Những ngày kế tiếp, vị nữ tu được Đồng Thập Bát cho là vận khí tốt kia  thường xuyên làm một ít chuyện mà vận khí không được tốt lắm. Ví dụ như bị một đám tiên thú đuổi chạy khắp nơi.

Còn có hơn 30 năm, Tư Lăng tự nhiên sẽ không lãng phí, nàng muốn tu luyện ở tiên đảo, mau chóng tăng cấp. Bình thường ngoại trừ đả tọa ra, Tư Lăng sẽ dẫn theo mấy con yêu ra ngoài tìm tiên thú có thực lực Hợp Thể kỳ để đánh nhau, nhằm tăng kinh nghiệm chiến đấu của mình.

Bất quá nàng chọn tiên thú, nhưng tiên thú người ta cũng không muốn cho nàng chọn. Thêm vào đó vận khí của nàng đích thực không ra gì, không cẩn thận liền rước lấy một đám tiên thú chạy như điên về phía nàng.

Đánh không lại, đành phải trốn!

Vì thế trong thời gian Đồng Thập Bát chữa thương, thường xuyên nghe được một đám tiên thú chạy như điên ngang qua hang động bọn họ. Mỗi lần phát hiện một đám tiên thú chạy tới thì Đồng Thập Bát đều sẽ nhíu mày nhìn kỹ, sau đó bắt đầu hoài nghi suy đoán lúc trước của mình. Tùy tùy tiện tiện mà có thể chọc tới một đám tiên thú cấp cao điên cuồng đuổi theo không thôi, nữ tu như thế quả thực là vận khí không ra gì mà, chẳng lẽ là hắn nghĩ lầm? Mà đám tiên thú này cuối cùng sẽ quấy nhiễu việc hắn chữa thương, khiến Đồng Thập Bát hết sức bất mãn. Chẳng lẽ cái gọi là hết thảy đều giao cho nàng của người nào đó chỉ là như vậy?

Kỳ thật Đồng Thập Bát thật sự đã nghĩ lầm rồi. Vận khí Tư Lăng thật là không ra gì. Phát hiện ra tiên đảo là Tiểu Yêu Liên, trời sanh nó có thể cảm giác được các loại linh thực có giá trị, dù quỹ đạo di chuyển của tiên đảo khó nắm bắt, nhưng khí tức tiên thực trên tiên đảo sẽ không thay đổi, Tiểu Yêu Liên có thể nhanh như vậy tìm ra tiên đảo, hoàn toàn là dùng cảm giác của nó, còn Tiểu Lăng Tử là được dính quần sáng của Tiểu Yêu Liên thôi. Còn việc phát hiện Ngũ Thải tinh thạch, đó cũng là Thông Linh thú và Hỏa linh điểu phát hiện ra sơn động khác thường, thật tự không chút quan hệ với Tư Lăng.

Tư Lăng cũng cảm thấy mình thực không hay ho. Rõ ràng mục tiêu mỗi lần là một con tiên thú đơn độc, nhưng cuối cùng cũng không biết như thế nào lại hấp dẫn một đám tiên thú chạy tới điên, làm hại nàng lần nào cũng phải liều mạng chạy trốn. Thoát được nhiều, kỹ xảo chạy trốn lại tiến bộ, khiến Tư Lăng rất có lòng tin có thể chạy trốn dưới tay tu sĩ Đại Thừa.

Tư Lăng ban đêm đả tọa tu luyện, ban ngày đi ra ngoài bị tiên thú cấp cao đuổi chạy, như thế bất tri bất giác liền qua 20 năm.

Trong thời gian đó, Tư Lăng rốt cuộc bớt chút thời gian trở về cái sơn cốc lúc trước. Trong sơn cốc vẫn là một vùng gồ ghề, mấp mô; trong các hố mà bọn họ đào lấy linh thổ đã mọc đầy cỏ, thậm chí một ít hố tương đối sâu còn tích nước, thành hồ. Tư Lăng dùng thần thức kiểm tra một lần, phát hiện sơn cốc  này vẫn rất yên tĩnh, hình như con Ngũ Thải Xà Vương kia cũng không ở, vì thế nàng lấy Cửu Chuyển Linh trận xong liền nhanh chóng chạy mất.

Cửu Chuyển Linh trận quả nhiên bị hủy gần hết, hồn phách yêu thú phong ấn trong hồn tinh Trận bàn sớm đã tiêu tán, xem ra đã thành phế phẩm. Tư Lăng trong lòng vô cùng đáng tiếc. Cửu Chuyển Linh trận này nàng dùng rất thuận tay, cũng không biết có thể sửa được hay không. Nếu là không thể, đến lúc đó đành phải về Văn Nhân gia tộc dùng tích phân đi đổi cái trận pháp cao cấp hơn.

20 năm thời gian thong thả trôi qua, lúc Đồng Thập Bát đi ra khỏi sơn động thì đối mặt vẫn là một nữ tu giống dã nhân, mấy con thì vây quanh cùng nhau kêu ngao ngao, nhất thời trầm mặc.

Tư Lăng đang mổ một con tiên thú có đầu giống Mi Lộc, lại có thân thể là linh dương, thì liền phát hiện trước cửa động phủ mà hai mươi năm không có động tĩnh xuất hiện một nam nhân áo trắng như tuyết, nàng rất tự nhiên vung móng vuốt nói: "Tiền bối thương thế tốt hơn rồi sao?"

Chân mày Đồng Thập Bát vặn thành bánh quai chèo. Tầm mắt hắn đảo qua bộ quần áo như giẻ rách, bên trên còn dính cọng cỏ, sau đó là con tiên thú máu chảy đầm đìa bị xẻ thành hai nữa, dưới đất có hơn mười quả trứng trắng bóng. Cuối cùng chuyển tới  trên người đám yêu thú: một đen, một đỏ, một xám, sắc mặt hết sức cứng ngắc, một biểu cảm không đành lòng nhìn thẳng.

Tu sĩ trời sinh yêu sạch sẽ không thể chịu đựng được quần áo bẩn thỉu  trên người người nào đó, cũng không cách nào chịu đựng vẻ ngoài xấu xí lại mập mạp của mấy con yêu, thật là quá đau mắt.

"Các ngươi đang làm gì?" Đồng Thập Bát cứng ngắc hỏi.

"Làm đồ ăn cho chúng nó." Tư Lăng đáp.

Đồng Thập Bát quyết định không ở chỗ này tự làm đau mắt của mình nữa, tay áo vung lên, liền đến phía kia ngọn núi.

Tư Lăng cũng không để ý tới biểu cảm "thật đau mắt" kia của hắn, biết phía sau có cái linh đàm, với sự khiết phích của Đồng Thập Bát, có lẽ là đi vào trong đó thanh tẩy rồi. Ừm, linh đàm kia vẫn là địa bàn của Hỏa linh điểu, là nơi tắm tám mà mỗi ngày nó nhất định phải đi, vẫn là không nói cho hắn biết thì tốt hơn.

Bọn Trọng Thiên cũng không để ý Đồng Thập Bát muốn làm gì, đều thực chuyên chú nhìn động tác của Tư Lăng.

Đợi khi Đồng Thập Bát một thân bạch y bay bay trở về, con tiên thú kia đã được đặt trên giá nướng. Mà vị nữ tu kia lại đang xé một linh diệp giống như lá sen, tản ra một mùi hương thơm ngát. Nàng dùng linh diệp bao lấy mấy quả trứng, đào hố đem linh diệp bọc trứng để vào trong hố đất, sau đó lấp đất, rồi lại bắt lửa ở phía trên, đặt cái nồi, bắt đầu nấu canh.

Đồng Thập Bát có chút hỗn độn trong gió. Hắn từ khi ra đời đã là con trai của Đảo chủ Giang Trạch Đảo, ăn, mặc, ở, đi lại, không gì không tốt nhất. Tuy nói tu tiên giả lấy tu hành là chủ, không chú trọng hưởng thụ, nhưng làm người đứng đầu một đảo, hưởng thụ nên có vẫn phải có. Thức ăn cũng là được chế biến thành món ngon với sắc hương vị toàn vẹn đưa đến trước mặt, chưa bao giờ để hắn nhìn thấy quá trình chế biến-- đây quả thật là phương pháp xử lý đơn sơ lại qua quýt.

Tư Lăng nhìn thấy hắn nghiễm nhiên lại khôi phục thành vị tu sĩ cấp cao không nhuốm bụi trần của ban đầu gặp mặt, tóc cũng chỉnh tề dùng ngân quan  màu trắng bạc buộc lên ở sau ót, quấn quanh giữa mái tóc đen là buộc tóc vô cùng tinh tế. Tơ lụa tuyết trắng mơ hồ có ánh sáng lấp lánh lưu động, cũng không phải là thuần trắng đơn điệu. Thân hình đứng trên núi, bạch y bay bay, giống như tiên nhân hạ phàm.

Đương nhiên, đến khi hắn đến gần, một bộ dáng ghét bỏ làm tư chất tiên nhân cái gì cũng hoàn toàn mất hết. Tư Lăng trong lòng buồn cười. Đồng Thập Bát giống như là công tử gia được người hầu hạ đến mười ngón không dính nước mùa xuân, thứ hắn nhìn thấy đều là thứ đã qua xử lý, máu dầm dề như vậy quả thực là làm ô nhiễm ánh mắt hắn.

"Tiền bối vết thương tốt hơn rồi?" Tư Lăng lại hỏi.

Đồng Thập Bát đứng trên bãi cỏ trước động phủ, hai tay giấu trong tay áo, đạm nhạt trả lời: "Cũng được."

Tư Lăng tự động lý giải lời của hắn, hẳn là còn chút độc chưa lọc hết, vẫn là không thích hợp rời đi. Thấy hắn nhìn chằm chằm Trọng Thiên, Trọng Thiên có thể cảm nhận được, trực tiếp xoay người đưa mông về phía hắn. Lo lắng hắn vẫn ghi hận hành vi đánh lén của Trọng Thiên lúc ấy, nàng vội nói: "Tiền bối có muốn ăn chút gì không?"

Tu tiên giả tuy rằng đều đã Tích Cốc, nhưng không phải không ăn gì nữa, nếu gặp được mĩ thực, cũng sẽ ngẫu nhiên nhấm nháp một chút. Đương nhiên, đại đa số lần nhấm nháp đều là loại mỹ thực ẩn chứa tiên linh lực, có thể giúp thân thể hấp thu tiên linh lực trong thức ăn. Còn thức ăn bình thường thì nhất định không ăn, tránh để lưu tại tạp chất trong cơ thể, còn phái phí tâm dùng linh lực thanh tẩy.

Đồng Thập Bát tự nhiên có thể cảm giác được nàng không dấu vết che chở con yêu thú màu đen ghê tởm kia, bèn cao ngạo hừ lạnh một tiếng. Cũng không phải hắn không so đo, mà là khi đó Tư Lăng thức thời, còn tặng Mộc Linh dịch, hơn nữa lúc ấy thương thế của hắn quá nặng, bị vây ở địa vị bất lợi, cho nên xem như bù trừ. Vì thề dù cho vẫn tức giận con yêu thú này, hắn lại không có động thủ.

Việc này dù chưa nói rõ ra, nhưng cũng trong lòng mọi người lòng đề hiểu rõ. Đồng Thập Bát cũng không làm được chuyện hèn hạ kia, như thế đành cho qua chuyện này.

Một mùi thịt lan ra ở chung quanh, Tư Lăng dùng gia vị điều chế từ linh thảo cấp cao vẩy lên đi, đợi khi gia vị ngấm vào trong thịt, hương vị kia càng thêm nồng đậm, hấp dẫn đến tiên thú nơi xa cũng rục rịch.

Đồng Thập Bát kinh ngạc nhìn thoáng qua, thật là không nghĩ tới nướng đơn sơ như thế lại có thể thơm như vậy, mấu chốt hẳn là ở những gia vị kia. Hắn rất nhanh liền phát hiện những gia vị bị xay thành bột đều dùng linh thảo và linh quả cấp cao mài ra, chẳng trách có thể đạt tới hiệu quả như thế. Nghĩ như thế, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng có chút khác thường. Hắn thật không ngờ một nữ tu phi thăng từ Hạ Giới lại có thể dùng linh thảo cao cấp xa xỉ như thế dùng ở mấy chỗ này.

Hương vị hấp dẫn khiến yêu thú cùng tiên thú chung quanh ẩn ẩn xao động, Đồng Thập Bát vung tay lên, liền bày ra luồng cấm chế. Đám tiên thú ngửi hương mà đến kia chỉ có thể vòng quanh ngoài cấm chế, mà không tìm  thấy nơi hương vị phát ra.

Tư Lăng thấy thế, vụng trộm thu hồi tiên phù đang chuẩn bị dùng để bày trận. So với cấm chế mà tu sĩ Đại Thừa bày ra, tiên phù nhất phẩm của nàng tác dụng cũng không lớn như vậy.

Tư Lăng cảm thấy Đồng Thập Bát tuy rằng có khiết phích lại tự kỷ, nhưng nhân phẩm coi như không sai, chỉ cần không nhìn biểu cảm "Bộ dạng ngươi quá đau mắt" của hắn, những thức khác còn có thể chịu được. Thêm vào đó hắn tuy cùng Văn Nhân Bạch Cập gặp mặt liền đánh nhau, nhưng giao tình không tệ, lại chưa từng kết thù với nàng, dưới loại tình huống này, Tư Lăng làm thế nào cũng không thể làm ra chuyện giết người đoạt bảo.

Lại quét lớp nước sốt nướng, Tư Lăng lấy ra cái đĩa ngọc bạch, trước tiên cắt một miếng thịt mỏng, không nhìn ánh mắt trừng trừng của mấy con yêu, nàng trực tiếp bưng đến trước mặt Đồng Thập Bát, nói: "Tiền bối, người cũng nếm thử đi."

Đồng Thập Bát vốn là khinh thường loại thức ăn đơn sơ này  -- dù là ngửi có vẻ thơm, nhưng hắn đã ăn quen thức ăn chế biến tinh tế, này quả thực là bất nhã. Bất quá khi nhìn thấy con yêu thú màu đen nhảy đến một tảng đá, mắt lom lom nhìn mình, lông toàn thân đều dựng đứng, từng sợi từng sợi dựng lên, giống như có cái thâm cừu đại hận gì với hắn vậy. Lại nhìn con chim xám và Hỏa Linh điểu vừa ngốc lại 囧 kia, chúng cũng ngóng trông nhìn chằm chằm đĩa thịt  nướng. Ánh mắt đảo một cái, hắn liền quyết định hạ mình giải quyết nó.

Đợi khi Đồng Thập Bát ăn một miếng nướng thịt, không khỏi sửng sốt. Bề ngoài không tốt, nhưng lại là mỹ vị hiếm có. Quan trọng nhất là, sau khi được xử lý đã không còn tạp chất, thức ăn thế nhưng có thể toàn bộ hóa thành  tiên linh lực mà thân thể cần. Rất ít có đầu bếp có thể làm được điểm ấy.

Đợi khi Tư Lăng đào lên mấy quả trúng chôn trong đống đất, thấy linh diệp dính bùn đất đã ố vàng, tản ra một mùi hương vô cùng mê người. Đồng Thập Bát nhìn kỹ rất lâu, cũng khó nói ra loại linh diệp này là loại gì. Ngược lại  quả trứng chim to bằng miệng chén đã hấp thu hương vị của linh diệp, vì thế tạo nên một hương vị khó tả, hết sức mỹ vị.

Tuy rằng bộ dạng đau mắt một chút, nhưng tay nghề coi như không tệ.

"Ngươi có muốn trở thành người hầu của bổn tọa không?" Đồng Thập Bát đột nhiên nói, rồi xoi mói nhìn Tư Lăng. Nếu cả Hiền Anh cũng không tiếc giao Hỏa linh điểu cho nàng, xem ra cũng có chỗ đáng khen nhỉ?!.

Tư Lăng sửng sốt, rất nhanh liền nhớ tới đội nam nữ người hầu mặc thuần một màu trắng của Đồng Thập Bát, không chút do dự nói: "Đa tạ tiền bối ưu ái, vãn bối là đệ tử Văn Nhân gia tộc, sẽ không rời khỏi Phụng Tiên các."

"Ai nói trở thành người hầu của bổn tọa sẽ phải rời Văn Nhân gia? Ngươi vẫn là đệ tử  Văn Nhân gia tộc." Đồng Thập Bát tùy ý nói, "Trù nghệ của người không sai, bổn tọa cho ngươi một cơ hội..."

"Không cần!"

"..."

Tư Lăng nhìn hắn chậm rãi quay đầu nhìn mình, uy áp bức nhân làm cho nàng thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng nói: "Các chủ chúng ta nói, gặp được tiền bối phải tôn kính tiền bối. Chỉ là vãn bối bận rộn tu luyện, quả thực là không có thời gian, hi vọng tiền bối thông cảm."

Đồng Thập Bát nhìn nàng trong chốc lát, sắc mặt có chút khó coi, nhưng ngược lại không tiếp tục cưỡng ép, trực tiếp về động phủ đi tiếp tục chữa thương.

Trọng Thiên phun ngụm yêu hỏa về chỗ Đồng Thập Bát ngồi lúc nãy, sau đó nhe răng gầm gừ hướng động phủ của Đồng Thập Bát. Sau đó bị Tư Lăng vỗ đầu, bảo nó đừng quá ngây thơ, cũng đừng đi chọc hắn, hắn là người tạm thời không thể trêu vào. Thương thế Đồng Thập Bát tuy rằng chưa lành, nhưng đối phó với mấy người bọn họ thì đã dư dã.

Ngay khi Trọng Thiên vừa đốt vị trí mà Đồng Thập Bát ngồi lúc nãy thì Đồng Thập Bát đột nhiên lại đi ra trước của động phủ, nhìn thấy hành gi đáng ghê tởm của con yêu thú kiai, ánh mắt hơi nheo lại, vẻ mặt sát khí.

Tư Lăng vội vàng kéo Trọng Thiên ném về Bát Bảo Càn Khôn bình, đỡ để nó ở lại nơi này kéo thù hận, hỏi: "Tiền bối còn có chuyện gì sao?"

Đồng Thập Bát quyết định không nhìn Tư Lăng, nói với Hỏa Linh điểu nói: "Hỏa nhi, lại đây."

Hỏa linh điểu đang cùng chim xám tranh thịt nướng, nào có ở không để ý đến hắn, lập tức chuyển thân thể một cái, để lại cái mông cho hắn.

Đồng Thập Bát nhìn cái mông với lông vũ cuộn tròn của Hỏa Linh điểu, giống như một cục lông vậy. Rõ ràng là loài chim, lại có bộ dáng này, thoạt nhìn thật là tức cười, quả thực không giống như loài chim bình thường, càng thêm cảm thấy đám người cùng yêu thú này là khiêu chiến thưởng thức hắn.

Đồng Thập Bát lật tay lên, một dây thừng màu trắng bay qua, trói lấy Hỏa Linh điểu, sau đó ngoắc ngoắc tay, lôi Hỏa Linh Điểu trở về động phủ.

Tư Lăng hoảng sợ, nhưng khi phát hiện Đồng Thập Bát chỉ là muốn dùng Hỏa Linh Điểu để luyện đan thì cũng không hề để ý tới. Dù sao Đồng Thập Bát cũng biết chủ nhân Hỏa Linh Điểu là Hiền Anh, nhìn sơ thì giao tình cũng không sai, Đồng Thập Bát có lẽ sẽ không làm gì Hỏa Linh điểu đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play