Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Trịnh Giai Tuệ có chút không dám tin nhìn về phía Mạc Phàm, trong quan niệm của hắn, mỗi một cái ưu việt Tinh Vân Ma khí đều đòi hỏi người nhận phải bỏ ra vô cùng nhiều tinh lực và phải có thực lực vô cùng cao cường mới có thể đạt được, quả thực là phi thường quý giá, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc lại có người đem thứ bảo bối như vậy cho mình mượn dùng tu luyện như vậy. Cặp mắt nho nhỏ của hắn nhìn chằm chằm Mạc Phàm một lúc thật lâu, rốt cuộc vẫn là lắc đầu nói: “Ngươi đừng tìm ta đùa giỡn, ta còn muốn mau mau đến sân huấn luyện để luyện tập.”

“Ngươi người này làm sao một điểm tâm tính đều không có như vậy được, ngươi hiện tại đã là người đứng nhất từ dưới đếm lên của cả cái Hỏa viện này, làm bộ chăm chỉ như vậy để làm gì, ngươi làm vậy là đang sỉ nhục danh hiệu học ngu này đấy.” Mạc Phàm buồn bực nói.

“Nếu như ta không nỗ lực tu luyện thì sẽ lại càng không có cơ hội đánh bại người đứng phía trước ta.” Trịnh Giai Tuệ thành thật nói.

“Để ta nói cho ngươi biết, vấn đề của loại người như ngươi căn bản không xuất phát từ việc tu luyện, thứ ngươi thiếu hụt chính là tài nguyên. Mọi người ở đây đều là tân sinh trúng tuyển từ trường đại học Minh Châu mà vào đây, đều là trung cấp pháp sư như nhau cả, nếu như thật sự luận về thực lực, những tên học viên xếp từ hàng thứ một ngàn trở đi chắc hẳn cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân với nhau mà thôi, không thể nói người nào mạnh hơn người nào. Theo ta thấy, hơn phân nửa là do ngươi khi đối mặt với khiêu chiến liền run cầm cập đến mức ngay cả hình dạng sắp xếp của tinh quỹ cũng quên béng đi.”

“Làm sao ngươi biết?” Trịnh Giai Tuệ ngạc nhiên hỏi.

Mạc Phàm không có thời gian tiếp tục nói nhảm với tên Trịnh Giai Tuệ này nữa, trực tiếp móc ra Tinh Vân Ma khí mà người xếp hạng 100 nhận được, nhét vào tay của Trịnh Giai Tuệ.

Trịnh Giai Tuệ cầm lấy cái Tinh Vân Ma Khí đó rồi sửng sốt đứng yên tại chỗ một hồi lâu, hắn hoàn toàn không có cách nào lý giải được tại sao lại có người thật sự đem Tinh Vân Ma khí cho người khác sử dụng như vậy.

...

Thời gian thắm thoắt thoi đưa, vòng khiêu chiến rất nhanh liền tới. Đám người Hỏa viện kia đã sớm làm nóng chân tay, tùy thời chuẩn bị hung hăng giáo huấn tên gia hỏa dám cả gan mắng chửi mọi người là rác rưởi kia.

Đây là lần thứ hai toàn bộ người trong Hỏa viện tụ tập ở giảng đường lớn, ánh mắt của bọn họ vô tình hay hữu ý đều nhìn về chỗ của Mạc Phàm. Kỳ thực mọi người cũng cảm thấy phi thường bất ngờ, tên tiểu tử này dĩ nhiên lại có gan đi đến đây, lẽ nào hắn không sợ bị mọi người ở đây vây đánh chí tử à.

Mạc Phàm lần này vẫn như cũ ngồi ở sau Hoàng Tinh Lệ cùng với Đinh Vũ Miên, khiến cho người ta vô cùng tiếc nuối chính là Mạc Phàm vẫn chưa được nhìn thấy mặt mũi của vị Hỏa hệ nữ thần kia. (Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn mê gái:v)

Hoàng Tinh Lệ xoay đầu lại, đầy mặt kinh ngạc nhìn Mạc Phàm, nói: “Ngươi quả thật là chán sống rồi, hôm nay chính là ngày thứ nhất của vòng khiêu chiến đấy, chỉ cần là người xếp hạng thấp hơn ngươi thì đều có thể chạy tới khiêu chiến ngươi, hơn nữa ngươi còn bắt buộc phải ra ứng chiến, nếu không ngươi sẽ phải chắp tay đem tài nguyên của mình nhường cho bọn họ. Ngươi có biết hiện tại biết bao nhiêu người đang đỏ mắt với những tư nguyên mà ngươi đang có trên tay hay không. Chẳng lẽ là do đầu óc của ngươi có vấn đề.”

“Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai thôi, không cần phải quan tâm tới ta nhiều như vậy a.” Mạc Phàm mỉm cười trêu chọc.

“Đồ điên!” Hoàng Tinh Lệ tức giận quay đầu đi.

Ngụy Vinh vẫn đứng ở trên bục giảng như lần trước, ánh mắt của hắn rất nhanh từ trong đám người tìm thấy được Mạc Phàm, khóe miệng của hắn hơi giơ lên một chút, hắn ngược lại muốn xem xem, tiểu tử này ngày hôm nay lấy cái gì để mà cuồng đây.

“Ở chỗ ta đã có một phần danh sách khiêu chiến, quá trình khiêu chiến chỉ cần được diễn ra trên sân tỷ thí chính quy, sẽ đều được coi là hữu hiệu. Quy củ mọi người cũng đã rõ ràng, không cần nhiều lời nữa, trực tiếp bắt đầu đi.” Ngụy Vinh dõng dạc tuyên bố.

Mỗi tháng đều sẽ có một ít người đứng khá cao trên bảng xếp hạng tiến hành giải quyết ân oán, vì vậy mỗi khi những người này tham gia tỷ thí đều sẽ thu hút được rất nhiều sự quan tâm của mọi người, còn đối với những tên con cháu thế gia, đây chính là dịp để bọn họ có thể phô trương thanh thế của mình trong ngôi trường này.

Chỉ đáng thương cho mấy tên xui xẻo đặt lịch vào tháng trước, bởi vì kế hoạch khiêu chiến mà bọn họ trăm phương nghìn kế nghĩ ra để thu được vị trí xếp hạng càng cao cũng như càng nhiều danh vọng đã hoàn toàn thất bại, toàn bộ danh tiếng của bọn họ đều đã bị Tìm Chết Đệ Nhất Nhân Mạc Phàm đoạt hết.

Vị trí sàn thi đấu của Mạc Phàm đã sớm đông nghẹt người, vì để có thể khiến cho người trong toàn hệ đều có thể thấy một ít thực lực kinh người của mình, hắn còn cố ý lựa chọn một cái sàn thi đấu có khán đài có thể chứa đựng được ngàn người.

Ai ngờ cái sàn thi đấu một ngàn chỗ ngồi này vậy mà thật sự sắp bị người đến xem ngồi kín hết chỗ, trong đó Hỏa viện chiếm hơn nửa, ngoài ra còn có không ít sinh viên hệ khác mộ danh mà tới.

Ngụy Vinh lúc này đang ngồi ở vị trí trọng tài, hắn đang cố ý đến xem xem tên tiểu tử cuồng vọng này bị đám rác rưởi do mình dạy dỗ đánh cho thương tích đầy mình như thế nào. Chà đạp đám học viên kiêu ngạo tự cho mình đúng chính là sự tình mà Ngụy Vinh thường hay làm nhất ở trong cái trường này.

“Trận khiêu chiến hôm này do ta đến chủ trì.” Ngụy Vinh lấy ra danh sách khiêu chiến, ánh mắt đảo qua lít nha lít nhít tên người khiêu chiến trên đó, tiếp tục nói: ” Người bị khiêu chiến là Mạc Phàm, xếp hạng 100, số người hôm nay khiêu chiến ngươi là 231 người. Tiểu tử, nếu lúc này ngươi còn biết quay đầu hối cải, đi tới chân thành xin lỗi ta, viết bản kiểm điểm, sau đó lần lượt hướng về từng người trong hệ cúi đầu nhận sai, thì ta có thể xem xét việc ngươi là sinh viên mới chuyển tới mà buông tha cho ngươi.”

“Không cần.” Mạc Phàm khí phách can trường nói.

“Được, người thứ nhất khiêu chiến Trương Hữu Hách, xếp hạng 736.” Ngụy Vinh vốn đã biết Mạc Phàm chắc chắn sẽ không đáp ứng cái điều kiện này.

Khi Ngụy Vinh vừa dứt lời, ở vị trí chuẩn bị liền có một nam sinh mặt mũi hơi lệch lạc ngay lập tức đứng dậy. Hắn ta vừa đi vừa nở một nụ cười xán lạn, ánh mắt thỉnh thoảng ngó qua ngó lại mấy cái, giống như đang nói cho tất cả những người ở đây biết mình chính là người may mắn nhất của buổi hôm nay.

Toàn bộ sàn thi đấu có kích cỡ gần bằng một cái sân bóng đá cỡ nhỏ, cũng vừa hay phủ kín cỏ xanh, tạo thành một mảnh xanh mơn mởn.

“Ngươi biết có bao nhiêu người đố kị với ngươi hay không? Chúng ta liều chết tu luyện mà còn không thể lấy được tài nguyên, trong khi cái tên nhà ngươi chỉ cần khua môi múa mép vài câu thì liền đến tay, thật không may cho ngươi, tài nguyên phân phát mỗi tháng phân phát còn có chế độ cướp đoạt này. Bây giờ ngươi hãy mau mau đem những thứ không thuộc ngươi ngoan ngoãn giao ra đây cho ta, có khi ta sẽ thương tình giúp ngươi tiết kiệm một ít tiền thuốc men đấy.” Trương Hữu Hách hống hách nói.

Ngụy Vinh nhìn thấy hai người đã đứng trên sàn thi đấu, liền mở miệng nói: “Mạc Phàm, Trương Hữu Hách xếp hạng 736 chắc hẳn chính là một thành viên trong nhóm tuyệt đại đa số phế vật mà ngươi nói tới phải không, nếu như ngươi ngay cả hắn mà còn thắng không được, vậy thì ngươi hoặc là làm theo lời ta nói vừa nãy, hoặc là tự mình cút ra khỏi Hỏa viện đi. Ta thừa nhận trong Hỏa viện của ta vẫn có lẫn lộn một ít rác rưởi, nhưng bọn họ vẫn đáng được dung thứ hơn những kẻ vừa không có bản lĩnh lại còn không biết liêm sỉ giống như ngươi vậy.”

Mạc Phàm quay đầu liếc mắt nhìn tên Ngụy Vinh đang hùng hổ doạ người kia, không khỏi bật cười một tiếng nói: “Thầy Vinh à, thầy hiện tại nói những câu này có phải là hơi quá sớm rồi không.”

Ngụy Vinh cười lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt của Mạc Phàm một lần nữa quay trở về trên người của tên Trương Hữu Hách kia.

Hắn là người xếp hạng 736, đối phó hắn hẳn là không quá khó khăn.

...

“Ngụy Vinh à, ngươi cần gì phải so đo với một tên sinh viên mới chuyển vào như vậy, ngươi không những xếp hắn ở vị trí thứ 100, mà còn làm cho cả trường đều biết, nhiều người khiêu chiến hắn trong cùng một ngày như vậy, thì cho dù thực lực của hắn thật sự nằm trong top 100 cũng chưa chắc có thể ngăn cản được loại tiêu hao chiến này?” Bạch Mi Mao lão sư phụ trách tài liệu dạy học của Hỏa viện hơi tức giận nói.

“Bạch Mi cô đúng là quá mềm lòng rồi. Có ai tiến vào đại học Minh Châu học tập mà không kiêu căng tự mãn đâu. Tên tiểu tử này là do Tiêu viện trưởng đích thân làm thủ tục chuyển hệ giùm cho hắn, vậy thì bối cảnh sẽ còn cao tới mức nào nữa... Loại học viên như hắn, ỷ vào phong quang trong gia tộc trước đây của chúng, ỷ vào tài nguyên phong phú mà bọn chúng có trong tay, liền cảm giác mình chính là vô địch thiên hạ rồi. Nếu không làm cho hắn ngã một cái thật tốt ở đây, thì về sau hắn rất có thể sẽ vì loại tâm tính này mà chết trên tay yêu ma.” Ngụy Vinh bộ dạng hết thảy đều là vì tốt cho học sinh nói.

Trên thực tế, tràng chiến đấu này chính là do Ngụy Vinh hắn cố tình sắp đặt, mài giũa tâm tính học sinh cũng tốt, nhưng trên hết là giúp cho hắn xả ra một ngụm ác khí trong lòng a!

Dám cả gan ở trong giảng đường công khai nhục mạ Hỏa viện và trình độ dạy học của mình... Hắn đúng là chán sống rồi mà!

———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play