Editor: Trà Đá.

“Cầu nguyện a dưới một gốc cây nho

A non a xanh vừa mới nảy mầm

Ốc sên cõng một cái vỏ nặng nề

Từng bước từng bước bò lên trên…..”

Tiếng hát trong trẻo vui vẻ, không biết đã hát đi hát lại bao nhiều lần ở trong phòng, hát được một đoạn thì hết, sau đó lại bắt đầu hát lại từ đầu. Trong phòng khách, Khương Thục Lan tò mò đi đến, cửa phòng ngủ chính khép hờ, lộ ra một khoảng, Khương Thục Lan từ từ đẩy cửa ra, chỉ thấy Khương Đường ngồi xếp bằng trên giường, nắm hai bàn chân nhỏ nhắn của Đóa Nhi, chơi đùa theo điệu nhạc. Đóa Nhi chơi vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé ôm ở trước ngực, nhìn mẹ rồi cười khanh khách.

Hôm nay tâm tình của cháu gái bà cực kỳ tốt, Khương Thục Lan đọc được mấy cái bình luận ở dưới, mấy ngày tức giận của bà cũng đã được nguôi ngoai rất nhiều, bà vừa đi về phía giường vừa hỏi, “Sao con hát có một nửa rồi dừng vậy? Nghe cũng được mà.”

Khương Đường rất tùy ý lật úp điện thoại di động lại. Thật ra thì Thẩm Kình đã gọi đến ba lần rồi, lúc cô định tắt máy, thì thấy Đóa Nhi bị tiếng nhạc chuông dụ dỗ mà vui vẻ chơi đùa, nên Khương Đường không tắt máy nữa, mà dùng tiếng chuông để dụ dỗ Đóa Nhi, cũng không nghĩ tới dì cô nghe được tiếng nhạc mà vào đây. Khương Đường không muốn cho dì cô biết sự tồn tại của Thẩm Kình, thuần thục lừa gạt bà: “Cái này là nhạc chuông điện thoại, chỉ dài đến mức như vậy thôi.”

Khương Thục Lan tin là thật, ngồi trên giường, cúi đầu trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi của chúng ta rất có năng khiếu âm nhạc, chắc chắn trưởng thành sẽ hát rất hay đó.”

Đóa Nhi mở to mắt nhìn sang bà ngoại, giống như là biết bà đang khen, nên cười toe toét.

Tiếng nhạc chuông đột nhiên ngừng lại, Đóa Nhi lập tức nhìn về phía điện thoại di động, song lần này đã đợi rất lâu rồi, nhưng tiếng chuông không tiếp tục nữa.

Khương Thục Lan tỏ vẻ nghi ngờ, không phải là sẽ tự động phát lại sao?

“Hết pin rồi.” Khương Đường cầm điện thoại di động lên, làm bộ cầm sang bàn đọc sách để sạc pin, vừa cắm sạc vào, thì có một tin nhắn gởi tới. Một số lạ, giống y như số điện thoại gọi đến lúc nãy, Khương Đường mở phần tin nhắn ra, thấy một hàng chữ: Nghe điện thoại, tôi có [Chuyện quan trọng] cần hỏi em.

Khóe miệng Khương Đường giật giật, cô nghĩ không ra Thẩm Kình thì có chuyện quan trọng gì để mà hỏi.

Cô trả lời lại tin nhắn của anh: Đang dỗ con gái, có chuyện gì thì cứ nhắn tin đi.

Số xa lạ: ………………. Đã không cho tôi gặp em rồi, cho tôi nghe giọng em thôi cũng không được sao?

Khương Đường: Bây giờ anh có nói hay không, không có việc gì thì tôi tắt máy.

Không thấy bên kia có phản ứng gì, Khương Đường để điện thoại di động xuống, đi chơi đùa với con gái. Điện thoại di động vang lên một tiếng ‘Đing’, Khương Đường nhìn Khương Thục Lan giải thích: “Là chị Thẩm nhắn tin, dì cũng đi ngủ sớm đi, cả ngày hôm nay đã mệt rồi.”

Khương Thục Lan thuộc tuýp người truyền thống, ngủ sớm dậy sớm, lúc này quả thật đã mệt rồi, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Đóa Nhi cũng buồn ngủ rồi, Khương Đường nằm nghiêng, cho con gái ăn no, tiểu nha đầu ngủ thiếp đi, sau đó cô khóa trái cửa, đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng, rồi đi tắm.

Tắm rửa xong xuôi ra ngoài, mới hơn chín giờ.

Khương Đường chăm sóc con gái cả ngày cũng mệt mỏi, không muốn mở máy vi tính nữa, cầm điện thoại di động chui vào chăn, định chơi một lát rồi ngủ. Màn hình hiển thị hai mươi tin nhắn chưa đọc, chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Thẩm Kình gọi tới, Khương Đường cười cười, mở tin nhắn ra đọc.

“Tôi có chuyện muốn hỏi, nhắn tin thì không tiện lắm.”

“Nghe điện thoại đi.”

“Em đâu rồi?”

“Đang cho Đóa Nhi ăn à? Vậy cho Đóa Nhi ăn trước đi………..”

“Còn chưa ăn xong nữa sao?”

Không được mấy câu nghiêm chỉnh, nhưng cũng không quá lộ. Khương Đường đọc xong, định tắt máy đi ngủ, đột nhiên màn hình hiện ra có cuộc gọi đến, Khương Đường sửng sốt, lấy tay ra, không cẩn thận đã nhấn nút nghe máy.

Ở phía đầu dây bên kia, Thẩm Kình chỉ là tùy tiện điện thoại, chỉ là thử vận may, không ôm nhiều hi vọng, phát hiện điện thoại thông rồi, anh còn giật mình hơn cả Khương Đường, cuối cùng vui mừng, vui mừng xong rồi lại lo sợ Khương Đường cúp điện thoại. Thẩm Kình nhìn chằm chằm điện thoại di động, chuyện này khiến anh hồi hộp còn hơn là bàn chuyện làm ăn nữa, lập tức dập điếu thuốc trong tay, ho khan một tiếng, giọng anh gần như là cầu xin cô, “Khương Đường, tôi chỉ là muốn nói chuyện với em, lần trước là do em bận rộn việc ly hôn, nên tôi không có làm phiền em, bây giờ coi như em cũng đã thư thả hơn, em nói vài câu với tôi một chút có được hay không?”

Không cần cầu xin có được hay không? Người phụ nữ này giống như là ốc sên vậy, suốt ngày trốn trong nhà. Đã không cho anh gặp thì thôi, lại còn không nghe điện thoại của anh nữa, anh chỉ cần đùa giỡn một chút, là Khương Đường sẽ lập tức cúp máy, làm anh cả đêm nhung nhớ.

Tính khí của Khương Đường, có chút thích mềm không thích cứng, trước kia Thẩm Kình cũng đã nói như vậy, nhưng anh nói trước mặt, trang bị cái khuôn mặt phong lưu trời sinh kia, nói lời này dịu dàng như một Tây Môn Khánh, giọng nói lộ ra có chút không đứng đắn. Hiện tại không được ở bên cạnh cô, Tây Môn Khánh có cảm giác phai nhạt một chút, Khương Đường nhớ đến lý do anh gọi điện tới, cô ngắm con gái đang ngủ say, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Âm thanh của cô rất nhẹ, rất dịu dàng, trái tim Thẩm Kình rung động, tay trái cầm điện thoại di động, tay phải không nhịn được, vuốt ve cái ghế salon bằng da thật mà anh đang ngồi, “Đóa Nhi ngủ chưa?” Âm thanh của anh không tự chủ được cũng dịu dàng hẳn đi.

Khương Đường ‘Ừ’ một tiếng.

Thẩm Kình tưởng tượng dáng vẻ đang ngủ của Đóa Nhi, anh nuốt một ngụm nước bọt, do dự hỏi: “Khương Đường, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, không là người yêu được, thì cũng được coi là bạn bè mà, đúng không?”

Khương Đường không lên tiếng.

Thẩm Kình tiếp tục: “Nếu là bạn bè, thì tôi quan tâm lo lắng cho em cũng là việc nên làm mà, đúng không?”

“Có chuyện gì thì cứ nói, không có chuyện gì thì tôi ngủ.” Khương Đường có chút mất kiên nhẫn, người này vòng vo cả nửa ngày, rốt cuộc cũng không chịu nói ra chuyện gì.

Thẩm Kình siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt nặng nề, nói chuyện lại bị cà lăm nữa chứ, “Khương Đường, tôi… Tôi rất muốn biết một chuyện, em…. Em thực sự chỉ đi đến quầy rượu uống say có một lần thôi?”

Trong đoạn ghi âm, cô chỉ nói uống say có một lần, cô uống say rồi, ngày hôm sau lại không nhớ rõ mặt của đối phương. Thẩm Kình không tin, Khương Đường không phải là người phụ nữ ngốc đến nỗi để bản thân uống say, nhất định cái lý do uống rượu say chỉ là đối phó với công chúng, nhưng dù sao cũng không thể thừa nhận cô tìm người đàn ông khác trong trạng thái tỉnh táo được. Chỉ cẩn xác nhận Khương Đường thật sự chỉ ở với người đàn ông khác một lần duy nhất, thì Đóa Nhi chắc chắn là con gái của anh.

Thẩm Kình thấp thỏm chờ đợi.

Khương Đường cau mày, cúp điện thoại lần nữa, cũng chuyển số điện thoại của Thẩm Kình vào danh sách đen luôn.

Cõi đời này, sợ rằng không có mấy người phụ nữ chấp nhận để một người đàn ông hỏi đã từng có bao nhiêu người đàn ông. Thẩm Kình hỏi cái này để làm gì? Đêm khuya cô đơn tẻ nhạt, muốn tìm một người để tán gẫu sao? Hay là đang suy tính có nên tiếp tục theo đuổi cô hay không? Cô gả cho Cố Đông Thần, cũng không biết cha đẻ thật sự của Đóa Nhi, chẳng lẽ trong lòng Thẩm Kình còn có thể chấp nhận cô qua lại với bao nhiêu người đàn ông khác? Nếu ít thì tiếp tục theo đuổi, nhiều quá thì lập tức buông tay?

Lúc đầu Khương Đường chỉ muốn cho anh một bạt tai, nhưng nghĩ lại, tới bây giờ cô chưa từng chấp nhận anh, sớm muộn gì anh cũng buông tay, thì truy vấn ngọn nguồn để làm gì.

Thẩm Kình mở miệng hỏi là suy nghĩ thay cho Đóa Nhi, nhưng khi bị cúp điện thoại rồi mới giật mình ý thức được vấn đề đó có chút không tộn trọng. Vội vội vàng vàng gọi điện trở lại, trong điện thoại di động truyền tới một âm thanh lạnh lùng: “Số điện thoại này hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau….”

Thẩm Kình ngó ngó điện thoại di động, anh đã từng bị Khương Đường đưa vô danh sách đen một lần lúc còn là ông chủ tiệm hải sản, Thẩm Kình lập tức đoán được, Khương Đường nhất định đã cho anh vào danh sách đen rồi.

Tính khí của người phụ nữ này quá dữ dội đi!

Thẩm Kình nhức đầu nằm xuống ghế salon.

Anh nghĩ chỉ cần xác nhận được thân phận của Đóa Nhi, tạm thời không muốn cùng Khương Đường nói chuyện yêu đương, không muốn Khương Đường biết anh chính là người đàn ông kia. Bởi vì Thẩm Kình vĩnh viễn nhớ mãi, tại cái phòng vệ sinh chật hẹp đó, anh ngày đêm ôm mộng nhung nhớ cô, vội vàng kích động, giống như binh lính lần đầu tiên ra chiến trường, lòng ôm chí lớn, không được mấy cái đã lập tức thất bại thảm hại.

Thẩm Kình không ngờ tới sẽ nhanh đến mức như vậy, cô cũng không ngờ tới. Anh ảo não lúng túng, muốn chứng minh bản thân một lần nữa, Khương Đường lại lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt tràn đầy châm chọc khinh thường, cả đời này Thẩm Kình xấu hổ đến không còn mặt mũi nào.

Thẩm Kình sẽ không nói cho cô biết, anh không chịu đựng được ánh mắt chế giễu của Khương Đường.

Khương Đường thì không nói nên lời rồi, giám định DNA………

Thẩm Kình cầm điện thoại di động lên, tìm tòi phương pháp giám định DNA, mở trang ra, Thẩm Kình đọc được hai dòng, thì mất hứng. Nếu phải thì sao, mà không phải thì sao, có quan hệ gì sao? Anh đã từng quan niệm rằng, con gái của Khương Đường cũng là con gái anh, mặc kệ có ruột thịt hay không, anh cũng sẽ đối tốt với Đóa Nhi.

Thẩm Kình nghĩ thông suốt, anh gọi điện thoại cho Hà Đại Bưu, nói Hà Đại Bưu mua cho anh một cái sim điện thoại mới.

Hà Đại Bưu chạy đi mua, Thẩm Kình nằm trên ghế salon, mở phần bình luận ở trang blog của Khương Đường ra xem. Nhiều vô số, có khen có chửi, cô cũng không trả lời lại, thanh minh xong thì cũng biến mất tăm, hưởng thụ cảm giác bình thản.

Nhưng Khương Đường chỉ là không trả lời lại thôi, vào lúc này, cô cũng đi dạo trong blog của Lâm Tịch.

Lâm Tịch cũng không đáp trả lại bất cứ bình luận hay bài viết nào, nhưng có người thông minh đã đoán ra được chân tướng sự việc, viết một bài viết đặt tên là “Con đường trở thành Tiểu Tam của Lâm Tịch.”:

Đầu tiên, phải cường điệu một chuyện rằng, Lâm Tịch là Tiểu Tam, cứ coi là cô ta và Cố Đông Thần lưu luyến nhau, nhưng cô ta vẫn là Tiểu Tam.

Bạn thân của Lâm Tịch là Úc Uyển đã tiết lộ tin tức cho Khương Đường, trước đó Lâm Tịch đã được gả cho đạo diễn Robert, mặc dù đã có mối tình bảy năm với Cố Đông Thần, hai người đều học cùng trường xxx, có thể thấy khi đó đã ở một chỗ với nhau rồi. Bảy năm yêu nhau, rốt cuộc sau bảy năm thì bắt đầu ngứa ngáy, lúc đó Lâm Tịch là Hoa Đán đứng đầu Đại Lục, được cả danh lẫn lợi, cho nên dứt khoát vứt bỏ bạch mã hoàng tử giàu có, lấy chồng xa ở Mĩ, dưới sự giúp đỡ của đạo diễn Robert ở Mĩ, bắt đầu cuộc hành trình ở Hollywood, ý đồ trở thành siêu sao quốc tế.

Tình yêu cùng sự nghiệp, người phụ nữ Lâm Tịch nổi tiếng của chúng ta đã lựa chọn cái thứ hai.

Năm thứ hai, Cố Đông Thần bắt đầu thức tỉnh trở lại sau cú thất tình, cuối năm gặp gỡ người mẫu Khương Đường, bị Khương Đường hấp dẫn, yêu đương cuồng nhiệt nửa năm, bất chấp Cố Gia có phản đối như thế nào, thì anh ta vẫn quyết định kết hôn với Khương Đường. Căn cứ vào hai hình ảnh đối lập, chúng ta cũng không khó phát hiện ra, cho dù là dung mạo hay độ nổi tiếng, Khương Đường thật ra bỏ xa Lâm Tịch hơn một con đường, hơn nữa Khương Đường có thân hình và ba vòng quyến rũ, có thể nói là giết chết Lâm Tịch trong nháy mắt, thử hỏi người đàn ông nào mà không bị Khương Đường hấp dẫn?

Trong lúc Cố Đông Thần và Khương Đường đi hưởng tuần trăng mật, thì Robert chết trẻ, chuyến đi Hollywood của Lâm Tịch kết thúc thảm bại, cô ta ảo não trở về Đại Lục. Trở về nước, Lâm Tịch khổ sở phát hiện, danh tiếng của cô ta không còn được như xưa nữa, hoàng tử bạch mã đã cưới người khác làm vợ, cô ta cũng không tìm được ai ưu tú hơn Cố Đông Thần. Vì vậy, trong lòng Lâm Tịch không cam lòng, lợi dụng mối tình bảy năm lãng mạn, thành công dụ dỗ Cố Đông Thần. Cuối cùng Cố Đông Thần ngoại tình, phản bội Khương Đường.

Nhưng con người đã ra ngoài lăn lộn rồi thì sẽ biết khôn, Lâm Tịch đụng phải viên đã cứng rắn là Khương Đường, chỉ cần dùng một đoạn ghi âm, ngay lập tức khiến công chúng quay ngược lại cắn Tiểu Tam. Bây giờ Tiểu Tam Lâm Tịch có thể xoay sở được hay không đây. Khương Đường không lấy một phân tiền nào của Cố Gia, vậy cũng coi là lợi nhiều hơn hại đúng không?

Tôi từ trước đến giờ luôn xem thường Tiểu Tam, nhưng thủ đoạn của Lâm Tịch rất khôn khéo, mặc dù Khương Đường cắm sừng Cố Đông Thần, thì cái sừng đó cũng là do Lâm Tịch và bạn thân Úc Uyển tạo ra, nếu như Lâm Tịch còn có thể dụ dỗ Cố Đông Thần cưới cô ta vào cửa nhà, thì tôi nhất định sẽ ngàn lần bái phục cô ta!

……………

Thấy được chữ ‘Bái phục’, rốt cuộc Khương Đường không nhịn được, bật cười.

Đối với Lâm Tịch mà nói, bài viết này thật sự cực kỳ ác ý, không chỉ tiết lộ bản chất tranh giành trục lợi của Lâm Tịch, mà càng về sau càng hung hăng khích bác mối quan hệ của Cố Đông Thần và Lâm Tịch. Về phần Cố Đông Thần, không biết anh ta có thể đỡ đạn thay cho tình cũ được hay không. Cố Đông Thần không ngốc, vẫn còn coi là có phong độ, Lâm Tịch rơi vào tình cảnh như thế này, ít nhiều gì thì cũng do Cố Đông Thần một phần…………..

‘Đing’ một tiếng, lại có tin nhắn tới.

Số xa lạ: Động một chút là chặn số điện thoại của tôi, ban đầu định mắng em, nhưng tương lai em là bà xã của tôi, nên tôi không so đo với em nữa. Đi ngủ sớm một chút, nhớ thay tôi hôn con gái một cái [hôn] [hôn], hôn luôn cả em đó, để em khỏi ganh tỵ với Đóa Nhi, [cười] [cười] [cười].

Cái này đúng là không biết xấu hổ!

Khương Đường cười cười, không chút do dự, xóa tin nhắn.

Khương Đường tắt mắt, cô có thói quen hôn con gái trước khi ngủ, cúi đầu định hôn, thì trong đầu hiện ra cái tin nhắn kia của Thẩm Kình.

Khương Đường hơi mím mím môi, do dự không biết có nên hôn hay không, cuối cùng chỉ hôn nhẹ một cái, là nụ hôn của mẹ thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play