Hơn nữa nhìn thắng lợi cũng không phải rất vất vả. Thậm chí Lương Hải Sơn có cảm giác, hình như có chút qua loa. Điều này cũng tạo thành một nhận thức mù quáng trong lòng Lương Hải Sơn.

Đám người Chư Cát Minh thật ra không có lạc quan như vậy. Tuy rằng biểu hiện của Sở Mộ quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nhưng thực lực của Chu Thiên Chiếu so với những người bị Sở Mộ đánh bại, vẫn cường đại hơn rất nhiều.

- Hẳn là ngươi đang cảm thấy mình đủ xui xẻo đi.

Chu Thiên Chiếu đứng ở trên đài đấu kiếm, ánh mắt trở nên lạnh lùng:

- Từ khi ngươi bắt đầu đắc tội bản bang, đã quyết định kết cục bi thảm của ngươi. Lần này, chỉ là bắt đầu.

- Nghe nói ngươi là một người rất sĩ diện. Nếu như lần này ngươi không chỉ có không có cách nào đánh bại ta giáo huấn ta, trái lại bị ta đánh bại, không biết ngươi có còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt ta hay không?

Sở Mộ cười nhạt nói.

- Đánh bại ta? Ngươi cho rằng có một danh hiệu Siêu Tân Tinh, cho rằng đánh bại mấy phế vật, bản thân đã là thiên hạ vô địch rồi sao?

Chu Thiên Chiếu hừ lạnh một tiếng, cũng không tức giận, trái lại lộ ra nụ cười xem thường. Bởi vì hắn đã sớm nhận định Sở Mộ không phải là đối thủ của hắn. Mặc dù có chút thực lực nằm ngoài dự liệu của hắn.

Không nói gì thêm, xuất kiếm là thuyết minh hay nhất.

Kiếm thuật cơ sở của Chu Thiên Chiếu đặc biệt vững chắc. Thời điểm xuất kiếm, có kiếm quang trực tiếp ngưng tụ ở trên thân kiếm. Kiếm quang này cũng không chói mắt, có chút sáng ngời. Không ngờ biểu thị kiếm thuật cơ sở của Chu Thiên Chiếu đạt tới trình tự ngưng ánh sáng.

Đồng thời bước chân Chu Thiên Chiếu linh hoạt, tốc độ di chuyển cực nhanh, lại phối hợp với kiếm thuật vững chắc, phát huy ra uy lực cường hãn.

- Có quy có củ không có gì đặc biệt. Dựa vào là chính là bản lĩnh vững chắc hùng hậu.

Sau khi Sở Mộ và Chu Thiên Chiếu giao đấu mấy kiếm, liền đưa ra phán đoán đối với kiếm thuật của Chu Thiên Chiếu.

Bản lĩnh vững chắc hùng hậu không chỉ đại biểu ở trên phương công phu thân kiếm, luyện kiếm thuật luyện kiếm thuật. Luyện không chỉ có kiếm trên tay, còn cần cả mắt, thân bước chân v.v. phối hợp lại, ngưng luyện giống như một, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.

Sở Mộ biểu hiện ra kiếm thuật cũng có quy có củ, không có chỗ nào thần kỳ.

Hai người giao đấu lại có vẻ hết sức kịch liệt. Mọi người nhìn không chớp mắt.

Sau hơn mười kiếm, Chu Thiên Chiếu nhìn thấy mình không chỉ có không đánh bại Sở Mộ, thậm chí ngay cả dấu hiệu chiếm thượng phong cũng không có. Trong lòng hắn không khỏi có chút nóng nảy.

- Sở Mộ này không ngờ có thể đánh cùng Chu Thiên Chiếu thứ hạng 52 thành như vậy. Lẽ nào hắn còn dự định đánh bại Chu Thiên Chiếu sao?

- Siêu Tân Tinh à. Không biết này một Siêu Tân Tinh này có thể tiếp tục đến cuối cùng hay không?

Rất nhiều các học viên đều khẩn trương. Bọn họ tự nhiên khẩn trương. bọn họ cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương.

Khẩn trương hơn chính là người của tổ các trọng tài.

Xét thấy đặc tính nhìn không thấu của Sở Mộ, mỗi lần an bài đối thủ cho Sở Mộ, bọn họ đều trải qua nghĩ sâu tính kỹ nhiều lần so sánh sau đó mới đưa ra quyết định.

Cho nên, mỗi lần an bài đối thủ cho Sở Mộ đều một loại thử thách không xác định.

Mặc dù mỗi lần Sở Mộ đều đánh bại đối thủ, khiến cho bọn họ kích động một phen, nhưng lần này an bài đối thủ là Chu Thiên Chiếu, lại một lần vượt qua những đối thủ trước đây rất nhiều.

Tâm tình của bọn họ vô cùng lo lắng không yên, có một cảm giác vô cùng chờ mong. Ngay cả trọng tài trưởng luôn luôn nhắm hai mắt cũng mở mắt xem cuộc thi đấu giữa Sở Mộ và Chu Thiên Chiếu thi đấu.

Mắt thấy Sở Mộ và Chu Thiên Chiếu đối chiến hơn mười chiêu hoàn toàn không có chút dấu hiệu bị thua, cũng dần dần yên lòng. Hắn hi vọng Sở Mộ có thể lại đánh bại Chu Thiên Chiếu, lại giành thắng lợi.

Sắc mặt Chu Thiên Chiếu càng trở nên lạnh lùng hơn. Tốc độ xuất kiếm nhanh hơn ba phần. Ánh sáng trên thân kiếm càng thêm ngưng luyện, uy lực cũng có tăng lên.

Hoàn toàn ra tay!

Ánh sáng trên thân kiếm của Sở Mộ cũng ngưng tụ sáng ngời. So với Chu Thiên Chiếu, hoàn toàn tương xứng.

Thật ra, Sở Mộ có thể nhanh chóng đánh bại Chu Thiên Chiếu, thậm chí là sử dụng một kiếm ám quang, chỉ cần một kiếm đánh bại Chu Thiên Chiếu.

Nhưng hắn lại đem áp chế uy lực kiếm thuật của mình đến mức tương đương với Chu Thiên Chiếu, thậm chí có phần không bằng với Chu Thiên Chiếu, thuần túy lấy kỹ xảo kiếm thuật chiến đấu với Chu Thiên Chiếu.

Ở trong những cuộc chiến đấu trước đây, Sở Mộ gặp được đối thủ, kỹ xảo kiếm thuật đều rất giống nhau. Với Chu Thiên Chiếu hiện tại, vứt bỏ tất cả những thứ nhân tố chủ quan khác. Sở Mộ không thừa nhận cũng không được. Kiếm thuật của hắn thực sự không quá tệ.

Bất kể là các phương diện uy lực hay kỹ xảo hay ứng dụng đều tương đối kiệt xuất. Xem như là tương đối cân đối. Kích thích Sở Mộ có hứng thú đấu một phen. Lấy điều này để phát hiện ra sự thiếu sót trong kiếm thuật của mình, từ đó tiến hành cải tiến và nâng cao.

Sau hơn mười kiếm, Sở Mộ cơ bản đã hoàn toàn hiểu được kiếm thuật Chu Thiên Chiếu. Hắn cũng biết, kiếm thuật của Chu Thiên Chiếu mặc dù không tệ, nhưng muốn khiến mình phát hiện ra thiếu sót của mình, còn chưa đủ.

Một kiếm đâm ra, cổ tay nhanh chóng chuyển động, dẫn dắt lực nhất thời đẩy kiếm của Chu Thiên Chiếu ra, một kiếm đâm thẳng đến mặt.

Chu Thiên Chiếu vội vàng lui về phía sau. Nhưng kiếm của Sở Mộ đột nhiên tăng nhanh, hóa thành hàn tinh lóe lên, đã lao qua rơi vào trên cổ họng Chu Thiên Chiếu.

- Ngươi thất bại.

Sở Mộ mỉm cười, nói.

Chu Thiên Chiếu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, thần sắc đổi tới đổi lui kinh ngạc không hiểu. Hắn không biết vì sao ngay từ đầu mình vẫn chiến đấu tương đương với Sở Mộ, đến cuối cùng lại đột nhiên bị thua.

- Sở Mộ thắng.

Lần này giọng nói của trọng tài càng kích động hơn.

- Lại thắng?

- Thực sự không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Chu Thiên Chiếu cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ. Sở Mộ rốt cuộc tới lúc nào mới có thể bị đánh bại?

Lời này thật ra không ác ý, chỉ là một loại cảm giác bùi ngùi.

- Ta đã biết, Sở Mộ nhất định sẽ thắng. Siêu Tân Tinh sẽ không thua.

Lương Hải Sơn vạn phần kích động. Lòng tin mù quáng khiến hắn gần như trở thành tín đồ ngoan đạo của Sở Mộ.

- Làm sao có thể như vậy được!

Vẻ mặt của Tề Thiếu Phàm và Phương Lãnh Ngôn cùng với Hoàng Phủ Phú đều không thể tin tưởng nổi. Bởi vì bọn họ cũng không có nắm chắc sẽ đánh bại Chu Thiên Chiếu.

- Không tệ. Người mới này thật ra khiến ta có một chút hứng thú giao đấu.

Trên mặt Vạn Bàn hiện lên một nụ cười mỉm.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt vẫn không để ý. Chu Thiên Chiếu đối với hắn mà nói, chẳng qua là đối tượng một kiếm đánh bại.

Cho dù là mười người thứ hạng đầu, trừ phi là tiến tới trước ba, bằng không, hắn cũng không liếc mắt nhìn thêm một cái.

- Kỹ xảo sử dụng kiếm không tệ. Ta rất chờ mong có thể cùng hắn giao đấu.

Phó Xà liếm môi một cái, khẽ nói, hai mắt chiếu sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play