Hạ Thiên Kỳ nhìn Mộc Thiếu Hi uống, hắn cảm thấy con người Mộc Thiếu Hi này là người rất khó đối phó, nhưng vì thể diện, hắn cũng một hơi uống cạn ly rượu.
“Hay, thật sảng khoái.” Mộc Thiếu Hi nhìn Hạ Thiên Kỳ uống, hắn liền cười và thừa nhận.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ không muốn ở lại lâu với Mộc Thiếu Hi này, liền nói lời cáo từ với Mộc Thiếu Hi:
“Tôi còn có chút việc xin đi trước.”
“À, được rồi.” Nhìn Hạ Thiên Kỳ nhất định muốn rời đi, Mộc Thiếu Hi lộ vẻ mặt không hài lòng, nhưng chỉ gật đầu mà đáp, sau đó cảm khái nói:
Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa nghe được, quay người đi vào đám đông giữa ánh đèn và âm nhạc.
Sau khi Hạ Thiên Kỳ đi, Mộc Thiếu Hi nhếch miệng lên, bất giác cười:
“Hạ Thiên Kỳ này thật thú vị.”
Từ bar đi ra, Hạ Thiên Kỳ lái xe đi về hướng trường của mình, trên đường đi hắn cứ nghĩ đến người đàn ông tên Mộc Thiếu Hi.
Người đàn ông tên Mộc Thiếu Hi kia, không phải loại đèn dầu đã cạn, không biết chủ động tiếp cận Hạ Thiên Kỳ là ý gì, liệu có phải trùng hợp như hắn nói không, hay là có ý định khác, hai việc này thật là khó nghĩ.
Tuy nhiên, trước mắt hắn chỉ là một nhân viên nhỏ, chắc cũng không đến nỗi tồn tại âm mưu gì.
“Chắc nghĩ tương lai mình sẽ rất ngầu, nên mới tính đến việc kết giao với mình.”
Hạ Thiên Kỳ tâm trí đang suy nghĩ miên man đột nhiên cười, và lưu lại niềm tin cho chính tương lai của mình.
Lái xe đến quán internet gần trường, quán internet này là nơi hay lui tới lúc hắn còn đi học. Nhớ lúc trước có thời gian thậm chí còn đem mềm gối đến, gần như là ăn ngủ tại quán internet, đến mức giờ hắn mà ngửi thấy mùi mỳ với thịt kho tàu là thấy muốn ói.
Hắn chỉ học đại học được ba năm, năm thứ tư là giai đoạn thực tập. Vốn dĩ hắn có thể là đã tốt nghiệp, nhưng vì sự việc của Tào Kim Hải lúc đó, khiến hắn không thể trở về trường để kiểm tra sức khỏe, sợ là khó có thể cầm được tấm bằng tốt nghiệp.
Tuy nhiên, giờ đây với hắn chuyện tốt nghiệp được hay không cũng chẳng là gì cả, hắn đã có được một công việc. Mặc dù công việc này có chút đáng ghét.
Từ xe bước xuống đi vào quán internet, trong quán đầy khói thuốc, tiếng chửi bới điếc tai, và không khí hoà trộn giữa mùi mì gói và mùi thối của chân.
Trước đó hắn đã uống không ít rượu tại quán bar, mặc dù chưa đến nỗi say, nhưng số rượu đó vẫn còn ở trong bụng, vì vậy khi ngửi thấy mùi nồng nặc này, hắn đột nhiên cảm giác buồn nôn, thiếu chút nữa là đã ói tại cửa.
“Quán internet này vẫn là nhân sinh bách vị.”(Đủ loại mùi vị trên đời)
Hạ Thiên Kỳ chầm chậm lấy ra thẻ căn cước của mình đưa cho một nhân viên nữ khoảng ba mươi tuổi. Lúc hắn còn đi học thì người làm việc đó là một cô gái xinh đẹp như hoa tên là Khang Tiểu Phương, giờ đã không còn làm nữa.
Tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi, Hạ Thiên Kỳ bật lên trò chơi mà hắn vẫn thường chơi, nhưng chơi không bao lâu thì bực tức không chơi nữa, bởi vì bị những đứa học sinh ngốc nghếch mắng và bị đồng đội hãm hại.
Thông thường nhiệt độ ở trong quán internet đều không nóng lắm, nhưng hắn ngồi chưa được bao lâu, thì đã mồ hôi đầm đìa làm ướt cả áo quần.
Và cũng chỉ được hơn 15 phút, Hạ Thiên Kỳ cảm giác như là mình không trở về được thời gian hoàng kim nữa.
Hắn liền tắt máy rời khỏi quán internet, sau đó Hạ Thiên Kỳ lái xe trở về biệt thự. Hắn thả mình thư giãn chưa được nửa tiếng đồng hồ thì bất giác nghĩ về những việc tốt đẹp và khi trở về hiện thực thì lại thấy rất tàn khóc.
Khi Hạ Thiên Kỳ về đến biệt thự của mình thì đã rạng sáng 3 giờ hơn, sau khi tắm rửa, hắn tắt đèn và lên giường nằm, nhưng dù có chợp mắt như thế nào cũng không ngủ được.
Cuối cùng không ngủ được nên hắn đành tìm việc gì đó làm. Dự tính đến tiêu điểm vinh dự tại sự kiện như lần trước.
Lần trước tại sự kiện đó thu thập được điểm vinh dự tương đối khá, sử dụng để chuyển thành lợi nhuận nhưng lại không đủ. Bởi vì hắn phải giành được đầy đủ 17 điểm vinh dự.
Nhưng hắn chỉ được có là 5 điểm lương cơ bản cộng thêm 3 điểm hoa hồng.
Tại sao không phải là 6 điểm hoa hồng?, là bởi vì Nam Cung Vân bị giết.
Thật ra Hạ Thiên Kỳ cũng không nghĩ đến việc này. Lần này thì bọn họ giải quyết hai việc ở một hơi, lúc ban đầu hắn cũng đã bị nhầm lẫn, nhưng khi ở bệnh viên mấy ngày, cuối cùng hắn cũng hiểu ra vấn đề.
Đầu tiên là sự kiện con mắt ác linh giết người lột da, bọn họ đã giải quyết được con mắt ác linh cho nên nhận được phần thưởng là điểm vinh dự.
Liên quan đến (Thị giác/Thính giác) này, bởi vì là hệ hỗ trợ chỉ có thể phát huy khả năng vào ban đêm, cho nên hắn không muốn cường hoá nó.
Cho dù là Lãnh Nguyệt cũng khó mà nhìn thấy được ảo cảnh chứ đừng nói đến hắn, hơn nữa cho dù có thể nhìn thấy thì cũng không thể làm được gì khác cả cho nên hắn càng muốn cường hóa sức mạnh của mình lên.
Còn nữa, hắn là một người có cách suy nghĩ vô cùng táo bạo, dự tính đợi đến khi trở thành quản lý rồi sẽ thử nghiệm.
Loại bỏ đi các cường hóa (Thị giác/Thính giác), ngoài ra các hệ khác hắn bắt buộc phải tiến hành cường hoá.
Hiện tại hắn chỉ có thể quỷ hoá lực đôi tay, và đây cũng là thủ đoạn cận chiến duy nhất để chống lại ác quỷ, cho nên lực phục hồi càng quan trộng hơn, cho nên đợt này hắn cường trọng điểm là (Lực cảm tri/Lực phục hồi).