Bạch Chỉ Hàn thấy y nhiệt tâm như vậy, tò mò hỏi:

- Thiếu gia, ba vị danh y đó lợi hại như vậy à?

- Đương nhiên.

Tả Thiếu Dương mặt bừng bừng vì hưng phấn:

- Hi vọng được gặp họ xin chỉ giáo.

- Tôn Tư Mạc hành tung phiếu hốt không thể tìm, Chân Lập Ngôn thì quan lớn, vậy chỉ còn Chân Quyền mở y quán gần đây, hay ta đi xem sao.

- Ta cũng nghĩ thế, đi nào.

Tả Thiếu Dương vừa đi vừa hỏi đường, đi qua Tế Thế đường, dược hành này nằm giữa ngã tư, hai mặt phố luôn, khách ra vào nườm nượp, tuy Chúc Dược Quỹ có tiến cử, nhưng không tiện lỗ mãng tới như vậy, nên tạm bỏ qua.

Bọn họ xuyên qua biển người rời Đông thị, lần này không có thứ gì kìm chân Tả Thiếu Dương được, tới một tiểu khu, đường xá sạch sẽ, nhà không lớn, nhưng đều đặn chỉnh tề, từng viện tử nho nhỏ, trông rất hài hòa thích mắt.

Không cần hỏi cấm tốt canh cửa phường, vì dễ dàng nhìn thấy tấm chiêu bài lớn ghi "Chân Thị y quán", nền đen chữ vàng cực kỳ bắt mắt, làm y quán Hợp Châu thường không làm biển hiệu quá phô trương, nhưng ở Trường An này thì khác, thế mới đúng chứ, ví như ngươi bán rau ấy, không đứng lên mà rao, ai biết ngươi bán hay là đem rau ra phơi nắng, người Trường An suy nghĩ thật thoáng, nếu là Tả Thiếu Dương có khi y đặt biển ngay cổng thành, vẽ bản đồ chỉ dẫn đàng hoàng.

Tả Thiếu Dương đi tới cửa, thò đầu nhìn vào trong, đại đường cao lớn sáng sủa rộng rãi hơn cả Huệ Dân Đường, tủ thuốc sát tường cao gấp đôi người ta, hỏa kế bận rộn bắc thang lấy thuốc, chạy qua chạy lại, tập nập như dược hành chứ chẳng phải y quán.

Hai người đang ngó nghiêng thì chợt có người chạy tới nhún eo thi lễ:

- Công tử tới rồi, đa tạ công tử nhắc nhở, Chân đại phu cũng nói, bệnh này không thể dùng sanh mạch tán, cũng dùng châm cứu, nếu không có công tử thì hỏng việc rồi.

Tả Thiếu Dương mừng rỡ:

- Chân đại phu có nhà không?

- Có, vừa rồi còn chẩn bệnh cho tứ thúc nhà này mà.

- Ông ấy ở đâu, dẫn ta vào xem được không?

Tả Thiếu Dương gần như đưa tay giữ cho tim khỏi nhảy ra ngoài:

- Công tử đi bên này.

Lão phụ dẫn Tả Thiếu Dương đi vào trong, qua đại sảnh, nơi này chia thành nhiều gian nhỏ, mỗi gian có vài cái giường, đều có bệnh nhân nằm, mấy người mặc trường báo đang xem bệnh, thay thuốc đủ loại, không khác gì một bệnh viện cỡ nhỏ.

- Chân đại phu, đây chính là vị công tử hảo tâm mà lão thân kể.

Lão phụ đi tới sau một lang trung mặc trường bào, nói nhỏ:

Lang trung kia quay lại, người này tuổi bốn năm chục, râu còn đen, tuyệt đối không thể là Chân Quyền được, Tả Thiếu Dương vẫn chắp tay hỏi:

- Xin hỏi các hạ có phải là Chân thần y?

Người trung niên đó mỉm cười:

- Đó là gia phụ, bỉ nhân xếp thứ ba, tên là Chân Tế.

Chân Quyền tổng cộng bốn nhi tử, đều học y, lần lượt lấy tên là "Huyền Hồ Tế Thế".

Tả Thiếu Dương ôm chút hi vọng nhỏ nhoi nói:

- Tại hạ từ phương xa tới, xưa nay vô cùng ngưỡng mộ lão thần y, không biết có được may mắn bái phỏng một lần không?

- Ồ, rất xin lỗi, nếu không phải thân bằng hảo hữu thì gia phụ không gặp khách bái phỏng. Nếu công tử muốn đưa điệp thư cầu tiền, mời đặt ở phía trước, sẽ có người chuyển cho gia phụ.

Tả Thiếu Dương buồn bã nói:

- Chân đại phu hiểu lầm, ta không phải người tham gia khoa cử, chỉ mộ danh mà tới thôi. Nếu Chân lão thần y không rảnh gặp, vậy xin cáo tử.

- Công tử khoan đi đã, xin hỏi quý tính đại danh.

- Không dám, tại hạ họ Tả, tên Trung, tự Thiếu Dương, nhà ở Hợp Châu, gia phụ mở hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, vì thế từ nhỏ đã biết tới danh tiếng Chân lão thần y, luôn mong mỏi được gặp một lần.

- A, thì ra là Tả công tử.

Chân Tế gặp nhiều người như Tả Thiếu Dương rồi, chắp tay nói:

- Nghe đại thẩm đây nói, công tử lúc nãy ngăn bọn họ dùng sanh mạch tán cứu người, mà phải dùng châm, bỉ nhân rất hiếu kỳ, không biết công tử dùng châm vào các huyệt đạo nào.

Xưa nay trong trung y ít ai dùng châm chữa trúng nắng, Tả Thiếu Dương biết thế đáp:

- Đầu tiên là đại chuy, khúc trì, thứ đến là huyệt thần môn, giao cảm, đồng thời cả huyệt thần quyết.

Chân Tế ngẫm nghĩ một lúc gật đầu:

- Công tử tuổi trẻ y thuật cao thâm, thật hiếm có, dù không phải người tham gia khoa cử, nếu có lý luận hay cũng có thể để lại điệp thư cùng địa chỉ liên hệ, bỉ nhân chuyên môn chuyển gia phụ dùm. Bỉ nhân đang bận khám bệnh không thể tiếp lâu, xin công tử tùy tiện.

Tạm thời không nghĩ ra đề tài nào thu hút sự chú ý của Chân Quyền, gác lại vậy, Tả Thiếu Dương không gặp đường Chân Quyền liền chuyển sang tìm Tôn Tư Mạc, nhớ Đào chưởng quầy nói ông ta thích rượu, liền đi mua một bầu rượu ngon, ít thịt dê nướng gói cẩn thận rồi đi tìm.

Nhà Tôn Tư Mạc ở phường bên, nhưng khu này cũng rất rộng, hỏi đường biết phải đi nửa canh giờ mới tới, lại tốn mỗi người hai đồng nữa đi xe bus ngựa tới phường Sùng Nhân, giờ mới biết xe ngựa ở đây bất kể tuyến đường ngắn dài, lên xe là hai đồng.

Nhà Tôn Tư Mạc cách cổng phường khá xa, hai người đi một đoạn là lại dừng lại hỏi đường, vòng vèo rất lâu mới tìm thấy. Viện tử trên bên ngoài có vẻ không lớn, cửa treo tấm biển gỗ đào ghi hai chữ "Tôn Trạch".

Cửa mở rộng, một lão đầu đang ngồi trên ghế hóng mát, không nhìn rõ mặt mày, không biết có phải Tôn Tư Mạc hay không.

Tả Thiếu Dương vuốt phẳng lại quần áo, còn nhờ Bạch Chỉ Hàn nhìn hộ có chỗ nào không hợp không mới bước lên thềm đá, lên tiếng chào:

- Lão nhân gia, xin hỏi đây có phải phủ của Dược vương Tôn Tư Mạc không ạ.

Cách xưng hô Dược vương thực ra là đời sau phong cho, Tả Thiếu Dương quen miệng gọi thế, còn ông lão trông cửa thấy rất mới mẻ, người ta tôn sùng lão gia nhà mình như vậy, cũng vui mừng, đứng dậy đi ra cửa chắp tay đáp:

- Công tử tìm lão gia nhà ta?

Vậy là không phải Tôn Tư Mạc, Tả Thiếu Dương nói lý do tới đây:

- Vâng, xin hỏi Dược vương có nhà không ạ, ta từ phương xa mộ danh mà tới.

- Công tử không may rồi, lão gia nhà ta đã đi ba ngày chưa về.

Tả Thiếu Dương thất vọng lắm:

- Dược vương có việc gì mà đi ba ngày chưa về?

- Có là gì đâu.

Ông lão cười vui vẻ:

- Lão gia nhà ta rất tùy hứng, chẳng cần việc gì trọng đại, đôi khi lên núi thấy có thuốc hiếm, ở lại núi dăm bữa nửa tháng mới về, chẳng thể nói trước.

Tả Thiếu Dương chán nản để lại rượu thịt rồi cùng Bạch Chỉ Hàn cáo từ ra về.

Bạch Chỉ Hàn thấy y ủ rũ, theo sau không nói gì.

Hai bọn họ đi xe về Đông thị để về nhà, đi ngang qua một cái hiệu trang sức châu báu, Tả Thiếu Dương nhớ ra chưa bao giờ mua cho Bạch Chỉ Hàn cái gì đáng giá, quay đầu lại cười:

- Đi, ta mua cho nàng một món trang sức.

Bạch Chỉ Hàn vội khuyên:

- Lão gia nói chúng ta còn ở lại kinh thành không biết tới bao giờ, không nên tiêu tiền bừa bãi.

- Mua trang sức cho nàng không phải tiêu tiền bừa bãi, đi thôi.

Tả Thiếu Dương nắm tay nàng kéo vào trong:

Khách trong cửa hiệu không nhiều, chỉ có một nữ tử, dẫn theo nha hoàn cùng nam phó cao lớn mặt mày hung tợn, đang đứng xem từng món đồ trên giá, vị chưởng quầy béo quay đứng bên, mặt xun xoe nịnh bợ hết cỡ:

- Chân tiểu thư thật có nhãn quang, chuỗi vòng này tên là Thu thủy y nhân, do mười tám viên bảo thạch màu vàng xâu thành, tùy từng góc độ nhìn hoặc ánh sáng khác nhau lại tỏa ra màu khác nhau, vô cùng thích hợp với mỹ mạo quốc sắc thiên hương của tiểu thư.

Cũng là họ Chân? Tả Thiếu Dương nghe vậy quay đầu nhìn, chỉ thấy nữ tử này vóc người cao ráo, có lẽ chỉ thấp hơn y một chút, mặc váy hồng đào, đoản sam vàng nhạt, đầu đeo cái châm vàng chế tác cầu kỳ, mái tóc đen dài tới tận eo, mỗi bên buộc dải lụa thắt hoa, cao mà không thô, hông nở, eo thon, nhìn phía sau rất là quyến rũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play