"Điểm phức tạp thì lão đạo không biết. Nói đơn giản một chút, lão đạo chỉ được nghe phong phanh, tự mình phân tích ra mà thôi."
Thái Hư Tử nhìn Âu Dương với thái độ khinh bỉ, nói:
"Đừng có dùng ánh mắt đó mà nhìn kẻ tu hành đắc đạo như ta. Ngươi nghĩ mà coi, Da Luật Đại Thạch bị giam lỏng, Tiêu Phụng Tiên đại bại, ngươi nói, người tiếp theo có thể giữ chức Mã đại nguyên soái của quân Liêu là ai?"
"À, ý của ngươi là người tiếp theo giữ chức này có thể là Da Luật Thuần?"
Âu Dương gật đầu:
"Những suy đoán của ngươi đều không sai, có trò hay để xem rồi đây. Không đúng, chúng ta đang nói ngươi không hoàn thanh nhiệm vụ chia rẽ Kim - Liêu."
"Lão đệ, cho dù ngươi có hoàn thành công việc, cũng chưa chắc Hoàng Thượng sẽ cho chúng ta lợi ích gì đó, chưa kể là có khả năng sẽ dẫn đến sự đoàn kết của người Liêu. Làm không xong cũng chưa chắc đã là chuyện gì quá tồi tệ."
Âu Dương hỏi:
"Ngươi không cảm thấy chơi rất vui sao?"
"Được, người Liêu thì vui đấy, người Kim thì chơi chẳng vui tí nào."
Thái Hư Tử nói:
"Thật hết cách. Tông Hàn quyết tâm không tấn công. Ta cũng không thể đến báo mộng cho hắn đúng không?"
Âu Dương gật đầu:
"Xem ra, người Nữ Chân có ý tạo ra cục diện kiềng ba chân rồi. Hắn không xuất binh thì thôi, một khi xuất binh sẽ đại bại trong tay quân Tống. Như vậy mới có thể duy trì sự ổn định cho thế cục."
Thái Hư Tử nói:
"Nếu người Nữ Chân có cách nghĩ như vậy thì không thể để họ đắc ý được. Không đúng, có biện pháp để xúi giục. Nhưng việc thi hành nó thì khá là rắc rối."
"Nói nghe xem."
"Người Nữ Chân không tỏ thái độ, chúng ta sẽ ép họ phải tỏ thái độ."
Thái Hư Tử bảo:
"Nếu Nữ Chân thân Liêu, vậy chắc chắn sẽ có tranh giành nội bộ. Tông Hàn có tử thù với người Liêu. Nếu Nữ Chân thân Tống, vậy người Liêu sẽ phải đề phòng cẩn thận, bầu không khí của hai bên sẽ rất căng thẳng. Chiêu này của Nữ Chân thật cao tay, án binh bất động, đứng ngoài trận chiến. Người Liêu cho rằng họ đang ngồi xem náo nhiệt, người Tống cũng nghĩ rằng người ta đang ngồi xem náo nhiệt. Nhưng vào lúc cần thiết, việc xem náo nhiệt của họ có khả năng trở thành yếu tố then chốt quyết định thành bại của Liêu - Tống, cho nên người Nữ Chân mới mong đợi được nhìn thấy tiền tuyến ba nước xuất hiện cùng một lúc ở ba nơi: Đông Kinh, Hoàng Long, Thông Châu."
"Cho nên phải ép người Nữ Chân bộc lộ thái độ trước."
Âu Dương hỏi:
"Ép thế nào?"
"Tặng Hoàn Nhan Lan cho người Liêu."
Thái Hư Tử:
"Hoàn Nhan Lan có địa vị rất cao trong trái tim người Nữ Chân, nàng ta là lão đại ẩn thân của bộ tộc lớn thứ hai trong số hai mươi bộ tộc Hoàn Nhan. Người Liêu có được Hoàn Nhan Lan, nếu lễ đãi mà gửi về Kim quốc, lập trường của người Nữ Chân chính là thân Liêu, nếu giết Hoàn Nhan Lan, chứng tỏ người Nữ Chân thân Tống."
"Này, người ta là công chúa, người Hoàng Đế sủng ái đến nhường nào, sao có thể làm như vậy được? Vả lại, nếu người Liêu không giết cũng không thả thì phải làm sao?"
Âu Dương nói:
"Người Nữ Chân không biết giữ chữ tín, hỏi cũng như không hỏi, chỉ có dùng hành động đến bức ép mới xong."
"Ngươi có chủ ý hay hơn sao?"
"Thật ra có một người có sức ảnh hưởng sâu rộng hơn nhiều so với Hoàn Nhan Lan, hơn nữa cũng dễ ra tay hơn nhiều."
"Ai?"
"Trong cuộc nháo kịch năm đó, một là Hoàn Nhan Lan - người đã trở thành công chúa Đại Tống, còn có một Thượng công chúa nữa cũng trở thành công chúa Đại Tống."
Âu Dương nói:
"Thượng công chúa được gã cho một quan viên nước Liêu, quan viên này và Thượng công chúa luôn ở lại Đông Kinh làm sứ giả. Nếu có thể đưa Thượng công chúa này vào tay của người Nữ Chân thì người Nữ Chân chắc chắn sẽ tỏ rõ lập trường của mình."
"Hoàn Nhan Lan là công chúa, Thượng công chúa thì không phải là công chúa?"
"Thượng công chúa có quan hệ rất tốt với ta, đừng có nghĩ xấu về ta như thế có được không?"
Âu Dương nói:
"Làm giả là được chứ gì, cử sứ giả đến nói, biết Hoàn Nhan Bàn là cháu của A Cốt Tá, ngày giỗ của tên phu quân ma quỷ của Hoàn Nhan Lan lại sắp đến nên đặc biệt gửi Thượng công chúa đến tế lễ cho Hoàn Nhan Bàn."
"A, chiêu này đúng hay à nha."
Thái Hư Tử:
"Quả thật không tệ, cho dù người Nữ Chân biết đó là giả, nhưng cũng phải nghĩ xem phải xử lý thế nào cho thỏa đáng. Nếu giết rồi, người Liêu cũng sẽ không biết người đó là giả, Thiên Tộ Đế sẽ rất tức giận, nếu không giết thì người ta có thể dễ dàng ăn nói với người Tống, người Nữ Chân có ý thù địch với chúng ta. Đòn phỏng tay như thế, người Nữ Chân nhất định khổ không sao nói hết."
"Uhm, nhưng trước hết phải gióng trống khua chiêng, bịa ra một tội danh cho Thượng công chúa. Người Tống chỉ biết chúng ta phải bắt, chứ không biết chúng ta đang đưa người ta đến Kim quốc, Hoàng Thượng cũng sẽ không mất mặt. Người bắt công chúa bắt buộc phải là người của Đại Nội, sau khi sự việc xảy ra, Thượng công chúa ra mặt thanh minh bản thân không có chuyện gì là xong."
Âu Dương nói:
"Tạp Mao, mài mực để viết thư làm chuyện xấu."
.....
Từ rất nhiều phim truyền hình có thể nhận ra, ngày xưa chỗ nào cũng tồn tại âm mưu, nhưng thường thì các âm mưu đều do người xấu làm, hơn nữa còn là vì soán vị, có khi là diệt khẩu, cũng có khi vì những lợi ích khác.
Còn người tốt, cũng là người mà chúng ta thường nói là trung thành, có cống hiến cho quốc gia, hoặc là dân tộc anh hùng, lúc nào cũng mềm nhũn trước những âm mưu, thậm chí dù có biết rõ âm mưu cũng nguyện ý chui đầu vào. Loại người này được gọi là quân tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT