Trong tiền điện chỗ Minh Thiên Quân, đột nhiên có một con hắc hủy du động trong sương mù, hóa thành một người sắc mặt lạnh lùng, trong tay nâng Tần Quảng vương tỷ đen kịt, đi vào.
Minh Thiên Quân đang ngồi pháp đàn trên cao, một thân áo bào đen, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú người xuất hiện trong sương mù. Phía sau lão ta là một thanh pháp kiếm bằng gỗ màu vàng, không lưỡi kiếm, mũi kiếm phân nhánh, bên trên có từng hàng chữ bùa màu đen, liếc qua nhìn có chút quỷ dị. Cạnh thanh kiếm là một cái hồ lô. Hồ lô màu đen, như tẩm mực lỏng.
Trong mắt lão hiện lên vệt đen, vận khởi thần thông nhìn thẳng người cầm Tần Quảng vương tỷ bước vào nơi được gọi là Minh Vương điện trong Phong Thần pháp trận này. Người này có diện mạo giống bảy tám phần Trần Cảnh, nhưng thần vận lại không giống. Minh Thiên Quân vận thần thông, lại phát hiện mình nhìn không rõ lắm. Trực giác nói cho lão biết, đây cũng không phải là Trần Cảnh.
- Cả bản thân hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế Tần Quảng vương tỷ này, giờ lại để một kẻ như vậy cầm ấn tới phá pháp trận, thật là trời cũng giúp ta. Nếu ta nhân cơ hội đoạt ấn này, lại lấy tín hồn tế luyện bốn trăm năm trong thành Quân An ra luyện hết ô trọc trong ấn, tiếp tục dùng ấn này tiếp quản Tần Quảng vương thành nơi âm phủ, vậy ta há chẳng phải là Tần Quảng vương sao!
Minh Thiên Quân nghĩ tới đây thì hưng phấn hẳn lên. Chỉ thấy người nọ vừa đi đến, lão không nói một lời nào, vỗ tay vào hư không. Một luồng hoa văn lóng lánh xuất hiện, từ cái hồ lô đen treo sau lưng lão chui ra một người tí hon mặc áo trắng, nhìn không có chút sinh cơ nào. Tiếp tục là người thứ hai, thứ ba... trong nháy mắt đã chui ra mười tám người, mỗi người đều cầm một chiếc quạt nhỏ trong tay.
Những người tí hon này tung mình, liền vây lấy người mới tiến đến.
Tất cả đồng loạt vung quạt đen, tức thì sương đen lan tỏa, không phân rõ đâu là trời đâu là đất. Âm dương điên đảo, ngũ hành hỗn loạn.
Minh Thiên Quân lại lần nữa niệm chú bắt quyết. Hư không phát ra một tiếng vang giòn, trong hồ lô lại lần nữa có người tí hon chui ra. Người tí hon này khác với mười tám người trước, bộ mặt rõ ràng hơn nhiều, y phục cũng không phải áo trắng, mà là đạo y màu đen, hài màu đen, tất màu trắng, vấn tóc kiểu đạo sĩ, mang mũ vàng. Nó vừa chui ra, đã dừng ở trên chuôi thanh pháp kiếm gỗ vàng. Trong khoảng khắc, kiếm bốc lên một luồng sáng đen quỷ dị, xẹt qua hư không, đâm tới một chỗ trong sương mù đen kịt.
Minh Thiên Quân muốn dùng toàn lực cướp lấy Tần Quảng vương tỷ.
* * *
Mặt Đông đại điện cũng có một tòa pháp đàn. Trên pháp đàn là Ngộ Pháp hòa thượng. Hòa thượng này mặc một thân tăng bào màu xám, cầm trong tay một chuỗi phật châu màu vàng. Chỉ thấy vách tường phía sau hòa thượng này là vô số hình vẽ, có Bồ Tát phóng sinh, có La Hán phục ma, có Thiên Long bát bộ, có tiên nữ phi thiên... Những hình vẽ này đều rất sống động, như có thể trở thành vật sống bất cứ lúc nào.
Mưa gió chợt tạt vào, đẩy tung cánh cửa, rồi hóa thành một người. Người này mặc pháp bào, nhìn mông lung như làn nước, bộ mặt lại rõ ràng, chính là bộ dạng của Trần Cảnh. Hắn vừa vào cửa, đã nói với Ngộ Pháp hòa thượng:
- Hòa thượng có thể trả lời ta một vấn đề không?
Hòa thượng nói:
- Tăng nhân cũng có chuyện muốn nói với Trần Ti Vũ. Nếu Trần Ti Vũ đã mở miệng, vậy thì mời hỏi đi.
- Ta từng bị giam trong thần miếu của chính mình, ngày đêm suy nghĩ cũng không thoát được. Chợt có một ngày, có một đại hòa thượng dọc theo bờ sông mà đi, lúc tới trước cửa miếu của ta thì từng hỏi ta một câu.
- Là câu gì?
Ngộ Pháp hòa thượng hỏi. Bình sinh lão ta thích nhất là nghiên cứu pháp lý thế gian. Chỉ cần nghĩ thông mỗi chuyện thì sẽ khiến pháp lực của lão ta tăng lên, đó là cách tu hành của lão.
- Đại hòa thượng hỏi ta: "Cầu thông tới đối diện sông ở nơi nào?" Ta nói: "Đi theo sông là có thể tìm được". Đại hòa thượng lại hỏi: "Đường thông tới mây trắng xa xôi đi thế nào?" Ta nói: "Cố gắng tu hành, tự nhiên có thể đi được lên trời."
- Lúc ấy ta tự cho là trả lời không sai. Giờ nhớ tới, hóa ra căn bản là ta không trả lời được đại hòa thượng. Tăng nhân, ngươi có thể trả lời được đại hòa thượng kia sao?
Ngộ Pháp hòa thượng trầm tư.
* * *
Trong Tây điện, quán chủ Bạch Vân quan cầm trong tay phất trần màu trắng, ngồi trên pháp đàn. Trước cửa xuất hiện một người mặc quần áo dính máu, tay cầm trường kiếm. Bạch Vân quan chủ nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Huyết Hải ma vật?
Người nọ không nói không rằng, nâng tay đâm ra một kiếm. Kiếm ra, một làn ánh kiếm màu đỏ phóng tới quán chủ Bạch Vân quan.
* * *
Trong Bắc điện, chỉ thấy trên pháp đàn là một gốc đào cành lá rậm rạp, hoa đào rực rỡ, cả điện sinh hương. Đột nhiên, có tiếng sáo từ cửa đại điện len lỏi vào. Cây đào lắc lư, lá cây tạo thành những tiếng xào xạc.
* * *
Ngoài điện, Chu Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện tai mình chẳng nghe được gì cả, giống như mọi vật xung quanh đều biến mất. Đau đớn ở hai mắt không còn, Chu Tiểu Thiên mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mắt là bóng tối, trong bóng tối có một người từ đằng xa đi tới.
- Đại... đại ca... Phu Nộ đại ca... huynh.... huynh còn sống.
Chu Tiểu Thiên hoảng sợ hô lên, không ngừng lui về phía sau. Phía sau cũng là bóng đêm, chẳng phân rõ trời đất.
Trong bóng tối, Chu Phu Nộ đi càng lúc càng gần, phía sau không ngừng xuất hiện một số người. Chu Tiểu Thiên nhận ra đó là những vệ sĩ từng phối hợp với Chu Phu Nộ cứu Lan Khanh Lăng. Bọn họ đều đã chết dưới mệnh lệnh của y.
- Đại ca... huynh tha ta lần này đi, chúng ta là đồng hương.
Chu Tiểu Thiên không ngừng lui về phía sau, sợ hãi lớn tiếng nói. Chu Phu Nộ không nói một lời, cầm trong tay một thanh trường đao đã ra khỏi vỏ, chậm rãi tới gần.
- Đại ca... đại ca.... huynh bỏ qua cho ta đi. Chúng ta là đồng hương mà, huynh, huynh còn từng ăn cơm mẹ ta nấu nữa.
Chu Tiểu Thiên hoảng sợ lớn tiếng nói.
Chu Phu Nộ đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người biến mất trong bóng tối. Nhưng những vệ sĩ xuất hiện phía sau Chu Phu Nộ lại không hề dừng lại, mà tiếp tục đi về phía Chu Tiểu Thiên.
Chu Tiểu Thiên không ngừng lui về phía sau, lớn tiếng nói:
- Các ngươi không thể trách ta, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc. Muốn trách chỉ có thể trách đại vương. Ta sinh ở Trung Nguyên, trung với đại vương là đúng, ta không có sai.
Nhưng những người đó cũng không để ý tới y, từng người nhào lên trên người y, mỗi người cắn xuống một miếng thịt, sau đó rời đi. Chu Tiểu Thiên thống khổ tru lên, gắng sức giãy giụa. Nhưng bất kể y giãy giụa thế nào, thịt trên người vẫn bị cắn xuống từng miếng một.
Trong nháy mắt, toàn thân y đã đầm đìa máu, không còn chỗ nào trọn vẹn.
Ngay khi y cảm giác mình phải chết, những người đó lại rút lui. Y nhìn trong bóng tối có một người mặc áo vải dẫn bọn họ đi xa, mà bên cạnh người áo vải là Lan Khanh Lăng. Tới khi đám người đó biến mất, màn đêm tan dần. Y phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, giống như những người khác, cũng không ai phát hiện ra điều gì dị thường từ y. Nhưng đau đớn trên người y lại vẫn nguyên như cũ, cho dù y thử tự nhìn mình, lại là hoàn hảo không tổn hao gì. Thế nhưng hiện giờ y còn chưa biết, cơn đau đớn ấy sẽ bồi bạn với y cả đời. Mỗi khi ngày mưa tới, y sẽ lại thấy được từng miếng thịt trên người bị cắn xuống.
* * *
Tất cả chuyện này đều phát sinh khi Chiêu vương nghe được câu hỏi của Trần Cảnh.
Ở chính giữa Trung Nguyên điện, Chiêu vương ngẩng đầu nhìn, mồ hôi chảy tong tỏng, nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm kia như đã dày vò trong lòng gã cả trăm triệu năm. Gã đột nhiên quát to một tiếng, rồi vùng dậy, trốn ra phía sau vương ỷ, mặc kệ ngọc tỷ trong tay đã lăn trên mặt đất. Gã ôm đầu, hô lớn:
- Đừng, đừng...
Tĩnh Đốc và Tô Lương kinh hãi. Hai lão không biết vì sao Chiêu vương đang yên đang lành lại sợ hãi như vậy. Cả hai vội vàng đuổi theo, muốn giữ chặt Chiêu vương đang định chạy trốn ra sau điện lại. Chiêu vương cùng ngọc tỷ không thể chia lìa, không thể rời khỏi tòa đại điện này.
Thế nhưng, ngay khi cả hai sắp đuổi kịp, lại thấy có gió mưa thổi qua. Một bóng người không biết từ đâu xuất hiện cạnh hai người, mờ mờ ảo ảo, trong tay người này có một thanh trường kiếm. Thân hình người này lóe lên một cái, rồi biến mất. Đầu của Chiêu vương đã bay lên, máu phun thẳng từ cổ, tưới đẫm cả một cây cột màu đồng cạnh đó.
- Aaaaa...
Tĩnh Đốc và Tô Lương hét lên. Bóng người mưa gió hóa thành kia cũng đã lại hóa thành mưa gió, bay tới ngọc tỷ trên mặt đất. Từ bốn phía Trung Nguyên điện đều vang lên tiếng hét lớn, ngọc tỷ trên mặt đất đột nhiên biến mất không dấu vết.
Cả hai đều biết, tuy rằng Phong Thần đại trận không cần nhân quân làm gì cả, nhưng gã lại là một luồng lực lượng rất lớn trong đó. Chỉ cần tâm chí gã kiên định, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị giết.
Một khắc trước, Tô Lương còn cao hứng nói Trần Cảnh vào trận, giờ khắc này đã thấy Chiêu vương bị giết.
Chỗ yếu nhất, cũng là then chốt nhất của trận này chính là Chiêu vương, cho nên Trần Cảnh trước lấy pháp thuật làm cho Chiêu vương nhìn thấy mình, dựa vào đoạn thời gian này tạo sự sợ hãi trong lòng Chiêu Vương về mình, mới có thể một câu đã dọa gã quên ngọc tỷ mà chạy, không biết làm sao. Từ đó Trần Cảnh mới có thể thoải mái giết gã.
Tĩnh Đốc cùng Tô Lương bước nhanh ra khỏi đại điện. Trong tai cả hai nghe được tiếng sáo văng vẳng như có như không, bèn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một cây sáo đang bay dần lên, mơ hồ như có một cô gái đang nhẹ nhàng thổi. Từ trước điện đột nhiên lao ra một con hắc hủy thật lớn. Miệng hắc hủy cắn một đại ấn đen kịt, bay lên bầu trời, bên dưới là Minh Thiên Quân gầm lên liên tục.
Từ phía Tây điện vọt lên một quái vật màu máu, uốn éo trong hư không rồi biến mất không thấy nữa.
Phía Đông điện, Ngộ Pháp hòa thượng đột nhiên giận dữ bay lên không rồi vỗ một chưởng xuống. Dưới một chưởng này, người có bộ dạng giống Trần Cảnh hóa thành một luồng mưa gió, tán đi.
Trên không cung Tử Tiêu, bia thần Ti Vũ vọt lên, một người hiện thân, lăng không mà đứng, chính là Trần Cảnh. Hắn như là chưa từng rời đi. Chỉ thấy hắn vẫy tay, hắc hủy xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Tần Quảng vương tỷ dừng trên tay hắn, còn hắc hủy thì chui vào lỗ mũi hắn, biến mất. Rồi lại một con quái vật giống lươn, màu đỏ như máu, sau lưng mọc hai cánh cũng chui vào lỗ mũi còn lại của hắn, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn lại đưa tay chộp một cái trong hư không, một cây sáo xanh xuất hiện trong tay hắn, rồi cũng biến mất.
Phía dưới hắn đột nhiên có một người mặc áo vải đi tới trong hư không. Người này giống Trần Cảnh như đúc, còn dẫn theo Lan Khanh Lăng và hơn mười vị binh sĩ kia. Chỉ thấy Trần Cảnh đưa tay vỗ lên người giống hắn như đúc kia, thân hình người nọ nhoáng lên một cái, hóa thành một bức họa, được Trần Cảnh cuộn lại.
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT