Tầm mắt nhìn sang gối đầu bên cạnh theo bản năng, lại chỉ thấy một vết lõm nông nông, không có tóc, lông tóc Cantus vô cùng cứng cáp dẻo dai, ngay cả đám chíp bông trong ổ chăn cũng vậy, mỗi tội ưa tè dầm này nọ thôi, chứ bình thường hầu như không rụng lông.
Mục Căn chăm chú nhìn nơi đó thật lâu, cài xong cái nút cuối cùng thì tất tả ra khỏi phòng ngủ.
Từ khi tiếp nhận vị trí này, mỗi ngày của cậu đều bắt đầu từ sớm tinh mơ. Hôm nay mọi công tác trù bị vật tư hậu cần cho toàn quân đều đặt trên vai Mục Căn, ngày nào cậu cũng bận bịu ngập đầu.
Chiến tranh là chuyện đốt tiền nhất trần đời, vật tư chuẩn bị trước sung túc đến mấy cũng chịu không thấu tiêu hao khổng lồ như thế. Mỗi lần có đội quân xuất chinh, Mục Căn chưa bao giờ bạc đãi đối phương một xu một cắc nào trên phương diện vật tư quân dụng. Sau biết bao chiến dịch, lượng dự trữ trên hành tinh Bạch Lộ căn bản đã dùng sạch bách, hiện những người không đi đánh nhau đều đang tăng ca làm việc, nếu không làm thì chỉ có nước đói chết. Mục Căn cảm giác như mình lại về đến hoang tinh, về với quãng ngày không săn bắn thì sẽ chịu đói.
Mới vào văn phòng tức thì, cấp dưới của Mục Căn đưa tới một xấp giấy điện tử dày cộm, dòm lướt qua là biết toàn danh sách xin vật tư.
“Ngài Mục Căn, đây là đơn xin của tập đoàn quân thứ ba, tập đoàn quân thứ sáu và tập đoàn quân thứ bảy, mong ngài trả lời trong hôm nay.”
“Ừ được, để đây đi.” Mục Căn cười cười với cấp dưới, tạm ngưng động tác ăn.
Số lần Olivia về nhà quá ít, nên hắn hoàn toàn không hay biết rằng: Giờ trong nhà chỉ khi hắn về mới chuẩn bị thức ăn phong phú, Mục Căn mọi ngày ăn ba bữa nay đã sửa thành hai bữa, hơn nữa hầu như lấy dịch dinh dưỡng làm món chính.
Dưới tình huống hoàn toàn không khiển trách vấn đề vật tư quân dụng, Mục Căn chỉ có thể thắt chặt chi phí của những người không tham gia chiến đấu. Làm thế một hai ngày còn đỡ, về lâu dài thì áp lực rất lớn, Mục Căn buộc phải nghĩ ra đủ kiểu phương pháp dời lực chú ý của dân chúng. Trong lúc tiền phương đại chiến liên tục, Mục Căn biết mình nhất định phải bảo đảm hậu phương ổn định.
“Cái… cái này cho ngài.” Nhân viên công vụ tóc vàng trẻ tuổi thấy Mục Căn đang ăn dịch dinh dưỡng, mãi sau móc ra một trái gì màu đỏ trong túi, đặt lên bàn Mục Căn, chẳng đợi cậu từ chối đã cúi chào rồi hấp tấp bỏ đi.
So với thời điểm trên hoang tinh, hôm nay tốt hơn nhiều ấy chứ! Ít nhất cậu còn có cà chua mà ăn. Hồi ở hoang tinh, Mục Căn chỉ từng ăn cà chua vài lần, đó là đồ cất giữ quý giá được Sigma giấu trong bụng…
Ăn luôn trái cà chua đại biểu thiện ý kia, Mục Căn bắt đầu tập trung làm việc.
Hôm nay hắn phụ trách toàn bộ công tác phân phối trù tính những vật tư có thể dùng, tại niên đại chiến tranh, tầm quan trọng của vị trí này khỏi nghĩ cũng biết!
Hàng ngày mọi người được ăn cái gì, có thể ăn hay không đều do cậu phê duyệt, đơn xin quân đội trình lên cũng là cậu sàng lọc, cậu ký tên đồng ý xong thì sẽ đến thẳng chỗ Nguyên soái Rothesay và Nashki đại nhân, không cần qua bất cứ giai đoạn nào khác nữa. Không phải chưa từng có người phản đối, khá nhiều người muốn chen một chân vào, nhưng mọi ý kiến đều bị Nguyên soái Rothesay và Nashki đại nhân kiên quyết bác bỏ. Nhận được sự ủng hộ của hai ông lớn, cậu miễn cưỡng ngồi trên vị trí này.
Từ lúc mới tiếp nhận cho đến bây giờ, Mục Căn gặp qua đủ thể loại vấn đề, gây khó dễ cũng có, nhưng luôn bị cậu hóa giải một cách khéo léo bằng các phương thức khác nhau. Quyền lợi trong tay cậu chính là ô dù tốt nhất, thời kỳ này, không ai dám thực sự đắc tội một nhân vật nắm đại quyền phân phối vật tư trong tay, cộng thêm cậu vô cùng giỏi hành xử ← lâu dần, ngay cả những người ban đầu phản đối cậu cũng cảm thấy người này sao mà khiến người ta thích thế chứ lị!
Dần dà, nhân duyên của Mục Căn tại hai bộ quân chính trở nên tốt đẹp, xử lý vấn đề các nơi thành thạo có thừa. Tuy vẫn mang bộ dạng nhóc con miệng hôi sữa lúc đầu, song hôm nay không ai đối đãi với Mục Căn như mấy đứa trẻ độ tuổi cậu nữa.
Phàm là người có chút cấp bậc trong Quân đội và Quốc vụ viện đều biết rõ: Hiện cậu thanh niên chưa ai biết đến này đã là nhân vật nắm thực quyền thứ ba trên hành tinh Bạch Lộ, được Nguyên soái Rothesay và Nashki đại nhân đặc biệt tin tưởng.
Xem qua mấy đơn xin một lần, Mục Căn vẽ một bảng biểu trên giấy, nhớ tới hai nhóm bảng từng xem trước đó, cậu lại thêm vài nét bút, mấy nhóm bảng xin thời gian, xin vật tư, tổng số quân hạm binh lính… Tổng hợp tất thảy điều kiện, dưới ngòi bút của Mục Căn xuất hiện một bảng biểu hết sức phức tạp.
Nếu lúc này có người biết nhìn hàng đứng tại đây, hắn sẽ tức khắc nhìn ra đây là một bảng an bài chiến lược! Còn là cái dạng cực kỳ lão luyện cao thâm! Quan hệ nhân vật rõ ràng, tổ hợp vật tư tương quan rành mạch, nhiệm vụ của tập đoàn quân này là gì, hai đội ngũ kia có quan hệ hợp tác… Tất tật đều được xâu chuỗi bằng mũi tên, nếu phân tích thành lời văn, thì sẽ giống y đúc bố trí của Quân đội trong hội nghị bí mật vài ngày trước!
Chớ coi thường chức vụ sắp xếp hậu cần, đây là vị trí có thể nhìn trộm đại cục đấy!
Được rồi, không phải ai cũng có khả năng thấy nhiều như Mục Căn, chỉ dựa vào đơn xin vật tư đã có thể suy ra bảy tám chục phần trăm kế hoạch hành động quân sự của phe ta, ngay cả Nguyên soái Rothesay và Nashki đại nhân còn chẳng làm được đâu.
Nhìn lại kết quả phân tích của mình thật kỹ, sửa chữa hai điểm để khiến suy luận trở nên hợp lý hơn, mặt Mục Căn trầm lặng như nước: Đại chiến sắp khai màn rồi.
Dưới tình thế các dân chúng không hay biết, Quân đội cơ hồ dốc toàn lực hành động.
Trang giấy trong tay Mục Căn run nhè nhẹ theo dòng suy tư của cậu, Mục Căn nhìn thoáng qua tấm bảng mình vẽ lần cuối, rồi tiêu hủy nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT