyên đến thăm ba mẹ.”
Nói đến đây đột nhiên ngừng lại, An Nham kinh ngạc nhìn di ảnh trên mộ bia, không biết nên nói tiếp cái gì mới tốt.
Đúng vậy, hết thảy An gia đều rất tốt.
An Lạc và An Trạch đều có thiên phú trên phương diện kinh thương, công ty An gia do hai người bọn họ bắt tay xử lý, chuyện làm ăn khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.
Thân thể ông nội đang dần dần chuyển biến tốt, rất nhanh sẽ có thể từ viện an dưỡng trở về nhà. Bản thân trong giới giải trí cũng là hết thảy thuận lợi, Thành phố vô tận đã đóng máy, Thường Lâm cũng bắt đầu bàn ký hợp đồng bộ phim tiếp theo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bộ tiếp theo là phim dân quốc đề tài phá án, sang đầu năm mới sẽ bắt đầu khởi quay.
Hết thảy đều rất tốt, ngoại trừ khó chịu trong lòng.
Thời gian làm người yêu với Từ Thiếu Khiêm chỉ có một ngày, ngắn ngủi đến mức tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng An Nham vẫn là không nhịn được nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó. Trên đường hắn và Từ Thiếu Khiêm tay trong tay đi về nhà, thời điểm cáo biệt lưu luyến không rời ôm đối phương, nhìn hình chiếu thuộc về chính mình trong mắt đối phương, đáy lòng liền ngập tràn hạnh phúc.
Hạnh phúc như vậy, hắn trước kia chưa từng được cảm nhận, đáng tiếc về sau cũng không được cảm nhận nữa.
An Nham đột nhiên có chút lý giải kết cục của Thành phố vô tận hai, bác sĩ Kha Ân trước khi chết ôm chặt lấy Tiểu Thất, khoé môi lộ ra một nụ cười nhẹ… Bởi vì hắn rốt cục được giải thoát khỏi thống khổ và giày vò rồi.
Mà An Nham giờ phút này, lại lâm vào tình cảnh của bác sĩ Kha Ân trong kịch bản. Người yêu rõ ràng là ở ngay đây, lại không có cách nào ở bên nhau… Ba ngày này quả thực là sống một ngày bằng một năm, thậm chí cảm thấy mỗi một phút đều là một sự dày vò.
Đời này không có khả năng yêu người khác, thống khổ mất đi Từ Thiếu Khiêm chỉ có thể ấn sâu dưới đáy lòng, để nó theo thời gian chậm rãi lắng đọng lại.
Để cho mình khỏi nghĩ nhiều về chuyện Thiếu Khiêm, An Nham bảo Thường Lâm nhận rất nhiều chương trình bình thường lười nhận, các loại tiết mục gameshow, các loại talkshow, chỉ cần mời hắn, hắn đều sẽ rất tốt tính mỉm cười đồng ý.
Vì thế, bên trong giới giải trí đột nhiên xuất hiện một tiểu Thiên Vương giống như con quay chuyển khắp nơi không ngừng.
Thứ hai đến buổi talkshow với khách quý kênh giải trí, thứ ba lại là show của một đài truyền hình nào đó, thứ tư là chương trình văn nghệ.
An Nham ban ngày bận rộn không ngừng, ngược lại thật sự đem những chuyện có liên quan đến Từ Thiếu Khiêm tạm thời buông xuống, chỉ là mỗi lúc đến đêm khuya, sẽ lại không nhịn được nhớ đến Từ Thiếu Khiêm, nhớ tớ nụ hôn dịu dàng của hắn, nhớ tới vòng ôm bền chặt của hắn, nhớ tới hắn nhìn vào hai mắt mình nghiêm túc nói: “Tôi yêu cậu.”
Vừa nghĩ đến cái tên Từ Thiếu Khiêm, vị trí trái tim lập tức khó chịu đến gần như muốn co rút.
An Nham liên tục mấy đêm giấc ngủ không đủ, con mắt đã rõ ràng hiện lên một quầng thâm mỏi mệt, lại như trước giả bộ một khuôn mặt tươi cười, thật chuyên nghiệp đối mặt với phỏng vấn của phóng viên.
Áp lực công tác cường độ cao như vậy, hắn cư nhiên không oán giận chút nào. Thường Lâm mới đầu còn rất vui vẻ, tưởng rằng An Nham rốt cục thông suốt, hiểu chỗ tốt của việc tuyên truyền quảng cáo, nhưng càng về sau mới đột nhiên khiếp sợ phát hiện, An Nham chỉ là dùng thời gian áp bức chính mình đến cực hạn, cố ý khiến cho bản thân trở nên bận rộn, thậm chí một ngày cũng không muốn nhàn rỗi.
Thường Lâm không nhịn được có chút lo lắng, liền trực tiếp báo cáo tình hình của An Nham cho An Trạch.
Buổi sáng hôm nay, An Nham nhận được điện thoại của An Trạch bảo hắn về công ty một chuyến, đi đến cửa văn phòng, vừa lúc thấy trợ lý mới tới. Nữ sinh hiển nhiên là vừa mới tốt nghiệp đại học, trông rất trẻ tuổi, nhìn thấy An Nham liền chủ động đi lên phía trước nói: “An Nham ông chủ đang xử lý một chuyện, dặn anh chờ trong phòng nghỉ cách vách mười phút.”
An Nham vui đùa nói: “Biết rồi, ông chủ của chúng ta đúng là bận rộn a.”
Cô gái cũng cười cười, đưa hắn đến cách vách, rót một tách cà phê cho hắn nói: “Anh chờ một lát, đợi xong tôi sẽ đến gọi anh.”
“Được.” An Nham một mình nhàm chán chờ trong phòng nghỉ, một lát sau trợ lý mới gõ cửa đi vào, nói: “An tổng gọi anh đến văn phòng anh ấy.”
An Nham đứng dậy theo cô đi ra cửa, một bên vui đùa nói: “Nhiệm vụ trợ lý này của cô, chính là làm người tryền lệnh cho ông chủ hả?”
Cô gái bướng bỉnh nháy mắt mấy cái nói, “Là người truyền lệnh, máy đánh chữ, chân sai vặt, cùng với nô tì bưng trà rót nước.”
An Nham bị cô chọc nở nụ cười, đang cười, đột nhiên thấy trong văn phòng đi ra một người quen thuộc, biểu tình trên mặt nam nhân cao lớn bình tĩnh mười phần, An Nham đối diện với ánh mắt hắn, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Khoảng cách giữa hai người dần dần gần hơn, hai bước, một bước, lướt qua, lại chậm rãi rời xa.
Từ Thiếu Khiêm không chào hỏi với An Nham, An Nham dừng bước, quay đầu nhìn bóng dáng Từ Thiếu Khiêm, há miệng thở dốc lại không nói ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn biến mất ở cuối hành lang.
Đáy lòng đột nhiên khó chịu như bị kim châm. Từ Thiếu Khiêm hiển nhiên không muốn nói chuyện với hắn, ngay cả chào hỏi khách sáo cũng tỉnh lược…
Thấy An Nham vẫn kinh ngạc nhìn hành lang không một bóng người, trợ lý có chút nghi hoặc nói: “An Nham? anh làm sao vậy?”
An Nham phục hồi tinh thần, xấu hổ ho khan một tiếng, “Khụ, không có gì.”
Trợ lý cười cười nói: “Đi nhanh thôi, An tổng đang đợi anh đấy.”
“Ừm.” An Nham và trợ lý cùng nhau đi đến văn phòng An Trạch, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, liền nghe bên trong truyền đến tiếng An Trạch: “Mời vào.”
An Nham ngồi xuống đối diện, ra vẻ thoải mái nói đùa: “An tổng, khẩn cấp triệu hồi tôi, có gì cần giao ạ?”
An Trạch đưa văn kiện trong tay cho An Nham: “Xem cái này trước đi.”
An Nham cúi đầu nhìn thoáng qua, tươi cười đột nhiên cứng lại trên mặt, “Thiếu Khiêm… huỷ hợp đồng với Hoa AN?”
An Trạch gật gật đầu: “Anh ta vừa rồi chính là đến bàn chuyện huỷ hợp đồng với tôi.”
An Nham nắm chặt lấy văn kiện trong tay.
An Trạch thấp giọng nói: “Khi mẹ còn tại thế, đã nói qua vấn đề hợp đồng với Từ Thiếu Khiêm, bản hợp đồng này cũng là đã sớm quyết định. Sau khi quay xong Thành phố vô tận, Thiếu Khiêm sẽ tuyên bố rút giới. Theo như tin tức tôi nhận được, cuối tuần sau, phỉ thuý thế gia sẽ hoàn thành chuyên giao vị trí người nắm quyền, Từ Tứ thúc lui vị, Thiếu Khiêm phải trở về tiếp quản việc kinh doanh của Từ gia.”
Nhanh chóng đọc xong hợp đồng huỷ ký kết, ngón tay nắm lấy văn kiện của An Nham hơi hơi cứng ngắc mất tự nhiên, ngẩng đầu lên nhìn An Trạch, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy có nói muốn đi Mỹ, không bao giờ trở về nữa không?”
An Trạch dáp: “Sau khi anh ta tiếp quản phỉ thúy thế gia, chắc chắn sẽ đến chi nhánh công ty ở Mỹ, cùng nhân viên quản lý bên kia đánh tiếng chào hỏi, về phần có trở về hay không, tôi cũng không biết, anh ta cũng không nói với tôi.”
“…” An Nham đặt hợp đồng hủy ký lại trên mặt bàn, gục đầu xuống nói: “Cậu tìm anh đến, là vì chuyện này?”
An Trạch trầm mặc trong chốc lát, “Nghe Thường Lâm nói trạng thái gần đây của anh không tốt lắm, một hơi nhận nhiều chương trình như vậy, cả ngày bận rộn đến mức mệt chết đi sống lại, thật sự là không giống anh.”
An Nham cười cười nói: “Như thế không tốt à? Tôi làm tuyên truyền nhiều chút, cũng kiếm thêm tiền cho công ty…”
“Anh cho rằng tâm sự của anh có thể qua mắt được em ruột như tôi à?” An Trạch thấp giọng ngắt lời hắn, “Anh từ nhỏ đã thích chơi đùa, trước kia cứ mỗi khi rảnh rỗi không có công việc đều ra ngoài du lịch, gần đây lại không hiểu ra làm sao biến thành thành phần cần lao, nếu không phải xảy ra vấn đề nghiêm trọng, làm sao có thể đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?”
“…”
“Nhân viên hoá trang có thể che khuất quầng thâm trên mắt anh, lại không che dấu được trạng thái mệt nhọc của anh. Trông anh hiện tại chẳng khác gì một sợi dây bị căng đến cực hạn, lúc nào cũng có thể đứt mất.”
“…”
“Rốt cục là làm sao?” Thấy An Nham sắc mặt tái nhợt, thanh âm An Trạch cũng không khỏi ôn hoà hơn chút, “Có phải nói tôi chân tướng của anh sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và Từ Thiếu Khiêm hay không? Các anh thực ra… đang yêu nhau đúng không?”
An Nham trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Nếu anh và cậu ấy ở bên nhau, sẽ rất có lỗi với mẹ đã hy sinh vô tội, anh không có cách nào hoàn toàn bỏ qua tất cả.”
“… Đây đúng là khó có thể chấp nhận. Bất quá, Từ Thiếu Khiêm dù sao cũng là vô tội, nếu Từ Từ Minh đã bị trừng phạt thích đáng, chúng ta cũng không cần phải giận chó đánh mèo lên những người khác.” An Trạch khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Nếu anh thực sự thương anh ta, muốn ở bên anh ta, tôi và anh hai sẽ không can thiệp.”
An Nham nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, An Trạch nói hắn đều biết, lý trí mà nói, Từ Thiếu Khiêm hoàn toàn không liên quan đến chuyện này. Nhưng mà, dù hai nhà xem nhẹ nợ máu, mày thực sự có thể tiếp tục ở bên cậu ấy ư? Cho dù thực yêu, thực thương cậu ấy… cũng không thể không hề khúc mắc gì mà ở lại bên cạnh cậu ấy.
Thời điểm rời khỏi công ty chính, An Nham đột nhiên phát hiện bên ngoài trời đổ tuyết.
Trận tuyết đầu mùa đông năm nay đến có hơi sớm, hoa tuyết nhỏ vụn bay xuống, bị gió lạnh thổi tuỳ ý bay nhảy trong không trung, đại khái là do ăn mặc quá ít, An Nham đột nhiên cảm thấy rất lạnh, bị gió lạnh thổi cho hắt xì một cái thật lớn, vội vàng dùng áo khoác bao chặt lấy cơ thể, bước nhanh về phía bãi đỗ xe của công ty.
Đi đến trước xe mình, thời điểm tìm chìa khoá trong túi áo mới phát hiện, chìa khoá của mình cư nhiên không thấy, cẩn thận nhớ lại một chút, có lẽ là quên ở văn phòng An Trạch.
An Nham có chút chán nản cầm lấy di động gọi cho An Trạch.
Từ Thiếu Khiêm lái xe đi ra từ bãi đỗ xe, liếc mắt nhìn liền thấy An Nham bao chặt áo khoác đứng bên cạnh xe. Tóc của hắn, bị gió lạnh thổi hỗn độn, bên trong áo khoác chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn bạc, hiển nhiên là không xem dự báo thời tiết hôm nay nhiệt độ sẽ hạ, Bị gió lạnh thổi đến sắc mặt tái nhợt, môi cũng hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Hắn tựa hồ thấy được xe Từ Thiếu Khiêm, cách cửa kính xe đối diện với ánh mắt Từ Thiếu Khiêm, ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt cứng ngắc cúi đầu xuống.
Cho dù bị người này bày tỏ xong lại đổi ý làm cho tức giận đến tim đau đớn từng đợt, càng bị kết luận “Tôi chỉ là nhập diễn quá sâu” của hắn khiến cho khổ sở vô cùng… Nhưng nhìn thấy dáng vẻ sắc mặt trắng bệch của hắn, Từ Thiếu Khiêm vẫn là không nhịn được đau lòng một trận.
Thật sự là vô phương cứu chữa…
Từ Thiếu Khiêm có chút bất đắc dĩ dừng xe lại, quay cửa kính xe xuống vừa định nói chuyện đã thấy An Trạch cách đó không xa vội vã chạy lại, trong tay cầm chìa khoá và một cái áo khoác, đưa cho An Nham.
An Trạch cũng thấy Từ Thiếu Khiêm, chủ động tiến đến chào hỏi: “Thiếu Khiêm, anh muốn về Từ gia?”
Từ Thiếu Khiêm gật đầu: “Tôi đã hẹn với tứ thúc cùng ăn cơm.”
An Trạch nói: “Ừ, khi nào định được thời gian buổi tuyên bố thì nói với tôi một tiếng.”
“Tôi biết rồi.” Từ Thiếu Khiêm liếc mắt nhìn An Nham, hạ cửa kính xe, lái xe rời đi.
An Nham đứng sau An Trạch vẫn không nói chuyện, chỉ cúi đầu, gắt gao nắm lấy áo khoác em trai mang đến trong tay, thời điểm xe Từ Thiếu Khiêm lướt qua rời đi, hốc mắt hắn hơi hơi đỏ lên.
Từ Thiếu Khiêm lái xe đến nhà hàng Từ Tử Chính đã đặt, trong phòng đều là những thành phần then chốt trung thành nhất của phỉ thuý thế gia, còn có không thiếu những nhân vật cấp bậc nguyên lão, bởi vì nhanh chóng sẽ tiến hành chuyển giao, Từ Tử Chính mới hẹn những người này ra ăn một bữa trước với Từ Thiếu Khiêm.
Khoảng thời gian Từ Tử Chính hôn mê đó, Từ Thiếu Khiêm tạm đảm đương chức vị của hắn, đem phỉ thuý thế gia từ trên xuống dưới xử lý rất tốt, năng lực của Từ Thiếu Khiêm từ lâu đã được những người này tán thành, thế nên bữa cơm này ăn rất vui vẻ ấm áp.
Từ Thiếu Khiêm chủ động rút thẻ trả tiền, sau khi chấm dứt bữa ăn, hai cha con tự mình lái xe về Từ gia. Từ Thiếu trước mắt đang ở nước ngoài, trong nhà không có người, Từ Tử Chính liền trực tiếp ở trong phòng khách hàn huyên với Từ Thiếu Khiêm.
Từ Tử Chính nói: “Chuyện người kia nhận hình phạt, con đã biết chưa?”
Từ Thiếu Khiêm gật gật đầu, “Con nghe Tiếu Nhượng nói, phán là chung thân.”
“Đối với người kiêu ngạo như hắn mà nói, ở tù chung thân có lẽ càng thêm khổ sở hơn tử hình, về sau sẽ phải ở lại trong ngục giam rất nhiều năm, hắn đại khái sẽ sống không bằng chết.” Từ Tử Chính khẽ thở dài, thấp giọng nói, “Tuy rằng hắn là anh trai ta, nhưng hết thảy hắn làm, ta căn bản không có cách nào tha thứ, nhất là năm đó cư nhiên hại chết mẹ con…”
Từ Tử Chính nói: “Nay, hắn coi như là bị phạt thích đáng, trả giá đại giới cho hết thảy hắn gây ra.”
Từ Thiếu Khiêm không nói gì, đối với Từ Tử Minh, hắn chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ trước năm sáu tuổi, từng gọi người kia là ba, nhưng cách suốt hai mươi năm, hắn đã không còn nhớ rõ bộ dạng của người kia.
Hai cha con trầm mặc một lát, Từ Tử Chính mới nói: “Con và An Nham thế nào rồi?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Bên nhau một ngày, lại chia tay.”
“… Là vì lý do gì?”
Từ Thiếu Khiêm nghĩ nghĩ nói: “Đại khái là có liên quan đến chuyện Tam gia nhận hình phạt. Khi An Nham nói chia tay với con, cũng vừa lúc là sau khi cậu ấy về nhà… Có lẽ là An Lạc khôi phục ký ức nói hết tất cả cho cậu ấy. Hôm đó Tiếu Nhượng ra toà làm chứng thấy mấy anh em An gia tất cả đều ở đấy, hiển nhiên, An Nham đã biết.”
Từ Tử Chính nhíu mày nói: “Con đã giải thích với nó chyện cha ruột chưa? Cần ta ra mặt không?”
Từ Thiếu Khiêm lắc lắc đầu: “Cũng không cần thiết. Khi nào thích hợp con sẽ giải thích rõ ràng với cậu ấy. Lần này cậu ấy không thẳng thắn với con, còn bịa đặt lấy cớ gì mà “nhập diễn quá sâu” linh tinh, để chia tay với con, con kỳ thật…. hơi thất vọng.”
Từ Tử Chính nghiêm túc nói: “Nó không thẳng thắn với con, chỉ có thể chứng minh nó còn chưa đủ hoàn toàn tin tưởng con, con cũng không đủ tư cách khiến nó thản nhiên chia sẻ hết thảy tâm sự.”
Từ Thiếu Khiêm gật gật đầu: “Đây cũng là thất bại của con. Cậu ấy vốn chính là trai thẳng, bị con cứng rắn kéo vào con đường này, giữa bọn con còn chưa hình thành tin tưởng hoàn toàn, cậu ấy đối với chuyện bọn con có thể ở bên nhau hay không vốn là không có gì nắm chắc, lần này gặp được vấn đề cậu ấy muốn chia tay với con, nếu lần sau ông nội cậu ấy bệnh tim phát tác nói không cho bọn con ở bên nhau, con dám khẳng định, cậu ấy lại muốn chia tay với con.”
Từ Thiếu Khiêm hơi bất đắc dĩ nói: “Ở trong lòng cậu ấy, vị trí người nhà thật sự rất nặng.”
Từ Tử Chính cười cười nói: “An Nham tuy rằng nghịch ngợm chút, trái lại là một đứa tré hiếu thuận. Trước kia ta vẫn nhìn nó không vừa mắt, bất quá ta nghĩ nếu con thích nó, nó chắc chắn có nhiều chỗ độc đáo.”
“Đúng vậy. Với con mà nói, cậu ấy đúng là thật đặc biệt.” Từ Thiếu Khiêm mỉm cười một cái, “Cậu ấy lần này chia tay con, cũng cho con hiểu rõ vấn đề giữa bọn con, con định giải quyết hết mọi hậu hoạ sẽ nảy sinh, anh trai cậu ấy, ông nội cậu ấy, thậm chí là vấn đề con cái trong tương lai… Chờ con nghĩ xong biện pháp giải quyết, xác định quan hệ với cậu ấy, sẽ dẫn cậu ấy về nhà gặp người.”
Con trai coi trọng An Nham, Từ Tử Chính cũng không có biện pháp, đành phải gật gật đầu nói:”Con thích là được.”
Sau khi hai người trò chuyện, Từ Thiếu Khiêm trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường lại không thấy buồn ngủ chút nào.
— Có chút nhớ cậu ấy.
Hôm nay ở bãi đỗ xe thấy dáng vẻ khổ sở của hắn, Từ Thiếu Khiêm thực ra rất đau lòng, muốn trực tiếp kéo hắn lên xe giải thích rõ ràng, nhưng mà, giữa hắn và An Nham còn tồn tại vấn đề rất lớn, An Nham không xác định và tin tưởng đối với phần tình cảm này, tật xấu gặp phải vấn đề không bàn bạc với đối phương mà tự tiện hạ quyết định…. Cần phải ngăn chặn triệt để, diệt trừ hậu hoạ vĩnh viễn.
Lúc này đây, cũng may Tiếu Nhượng sau khi ra toà làm chứng trở về ngay lập tức, gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm, Từ Thiếu Khiêm cũng tự mình phát hiện đúng lúc, cho nên mới không hiểu lầm An Nham. Nếu gặp phải lần sau, giữa hai người lại có mâu thuẫn gì, An Nham không chịu thẳng thắn nói ra, Từ Thiếu Khiêm cũng không chịu nổi một lần lại một lần chia tay.
Từ Thiếu Khiêm có chút bấc đắc dĩ nghĩ: “An Nham, cậu có phải nên thấy may mắn hay không, Từ Thiếu Khiêm vĩnh viễn đều không thể nhẫn tâm với cậu.
Cho dù cậu liên tục cự tuyệt hắn hai lần, nhưng mà, chỉ cần cậu quay đầu, hắn vẫn đều tại chỗ chờ cậu, chưa bao giờ rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT