Đại hội Linh phù trăm năm một lần là sự kiện trọng đại của Thương Vũ giới, ở nơi này có vô hạn kỳ ngộ cùng khiêu chiến, thậm chí làm cho người ta từ đó giương danh khắp Thương Vũ giới. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, nhất định phải bằng bản lĩnh chân thực của chính mình, loại chuyện giạn lận không chỉ sẽ làm người đó thân bại danh liệt, thậm chí người này sẽ khiến sư môn phải chịu khinh bỉ, thanh danh bị hao tổn.
Mà người Hứa Phiên Tiên chỉ ra đang gian lận chính là một trong 4 người dự thi của Thiên Tông phái.
Tô Hồng Phi bỗng chốc nhổm dậy, trầm mặt rời khỏi ghế lô, Liễu Thành Phong lập tức theo sau.
Bọn Tư Lăng làm trưởng lão hộ tống chuyến này, tự nhiên cũng phải ra mặt đi nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Bọn họ vừa đến phía dưới hội trường, liền nghe được Tô Vũ - đệ tử Thiên Tông phái bị Hứa Phiên Tiên chỉ ra gian dối đang kích động biện giải cùng trọng tài rằng mình không có gian lận. Trên mặt hắn tức giận, trừng mắt với cô Hứa Phiên Tiên luôn miệng nói hắn gian dối, cắn răng nói: "Ta có thể lấy tâm ma phát thề, Tô Vũ ta hết thảy đều bằng thực lực của chính mình, chưa từng làm gian lận!"
Nghe được hắn lấy tâm ma để thề, người ở chỗ này hơn nửa đều tin tưởng hắn. Tâm ma không phải là thứ tùy tùy tiện tiện dùng để phát thề, bằng không hậu quả không tưởng nổi, thậm chí từ đó tu vi không thể tiến thêm được nữa.
Ai ngờ Hứa Phiên Tiên lại lời thề son sắt nói: "Các ngươi không tin có thể đi kiểm tra linh phù hắn vừa vẽ." Nói xong, thấy bọn Tô Hồng Phi từ cửa đi tới, có chút khinh bỉ nói: "Quả nhiên là đến từ vùng mọi rợ, ngay cả thủ đoạn gian lận thấp kém như thế mà cũng dùng tới, nói không chừng Thiên Tông phái các ngươi đều là loại người phẩm đức thấp kém, mới có thể làm ra loại chuyện này..."
Tô Hồng Phi mắt lóe lên, đột nhiên giơ tay, "bặt" một tiếng, cách không tát Hứa Phiên Tiên một bàn tay, trực tiếp quất bay Hứa Phiên Tiên, gương mặt ngọt mĩ kia sưng to lên.
"Ngươi làm gì thế?"
Đồng dạng bởi vì thấy có chuyện ngoài ý muốn mà chạy tới, Hứa Thiếu Cách đón được Hứa Phiên Tiên bị quất bay, mắt nén giận nhìn Tô Hồng Phi. Lần đầu tiên bị người khác khiêu khích như thế, làm sao nuốt được cơn tức kia, đang muốn động thủ thì Liễu Thành Phong đã chắn ở phía trước, tay vỗ lên trọng kiếm trên lưng.
Hết sức căng thẳng!
"Dừng tay, trong thành Vọng Tinh không cho đấu pháp!" Lâu Vọng Tinh đứng trên đài cao, từ trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ, uy áp thuộc về tu sĩ Hóa Thần ùn ùn kéo đến, khiến người phía dưới đều sắc mặt trắng bệch, đau đớn chống đỡ mới không có ngã xuống đất. Lâu Vọng Tinh tầm mắt vừa chuyển tới một người mới từ cửa xuất hiện thì ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Tư Lăng như không có chuyện gì đem Trọng Thiên không lớn hơn con mèo bao nhiêu nhét vào trong tay áo, không nhìn nó tức giận, bảo nó làm bạn cùng Tiểu Yêu Liên. Thậm chí hắn còn uy hiếp nó, nếu lại không nghe nói sẽ không có mĩ thực ăn nữa, lúc này mới nó mới chịu yên tĩnh.
Trọng Thiên cào Tiểu Lăng Tử mấy vuốt, cảm thấy Tiểu Lăng Tử thật quá đáng, làm như đại gia nó làm mất mặt lắm vậy?
Bởi vì sự tình xảy ra ngoài dự kiến, thi đấu không thể không tạm dừng. Mà hai người dự thi cũng dính đến hai môn phái, trong đó còn bao gồm đệ tử Đan Phù tông, cho nên Lâu Vọng Tinh cùng những vị giám khảo kia đều coi trọng. Gọi Tô Vũ cùng Hứa Phiên Tiên vào một chỗ đất trống dưới đài, thêm mấy vị tu sĩ Nguyên Anh hai môn phái, nhân số cũng tương đối nhiều.
Hứa Phiên Tiên sưng nửa bên mặt, nước mắt cuồn cuộn trong hốc mắt, không còn bộ dáng ngọt mĩ lúc trước, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Đối với việc Tô Hồng Phi không nói hai lời liền ra đánh 1 bạt tay, người ở chỗ này đều giật mình. Tuy rằng Hứa Phiên Tiên lúc nãy đúng là nói năng lỗ mãng, nhưng cũng không đến mức phải giáo huấn, huống hồ là một tu sĩ Nguyên Anh lại ra tay với tu sĩ Kim Đan, quả thật có chút hạ thấp địa vị.
Tô Hồng Phi thấy Lâu Vọng Tinh ra mặt, trên mặt lộ ra biểu tình xin lỗi, thành khẩn nói: "Lâu thành chủ, thật xin lỗi, vãn bối quá xúc động. Chỉ là vị Hứa cô nương này không nên chưa biết rõ chân tướng của sự việc đã tùy tiện làm nhục sư môn người khác, quả thực là không có giáo dục. Hứa tu sĩ, tại hạ xin nhận lỗi vì vừa rồi xúc động, bất quá một tát này đúng là Hứa cô nương nên chịu." Tô Hồng Phi trợn mắt nhìn Hứa Thiếu Cách nói, trong lòng lại cười lạnh liên tục. Nếu nơi này không phải thành Vọng Tinh, nàng đã sớm giết nữ nhân này. Nữ nhân này cùng Kỷ Trường Ca cấu kết với nhau làm việc xấu, cũng không phải thứ gì tốt.
Hứa Thiếu Cách thấy thái độ nàng thành khẩn, mặt mang áy náy, trên gương mặt xinh đẹp đầy tình chân ý thiết, cũng không thể nói cái gì nữa, bởi vì vừa rồi đúng là sư muội mình mở miệng trước, không trách người ta giáo huấn. Đột nhiên, Hứa Thiếu Cách ngưng mắt đánh giá Tô Hồng Phi, rất nhanh phát hiện thân phận của nàng, trong lòng than thở, có chút hiểu được vì sao Hứa Phiên Tiên vừa rồi vừa nhìn thấy Tô Hồng Phi thì nói năng ngông cuồng.
Hứa Thiếu Cách trầm mặt dùng linh lực trị liều gương mặt sưng đỏ của nàng, rất nhanh liền giảm sưng.
Thấy hai bên không còn giương cung bạt kiếm, Lâu Vọng Tinh nhìn về phía trọng tài bên cạnh, gật gật đầu với hắn.
Trọng tài nhận được chỉ thị của Lâu Vọng Tinh, hỏi: "Hứa tiểu thư, ngươi lúc trước nói Tô Vũ gian lận..."
Hứa Phiên Nhiên là đại biểu dự thi đại hội Linh phù lần này của Đan Phù tông, bảng hiệu Đan Phù tông dùng hết sức tốt, người ở chỗ này đều coi trọng lời nói của với nàng. Nếu nàng nói Tô Vũ Thiên Tông phái gian dối, lại còn chắc chắn như vậy, người ở chỗ này cũng muốn để nàng cầm ra chứng cớ.
Hứa Phiên Tiên không dám nói lung tung nữa, lạnh lùng nói: "Các người chỉ cần đi kiểm tra linh phù mà người này chế là biết."
Tất cả người dự thi ở đại hội Linh phù đều dùng lá bùa trống, phù bút cùng mực nước đều là do Vọng Tinh thành chế ra, hơn nữa cũng là chế luyện riêng cho thành Vọng Tinh chuyên môn dùng cho đại hội linh phù lần này, không giống với loại bán trên thị trường. Đợi sau khi thi đấu kết thúc, bọn họ còn có thể thu về, sẽ không truyền ra thị trường khi thi đấu linh phù chưa kết thúc, đây cũng là vì phòng ngừa có người gian lận.
Hôm nay thi đấu phù lục thất phẩm, hội nghị đưa ra yêu cầu là vẽ Dẫn Hồn phù thất phẩm. Trọng tài cầm lấy nhìn nhìn, sau đó đưa thần thức thò vào lá bùa, rất nhanh sắc mặt khẽ biến.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, Hứa Phiên Tiên mắt lạnh nhìn, một bộ dáng như nàng không có nói sai.
"Làm sao vậy?" Lâu Vọng Tinh là Thành chủ thành Vọng Tinh, tất nhiên phải biểu hiện công chính công bình, dù cho hắn hiện tại cũng có chút hi vọng Thiên Tông phái không hay ho.
Trọng tài đầu tiên là đem tấm Phù lục đã hoàn thành kia giao cho người bên cạnh xem, đợi người nọ gật đầu với hắn thì mới bẩm báo: "Thành chủ, lá bùa này tuy rằng cực kỳ tương tự với lá bùa rỗng lần này đại hội dùng, nhưng vẫn có chỗ bất đồng, trên giấy còn có sử dụng máu yêu thú..."
Trọng tài vì để cho bọn họ phân biệt rõ ràng, bèn lấy ra một lá bùa rỗng đến so sánh. Phương thức so sánh rất đơn giản, trực tiếp rót vào linh lực vào lá bùa, tấm bùa rỗng kia chậm rãi hiện lên một thủy văn hình ngôi sao sáu cánh, đợi sau khi linh lực thu hồi thì rất nhanh lại biến mất. Mà lá bùa Tô Vũ chế, khi rót vào linh lực vào thì không có biểu hiện gì khác.
"Hơn nữa, cái phù lục này tuy rằng nhìn như vừa vẽ xong, nhưng từ một ít dấu vết có thể nhìn ra nó vẽ đến bây giờ đã vượt qua 12 canh giờ." Trọng tài tiếp tục chậm rãi mà nói, chỉ ra chỗ không ổn của tấm phù này.
Cùng với trọng tài giải thích, sắc mặt người Thiên Tông càng thêm khó coi, Tô Vũ vẻ mặt khiếp sợ, mà người Đan Phù tông, trừ Hứa Thiếu Cách, còn lại đều lộ ra biểu tình trào phúng. Hứa Phiên Tiên thần sắc là rõ ràng nhất, một dáng vẻ như đang nhìn sâu bọ, giống như Thiên Tông phái tồn tại làm bẩn phẩm đức cao thượng của nàng ta vậy. Làm Trương Như Hiệp tức giận đến ngứa răng, rất muốn học Tô Hồng Phi, quất bay cái tên này.
"Xem đi, ta nói ta không nhìn lầm mà." Hứa Phiên Tiên phách lối nói, "Ta theo sư phụ học phù hơn trăm năm, đã là phù lục sư bát phẩm sơ kỳ, xem không thấu loại thủ đoạn thấp kém này sao, oan uổng hắn sao?"
Thuật chế phù của Hứa Phiên Tiên quả thật rất cao minh, có thể nói là thiên tài trời sinh học tập phù lục, tuổi gần trăm đã là phù lục sư bát phẩm sơ kỳ, tiền đồ không có ranh giới, rất được Đan Phù tông coi trọng. Lần này nàng ta tới tham gia Đại hội Linh phù, một là vì đến thử xem thân thủ, hai là muốn được những Phù lục sư cấp cao ở Thương vũ giới chỉ điểm.
Lâu Vọng Tinh lại gọi đến thêm mấy vị giám khảo, để những Phù lục sư cấp cao đó kiểm tra. Nhưng kết quả đều giống như những trọng tài đó nói, xác nhận Tô Vũ gian lận.
Sắc mặt Tô Vũ hết sức khó coi, cuối cùng thêm vài phần mờ mịt cùng tuyệt vọng. Rõ ràng hắn thật sự không có gian lận, vì sao tấm Phù lục này lại biến thành như vậy? Dẫn Hồn Phù hắn đã luyện tập qua ngàn lần vạn lần, căn bản không cần gian lận cũng có thể vẽ ra... Nhưng bây giờ mặc kệ hắn chứng minh mình vẽ thêm mấy lần, đều sẽ không có ai tin tưởng hắn kỳ thật không gian lận.
Xác nhận Tô Vũ lừa dối, ánh mắt người ở chỗ này nhìn về phía Thiên Tông phái đều thêm vài phần miệt thị. Tô Hồng Phi cằm dưới co rút, mặt không chút thay đổi, Sở Tích Phong có chút mờ mịt luống cuống, Liễu Thành Phong trợn mắt nhìn Hứa Phiên Tiên, một bộ dáng muốn đánh chết nha đầu kia.
Lâu Vọng Tinh bảo những giám khảo kia trở về, một lần nữa đứng trước đài cao trên quảng trường, tuyên bố với tất cả tu sĩ đến tham gia đại hội Linh phù cùng người xem: "Được vài vị phù lục đại sư chứng thực, người dự thi Tô Vũ xác thực gian lận, bản quân không thể không tuyên bố hủy bỏ tư cách dự thi của hắn, hơn nữa tước đi tư cách Phù lục sư của hắn..."
"Khoan đã!"
Một giọng nói cắt đứt tuyện bố của Lâu Vọng Tinh.
Nghe được thanh âm này, mọi người đều nhịn không được nhìn về phía người dám can đảm đánh gãy Thành chủ Vọng Tinh thành nói chuyện, muốn nhìn xem là người nào lớn gan như vậy. Bất quá khi thấy rõ ràng người tách ra khỏi đám tu sĩ đi tới, nhất thời dại ra tại chỗ, chỉ có thể sững sờ nhìn gương mặt kia.
Hiện trường trong nháy mắt ngưng trệ.
Tư Lăng không quá để ý với hiệu quả mình tạo thành, dưới con mắt trừng trừng của mọi người, càng thêm không biểu cảm, khẽ nâng cằm nói với Lâu Vọng Tinh trên đài cao: "Lâu thành chủ, vãn bối có thể chứng minh Tô Vũ không phải gian lận."
Nghe nói như thế, hiện trường không khí ngưng trệ bởi vì dung nhan quá mức yêu nghiệt kia trở lại, nhất thời phát ra một trận ông ông. Giống như không tin người này có bản lĩnh gì có thể chứng minh Tô Vũ không phải gian lận, dù sao lúc trước đã có mấy vị Phù lục sư đỉnh giai xác thực.
Mà bọn Tô Hồng Phi cũng hết sức kinh ngạc, ánh mắt tĩnh mịch của Tô Vũ cũng sáng lên, nóng bỏng nhìn chằm chằm Tư Lăng. Trương Như Hiệp nheo mắt, nhớ tới từng cùng chiến đấu với Tư Lăng, không khỏi mỉm cười, tựa hồ có chút hiểu được.
Không biết tại sao, nhìn đến người này, trong lòng Lâu Vọng Tinh có loại xúc động muốn đập chết hắn, đại khái vì biết người này là mối tình đầu khó có thể quên được trong lòng Nguyệt Thiên Dạ. Hắn chỉ cảm thấy trên người hắn ta có khí tức gì đó làm cho hắn không thoải mái, giống như khí tức của con yêu thú đánh lén hắn một tháng trước.
"Ồ, không biết vị tiểu hữu này có thể chứng minh thế nào?" Lâu Vọng Tinh vẫn thong dong mỉm cười, biểu hiện ra phong độ mà tu sĩ Hóa Thần nên có.
"Tư công tử, người này muốn giết huynh đó." Tiểu Yêu Liên truyền lời với Tư Lăng, "Chủ nhân nói, hắn giống như tưởng lầm khí tức chủ nhân lưu lại lúc trước là huynh."
Tư Lăng trong lòng co giật, quả nhiên lại là hắn xui xẻo sao? Âm thầm ngăn cản Trọng Thiên chạy ra. Thời điểm này rồi mà hai con yêu không bớt lo yêu kia lại muốn làm cái gì?
Trên thực tế, Trọng Thiên cùng Tiểu Hồng đều không muốn làm cái gì, mà là Trọng Thiên cảm giác Lâu Vọng Tinh có sát ý với Tư Lăng, cảm thấy chính mình bị mạo phạm.
Tư Lăng không để ý tới Trọng Thiên làm ầm ỹ, nói với Lâu Vọng Tinh, "Phiền các ngươi đem linh phù lúc trước lại đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT