Editor: Trà Đá.

Ăn cơm tối xong, Khương Thục Lan muốn đi rửa chén, Thẩm Kình giành dọn dẹp bát đũa, để bà và Khương Đường đợi.

Người đàn ông nhanh tay nhanh chân, chớp mắt đã bưng cái mâm đi, Khương Thục Lan không ngăn được, nhìn cháu gái khó xử, sao có thể để khách rửa bát được?

“Dì ngồi đi, anh ấy thích rửa thì để anh ấy rửa đi.” Khương Đường ôm Đóa Nhi rồi nói với dì, Thẩm Kình muốn tỏ vẻ biểu hiện thật tốt, anh càng biểu hiện tốt, thì dì cô sẽ ủng hộ cô và Thẩm Kình qua lại.

Đàn ông chịu xuống bếp giúp một tay, lại còn vui vẻ không phải giả vờ lấy lòng, khiến Khương Thục Lan phải suy nghĩ. Mắt thấy Thẩm Kình đóng cửa phòng bếp lại, bên ngoài nhanh chóng nghe được tiếng nước chảy rào rào, Khương Thục Lan ngồi bên cạnh cháu gái, nhẹ giọng hỏi thăm hai người có chuyện gì xảy ra. Theo như bà hiểu, thì cháu gái bà và Thẩm Kình mới biết nhau được hai tháng, như vậy thì tiến triển quá nhanh. Cố Đông Thần cũng là một người giàu có nhưng lại ngoại tình, nên bây giờ Khương Thục Lan đều đề phòng với tất cả đàn ông, sợ cháu gái lại nhìn lầm người.

Khương Đường cúi đầu, giải thích rất đơn giản.

Khương Thục Lan nghe xong, cực kỳ khiếp sợ, nhìn chằm chằm cháu gái, không nhịn được đánh lên trán cháu gái một cái, “Con xem lại con đi, đàn ông tốt như vậy mà con không cần….”

Khương Đường chu mỏ, nói thầm, “Đâu phải là con không cần đâu?”

Cô cự tuyệt Thẩm Kình hai lần, là cô chê anh không có tiền, nhưng cũng không thể đổ hết mọi tội lỗi cho cô được, cũng do Thẩm Kình lưu manh. Ai mà tin anh là người tốt?

“Thôi, chuyện đã qua rồi, từ nay về sau phải đối xử thật tốt với Thẩm Kình đó, một người đàn ông đợi con năm năm, lại còn hoàn toàn nguyện ý nuôi đứa bé nữa, người đàn ông tốt như vậy đâu có dễ kiếm, đừng có làm mặt lạnh với Thẩm Kình nữa.” Bà nhớ lại trên bàn cơm lúc nãy, dáng vẻ cháu gái bà không nóng không lạnh với Thẩm Kình, Khương Thục Lan lập tức đứng về phía Thẩm Kình, liên tục dặn dò.

Khương Đường không nhịn được, nói: “Hai tụi con chung đụng như thế nào cũng không cần dì phải quan tâm, dì tập trung xem tivi đi kìa.”

Tính khí của Thẩm Kình, giây trước mà cười với anh, thì giây sau anh sẽ lập tức nhào lên, kiểu được voi đòi tiên.

Khương Thục Lan không xem tivi, nhất định nhìn chằm chằm vào cháu gái, Khương Đường sợ dì, lập tức bế con gái đi vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại. Khương Thục Lan tức giận đến mức dậm chân, đứng bên ngoài định nhỏ giọng khuyên mấy câu, nhưng vì sợ Thẩm Kình nghe được nên tạm thời bỏ qua cho cháu gái, bà di chuyển xuống bếp trấn an Thẩm Kình, “Thẩm Kình à, nhà dì nghèo, Đường Đường cũng không học đại học, con bé sợ cảnh nghèo khó, nên mới muốn gả cho người có tiền, nhưng bây giờ đã được một bài học, rốt cuộc cũng hiểu rõ đàn ông phải yêu thương phụ nữ mới là quan trọng, con bé trước kia chưa hiểu chuyện, cho nên cháu đừng có vướng mắc gì trong lòng nhé….”

Thẩm Kình vẫn đang nghe rất nghiêm túc, nghe đến đó, anh đột nhiên cười cắt đứt lời nói của Khương Thục Lan, “Dì suy nghĩ nhiều quá rồi, nếu trong lòng cháu có vướng mắc gì thì đã không còn thích Đường Đường rồi, dì yên tâm đi, Đường Đường có ham tiền hay không ham tiền thì cháu đều thích cô ấy, huống chi nếu không nhờ cô ấy khích cháu, thì cháu đâu có ngày hôm nay.”

Nghe được lời này từ anh, Khương Thục Lan vui vẻ ra mặt, cười khuyên Thẩm Kình: “Khương Đường đang cho Đóa Nhi ăn, cháu ra ngoài đợi đi, để dì dọn dẹp tiếp cho.”

Hồn của Thẩm Kình đã nhanh chóng bay qua bên kia rồi, không còn khách khí nữa, anh liếc mắt ra bên ngoài, có chút ngượng ngùng nói: “Cháu không vội, tí cháu ra cũng được, Đóa Nhi quá đáng yêu, cháu không muốn quấy rầy Đường Đường đang chơi với con bé, nên cháu mới qua đây.”

“Đi đi đi đi, Đóa Nhi chỉ muốn có người chơi cùng thôi.” Khương Thục Lan cười híp mắt nói.

Thẩm Kình dạ một tiếng, rửa tay, rồi đi ra khỏi phòng bếp. Phòng khách trống không, Thẩm Kình đi tới phòng ngủ chính, lỗ tai dán lên cửa, nghe thấy giọng nói của Đóa Nhi đang y y a a, Thẩm Kình gõ cửa, “Đường Đường, dì em nói tôi đến đây với em.”

Khương Đường nhìn về phìa cánh cửa, cố ý chọc giận anh, “Không còn sớm nữa, anh về ngủ đi, hôm khác lại sang.”

Thẩm Kình thiếu chút nữa là hộc máu, anh còn chưa được bồi dưỡng tình cảm với cô, Đóa Nhi cũng còn chưa thân với anh lắm, mà cô đã nghĩ đến việc đuổi anh đi sao?

“Mở cửa nhanh đi.” Thẩm Kình gõ ba cái liên tiếp, uy hiếp cô, “Nếu không mở cửa thì tôi đi gọi dì em đến đó.”

Anh vừa nói xong, thì cửa lập tức mở ra, Khương Đường đứng ở trước cửa, mặt không nhìn anh, “Nửa tiếng, nửa tiếng nữa thôi đó, tôi còn phải chuẩn bị cho buổi thử vai nữa.” Hôm nay là thứ sáu, thứ hai tới cô phải đi thử vai rồi, Trương Giáo Thụ nói kiểu diễn xuất tình yêu của cô không thích hợp, Khương Đường muốn lợi dụng ba ngày này để chuyên tâm nghiên cứu về cách diễn xuất về tình yêu.

“Vậy em ra phòng khách chuẩn bị đi, nếu không thì tôi đưa chìa khóa nhà cho em, tối nay chúng ta đổi nhà, tôi sẽ cho Đóa Nhi ăn rồi ngủ.” Thẩm Kình đột nhiên tiến đến trước cửa, anh biết cô vội, nên anh đề nghị chăm sóc cho Đóa Nhi. Thẩm Kình tự cho là đề nghị của anh cũng không tệ, anh nhìn Khương Đường nháy mắt, “Vừa đúng không làm em phân tâm vừa tập diễn xuất vừa chăm sóc Đóa Nhi.”

Khương Đường trừng anh, “Đừng có lắm mồm, nửa tiếng nửa là Đóa Nhi ngủ rồi.”

Thẩm Kình không phản đối, đi về phía giường được vài bước, thấy Khương Đường không đóng cửa lại, Thẩm Kình lặng lẽ nhắc nhở cô, “Đóng cửa lại.”

Ánh mắt và giọng nói kia, giống như Khương Đường phải làm cái gì đó để cho Khương Thục Lan thấy.

Khương Đường biết anh cố ý, không để ý, đi tới ghế ngồi xuống.

Đóa Nhi bị mất hứng, mới vừa nãy mẹ còn ngồi ở bên cạnh, mà bây giờ lại cách xa như vậy, Đóa Nhi đưa bàn tay nhỏ bé ra gọi mẹ tới. Khương Đường nhìn con gái rồi cười, cô định chỉ Thẩm Kình, nhưng Thẩm Kình đã bế Đóa Nhi lên thật cao rồi, hôn lên mặt Đóa Nhi hai cái, “Mẹ mệt rồi, chú chơi với Đóa Nhi nè.”

Đóa Nhi ngửa đầu lên, Thẩm Kình cúi đầu nhìn cô bé, Đóa Nhi cười khanh khách, thích thú với trò chơi của Thẩm Kình.

Khương Thục Lan dọn dẹp phòng bếp xong rồi đi tới, chỉ thấy Đóa Nhi nằm ở đầu giường, Thẩm Kình để món đồ chơi con vịt ở cuối giường, trêu chọc Đóa Nhi. Đóa Nhi chưa bò được, nhưng lăn được, lăn từng phát từng phát xuống cuối giường, có lúc lăn sai hướng, Thẩm Kình lập tức điều chỉnh phương hướng, một lớn một nhỏ chơi say mê cuồng nhiệt, còn cháu gái bà thì ngồi trước laptop, khua khua gõ gõ cái gì không biết.

Khương Thục Lan nhịn không được nở nụ cười, nhìn cháu gái, bây giờ đã hoàn toàn yên tâm giao Đóa Nhi cho Thẩm Kình giữ, thì chắc chắn cháu bà đã rất tin tưởng Thẩm Kình rồi. Khương Thục Lan nhìn một lúc, rồi đi ra ngoài phòng khách xem ti vi, chỉnh âm lượng thật nhỏ, không quấy rầy hai lớn một nhỏ ở bên trong.

Tinh lực Thẩm Kình dồi dào, chơi đùa với mấy đứa trẻ nữa cũng không có vấn đề gì. Đóa Nhi còn nhỏ, trước kia chơi được một chút thì mẹ đã mệt mỏi, tối nay được chơi thật vui, lăn lông lốc vài vòng, Đóa Nhi chơi mệt, ngồi ở đầu giường tự chơi một lát, vất vả quay tới quay lui, ngó ngó thấy chú đang đứng ở đối diện, Đóa Nhi chợt mất hứng, chuyển sang nhìn mẹ, kêu “A”.

Khương Đường vừa mới cắt nối biên tập lại nhiều cảnh tình yêu kinh điển trong phim, nghe thấy con gái gọi mình, cô lập tức để công việc xuống, vừa đi về phía giường vừa hỏi: “Rốt cuộc Đóa Nhi cũng nhớ mẹ rồi sao?”

Đóa Nhi toét cái miệng nhỏ nhắn ra, cười híp mắt.

Khương Đường bế tiểu nha đầu lên, đi bộ hai vòng ở trong phòng, bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi vẫn tóm lấy ngực cô, Khương Đường cố gắng che dấu, hỏi người đàn ông đang ngồi trên giường xem náo nhiệt, “Đóa Nhi đói bụng rồi, anh muốn học cách cho con bé uống sữa bột không?”

Hai mắt Thẩm Kình sáng lên, “Em dạy cho tôi?”

Khương Đường gật đầu một cái.

Năm phút sau, Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, hai tay ôm bình sữa tu ừng ực ừng ực…, mắt mở to lúc thì nhìn mẹ, lúc thì lại liếc sang nhìn chú, kẽ chân hơi xòe nhẹ nhàng nhích tới nhích lui. Thẩm Kình đã có kinh nghiệm, nên vào lúc này anh yên lặng đứng nhìn Đóa Nhi ăn, không quấy rối nữa.

Thẩm Kình tập trung nhìn Đóa Nhi, Khương Đường ở bên này một tay ôm con gái, một tay đỡ bình sữa, ánh mắt chậm rãi dời từ con gái sang mặt của Thẩm Kình. Người này vóc dáng trắng noãn, da không tì vết có thể đi quay quảng cáo được rồi, điển hình là ánh mắt, phong lưu đa tình………….

Thẩm Kình đột nhiên ngẩng đầu.

Khương Đường theo bản năng dời tầm mắt đi.

“Em nhìn lén tôi.” Thẩm Kình hết sức chắc chắn, cúi đầu nở nụ cười, ”Muốn nhìn thì cứ nhìn, đừng chỉ nhìn mặt, cả người tôi đều là của em mà.”

Sắc mặt của Khương Đường không thay đổi, trực tiếp nói sang chuyện khác, “Anh nên về đi.”

“Đợi lát nữa, Đóa Nhi ngủ xong thì tôi đi.” Thẩm Kình không dứt ra khỏi tiểu nha đầu, còn muốn nhìn lâu hơn một tí.

Mười mấy phút trôi qua, Khương Đường cũng không đuổi anh nữa.

Thẩm Kình nhìn chằm chằm gương mặt Đóa Nhi nẩy nở hơn so với hai tháng trước, không biết có phải trong lòng có cảm giác gì hay không, mà anh thấy Đóa Nhi có chút giống anh, anh nói giỡn hỏi Khương Đường, “Tôi thấy Đóa Nhi và tôi giống như có duyên với nhau vậy, em xem tôi và con bé có chút giống nhau đúng không?”

“Không nhìn ra.” Khương Đường không chút nghĩ ngợi, lập tức phủ nhận cảm giác của bản thân anh.

Thẩm Kình lườm cô một cái, “Em hoàn toàn không chịu nhìn kỹ.”

Khóe môi Khương Đường cong nhẹ.

Thẩm Kình nhìn ngây dại, lần đầu tiên nhìn thấy cô cười ở khoảng cách gần như vậy.

Ánh mắt của anh như có lửa, Khương Đường không thoải mái, ôm con gái chuyển hướng. Thẩm Kình nuốt nước bọt một hớp, đứng lên, thoải mái nằm nghiêng trên giường Khương Đường, vụng về nhắm mắt lại, “A, chơi đùa với con nít mệt thật, tôi có chút mệt mỏi, lát nữa Đóa Nhi ngủ thì tôi sẽ đi ngay.”

Khương Đường làm sao mà không nhìn ra chiêu trò của anh, lạnh lùng nói: “Một là anh ngồi dậy, còn không thì anh đi về nhà anh mà ngủ.”

Anh dám nghênh ngang nằm trên giường cô, dì cô sang đây thấy như vậy thì sẽ nghĩ sao?

Thẩm kình cười hắc hắc, nghiêng người ngồi dậy, tiến đến trêu chọc tiểu nha đầu mới bú sữa xong, “Đóa Nhi lại đây, chú dỗ con ngủ.”

Đóa Nhi chơi cũng mệt rồi, không nhận thức được nữa, vùi trong ngực mẹ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy mẹ không buông, muốn mẹ dỗ ngủ. Thẩm Kình chưa chịu từ bỏ ý định, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi, Đóa Nhi mất hứng, giơ chân lên đá, sau đó lại thấy người này không chịu buông, Đóa Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn mẹ muốn khóc.

Thẩm Kình vội vàng buông tay ra, thấy Đóa Nhi nhìn anh chằm chằm phòng bị, anh ảo não đi xem laptop của Khương Đường.

Khương Đường buồn cười, đưa lưng về phía anh dỗ con gái ngủ, Đóa Nhi nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ, mắt cô bé càng thêm nặng trĩu, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khương Đường đi tới đầu giường, khom lưng đặt con gái xuống giường, rồi đắp chăn lên. Sau đó, Khương Đường đứng dậy, cô còn chưa đứng vững, thì đột nhiên bị người đứng sau kéo một cái, trong chớp mắt đã đụng phải lồng ngực của Thẩm Kình.

Khương Đường trầm mặt xuống, giãy giụa, cánh tay trái của Thẩm Kình siết chặt eo cô, tay phải giữ gáy cô để cho cô tựa lên vai anh, anh cất giọng trầm thấp, “Đừng động đậy, cho tôi ôm một lát, chỉ một lát thôi.”

Anh không có ý đồ mạo phạm, Khương Đường nhìn ra cửa và chẳng biết anh đóng cửa lại lúc nào, ánh mắt cô ngầm cho phép.

Cô ngoan như vậy, để cho anh ôm, rốt cuộc Thẩm Kình xác định hôm nay không phải là mơ, cánh tay anh dùng sức, ôm cô chặt hơn, “Đường Đường, năm năm qua, mỗi lần rãnh rỗi, tôi đều lên mạng tìm đọc tin tức về em, mỗi một lần em được phỏng vấn, tôi thấy em càng lúc càng xinh đẹp, ăn nói giỏi hơn, tôi đều xem qua hết, đối với em mà nói, tôi là người xa lạ, nhưng đối với tôi mà nói, mỗi ngày em đều sáng ngời trước mắt tôi, lúc nào tôi cũng muốn được gặp em, cho nên tôi không quên được em, ngày ngày đều nhớ em, ngày ngày đều muốn ôm em như vậy.”

Năm năm qua, anh chưa bao giờ quên được cô, mỗi ngày đều nhớ cô, trong lòng anh tràn ngập hình bóng của cô, mỗi ngày gặp một người phụ nữ nào đó trên đường, tâm trí anh đều tưởng tượng ra bóng dáng của cô, anh sẽ cảm thấy cô cao hơn, gầy hơn, xinh đẹp hơn những cô gái trên đường, nụ cười của cô tuyệt đẹp, ánh mắt của cô quyến rũ………

Cô bá đạo chiếm trọn lấy trái tim anh, không cho người khác có cơ hội chui vào, chớ nói chi đến việc chia ra nhiều ngăn.

“Ngày đó em gả cho Cố Đông Thần, lúc đó tôi đang ở Argentina, cách em rất xa, nếu không thì tôi sợ tôi đã giết em rồi.”

“Ngày em vào phòng sanh, thì tôi đang ở gần đó, biết tôi nghĩ gì lúc đó không?”

Thẩm Kình buông tay giữ trên gáy cô ra, cúi đầu nhìn cô, tròng mắt đen trầm trầm như sâu kín mặt hồ, nổi lên ánh nhìn mãnh liệt. Lần đầu tiên Khương Đường nhìn thấy anh nghiêm túc đến như vậy, bản năng của cô muốn trốn tránh ánh mắt nóng bỏng đó, nhưng sâu trong lòng cô, cô lại rất hiếu kỳ, muốn biết đáp án của anh.

Ánh mắt của cô phức tạp, Thẩm Kình cười, “Tôi nghĩ, lỡ như em có xảy ra chuyện gì, thì tôi lập tức chạy vào, được nhìn em một lần cuối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play