Đã là bình minh, chân trời nhá nhem không rõ, trên biển sương trắng lượn lờ, tầm nhìn bị hạn chế nhất định.
Trong làn sương trắng mờ, một chiếc thuyền đen huyền cực lớn chậm rãi tiến tới, phá tan sương mù trên biển, lấy một loại tư thái cường hãn mà bá đạo, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người trên Mộ Vân Hào.
Mộ Tu Vân đứng ở chỗ cao, sắc mặt khó coi nhìn chiếc thuyền lớn màu đen kia, trên tinh kỳ đón gió phấp phới hiện rõ một cái mặt quỷ trắng trên nền đen, đây là ký hiệu của hải tặc Ác Quỷ.
Ác Quỷ là tập đoàn hải tặc nổi tiếng ở biển Bất Quy, bọn họ không chuyện ác nào không làm, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, làm cho người ta nghe thấy đã sợ. Bình thường Ác Quỷ đều chú ý tới thương thuyền, mỗi lần chiếc thuyền nào bị Ác Quỷ nhìn chằm chằm, không chỉ cướp đoạt thương phẩm vật tư trên thuyền, thậm chí còn tàn nhẫn tàn sát hết mọi người trên thuyền. Loại hành vi "ngàn vạn lần nhưng trước nay đều không để lại một người sống sót" kia, đã để lại tiếng xấu trên biển Bất Quy, là đối tượng mà mọi người thống hận.
Mà thương thuyền Mộ gia thì rất có thế lực ở biển Bất Quy, rất ít khi đụng tới hải tặc Ác Quỷ. Hải tặc Ác Quỷ tuy rằng tiếng xấu vang dội, nhưng cũng không phải không có đầu óc, biết thương thuyền Mộ gia đắc tội không nổi nên bình thường sẽ không không biết thức thời mà đến cướp bóc Mộ gia, bằng không Mộ gia trả thù cũng đủ bọn họ sẽ ăn đủ. Đương nhiên, thức thời không có nghĩa là không cướp, Ác Quỷ cũng sẽ lợi dụng sơ hở, nếu phát hiện tu sĩ trấn giữ trên thương thuyền Mộ gia có tu vi không cao, bọn chúng vẫn sẽ cướp rồi giết sạch mọi người, sau đó bỏ trốn mất dạng. Không có chứng cứ, Mộ gia cũng không làm gì được bọn chúng.
Mộ Tu Vân lo lắng chính là, lần này Ác Quỷ để mắt tới bọn họ, sợ là vì nguyên nhân cuối cùng, đến lúc đó giết sạch tu sĩ trên thuyền, chết không có đối chứng, Mộ gia cũng không thể làm gì được. Trên Mộ Vân Hào hiện có 4 tu sĩ Nguyên Anh, cũng là người sức chiến đấu không tầm thường. Chỉ không biết trên thuyền đối phương có bao nhiêu tu sĩ cấp cao, tu vi bao nhiêu.
Trong lúc mọi người cảnh giới, chiếc thuyền của bọn Ác Quỷ cũng tới gần, lúc mọi người nhìn thấy rõ trên thuyền chúng đặt một loạt linh quang pháo dầy đặc thì, không khỏi hút ngụm khí lạnh. Đáng sợ hơn là, phía sau linh quang pháo kia còn có một khẩu Hỏa linh pháo được sơn đỏ dễ thấy. Nghe nói khẩu pháo này giá trị khoản mấy triệu linh thạch, uy lực vô cùng, một khẩu Hỏa linh pháo đủ để đánh một tòa thành trăm vạn nhân khẩu thành tro.
Mộ Dịch Vân sắc mặt đại biến, nói với Mộ Tu Vân: "Lão Đại, xem ra Ác Quỷ là có chuẩn bị mới đến. Hỏa linh pháo là của Hỏa gia, chẳng lẽ là Hỏa gia bán Hỏa linh pháo cho tập đoàn Ác Quỷ?"
Mộ Nhạc Nhiên nghiến răng phát ra tiếng kẽo kẹt, căm hận nói: "Hỏa gia giỏi lắm, thế nhưng vì tiền mà làm ra chuyện không có lương tâm như thế này! Cũng không sợ con cháu giảm thọ!"
Mộ Tu Vân lắc đầu nói, "Hỏa gia sẽ không làm loại chuyện đắc tội với người khác như thế này, Hỏa linh pháo này nếu không phải cướp từ Hỏa gia, chính là có người lén giao dịch cùng Ác Quỷ."
Mộ Ngang Vân vung nắm tay, giọng nói như chuông đồng: "Sợ mẹ gì hắn, trực tiếp liều mạng!"
Trong lòng tu sĩ trên Mộ Vân Hào đều hoảng sợ. Mà trên thuyền lớn đối diện, một tu sĩ vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn vô cùng kiêu ngạo đứng ở đầu thuyền, phách lối hô lớn: "Bọn tiểu tốt Mộ Vân Hào, mau mau đầu hàng, kẻ đầu hàng không giết, kẻ chống đối rút hồn luyện phách!"
Người trên Mộ Vân Hào nổi giận mà không dám nói, nếu không phải e ngại bọn chúng có loại vũ khí như Hỏa linh pháo, Mộ Vân Hào không hẳn không có sức liều mạng.
"Bọn ngươi muốn như thế nào?" Mộ Tu Vân trầm giọng hỏi.
"Các ngươi phong ấn khí cơ của mình, ngoan ngoãn tập trung đến trên boong tàu, bằng không đừng trách chúng ta độc ác!" Nói xong, người nọ vỗ vỗ Hỏa linh pháo màu đỏ bên cạnh, uy hiếp không cần nói cũng biết.
Lần này mọi người trên Mộ Vân Hào vừa sợ vừa tức. Phong ấn khí cơ, đến lúc đó còn không phải giống súc sinh tùy đối phương chém giết? Thật là thủ đoạn đê tiện. Hơn nữa tập đoàn Ác Quỷ xưa nay không có danh dự gì đáng nói, ai biết bọn chúng cuối cùng có thật sự giết người diệt khẩu hay không?
Mộ Ngang Vân là người đầu tiên chịu không nổi, quát: "Đại gia nó, lão tử tình nguyện chết trận cũng không muốn như con rùa đầu hàng!"
Những lời này lập tức kích động ý thức muốn sống của mọi người trên Mộ Vân Hào. Thay vì mặc cho người ta giết, còn không bằng ra sức đánh cuộc một phen, hơn nữa Hỏa linh pháo uy lực quá lớn, hao tổn quá nhiều của cải, người bình thường căn bản sẽ tiếc dùng, hơn nữa một trái Hỏa linh pháo đủ để nổ Mộ Vân Hào thành tro, đến lúc đó bọn chúng cũng không thu được thứ gì, nói không chừng chỉ là đe dọa người khác mà thôi.
Mộ Dịch Vân đem suy nghĩ của mình truyền âm nói cho mọi người trên thuyền, cả đám người ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, chiến ý càng ngẩng cao.
Ngay lúc hai bên bắt đầu dùng Linh quang pháo công kích thì vị Thánh thú bị người ta quên lãng trên boong tàu lần nữa khó chịu. Cái đuôi vỗ lên trên boong tàu, răng nanh lộ nửa, một bộ dáng hung ác.
********************
Cái đuôi dài đánh trên boong tàu tạo ra thanh âm rung động rầm rầm. Dưới tiếng pháo đầy trời thế nhưng cũng tạo thành một loại thanh thế. Mộ Dịch Vân vẫn âm thầm cẩn thận quan sát nó, cũng sớm đã chú ý thấy cự hổ không kiên nhẫn, mừng thầm trong lòng, cẩn thận đến gần nó vài bước, vẻ mặt lo lắng nói với hồng y nữ tu bên cạnh: "Linh quang pháo của chúng ta không nhiều lắm, lỡ mà dùng hết, mà linh quang pháo đối phương còn chưa hết thì liền thảm. Đại trận hộ thuyền trên thuyền nếu mà bị phá vỡ, chúng ta sẽ không phải đối thủ của bọn họ, đến lúc đó cả chiếc thuyền đều sẽ chìm nghỉm. Nơi này cách hòn đảo gần nhất còn hơn mười ngày, biển cả mênh mông, nguy cơ tứ phía, động vật biển vô số, đến lúc đó..."
Mộ Nhạc Nhiên trên mặt có chút mờ mịt, không biết hắn nói với mình mấy thứ này làm cái gì, thời điểm này không phải nên cổ vũ sĩ khí, đồng lòng hợp lực kháng địch sao? Sao hắn lại đi đả kích sĩ khí phe mình? Tuy rằng không rõ, nhưng Mộ Nhạc Nhiên biết xưa nay đầu óc lão tam đầy quỷ kế, có lẽ lại muốn lừa ai đó, vì thế hết sức phối hợp nói: "Đúng đó, phía trước lại là khu Phong Lôi nổi danh của Bất Quy Hải, không có thương thuyền hộ tống, chỉ bằng cá nhân thì căn bản không thể vượt qua, cảm giác bị sét đánh cũng không tốt lắm... Chẳng lẽ chúng ta đều phải chết ở chỗ này?"
Mộ Dịch Vân cười thầm trong lòng, lão tứ quả nhiên biết cách nói chuyện, lại nhìn con cự hổ kia, lỗ tai giật giật, lập tức dựng lên, trong lòng biết nó nghe được, liền yên lòng. Tuy rằng thiết kế một con yêu thú có chỉ số thông minh như đứa nhỏ thì có chút gì kia, nhưng trong lúc nguy cấp, hắn cũng không để ý được nhiều như vậy.
Lửa đạn ầm vang, hai bên tu sĩ đều ra sức chiến đấu, khắp hải vực đều bị làm cho chướng khí mù mịt. Trên thuyền hai bên đều xuất hiện thương vong. Mà Mộ Vân Hào tương đối thảm hơn, nửa đêm trước mới chịu Bá Vương Chương vây công, trời chưa sáng lại nghênh đón tập đoàn hải tặc tiếng xấu vang dội kia, trạng thái tinh thần các tu sĩ đều rất kém cỏi. Trên thân thuyền cũng càng xuất hiện nhiều chỗ hư hỏng, đại trận hộ thuyền cũng đang tràn ngập nguy cơ.
Lúc Mộ Dịch Vân sốt ruột vì sao con hổ Hoa lợi hại kia còn không hành động thì đột nhiên một loạt Phong Nhẫn sắc bén đánh tới chiếc thuyền đen đối diện. Phong Nhẫn phá tan đại trận hộ thuyền, trực tiếp đánh trúng thân thuyền. Ầm một tiếng, rách một mảng lớn, thậm chí hất văng mấy tu sĩ trên boong tàu đang công kích tầm xa xuống dưới.
"..."
Giữa lúc mọi người kinh ngạc thì liên tục vài luồng Phong Nhẫn lại tấn công tới. Mỗi một Phong Nhẫn đều vô cùng sắc bén, tràn đầy uy lực. Thuyền Ác Quỷ vốn chiếm thượng phong nháy mắt bị đánh đến hoàn toàn không có sức đánh trả.
Mộ Vân Hào bên này kinh ngạc qua đi, phát ra tiếng hoan hô, mà Ác Quỷ Hào bên kia lại vô cùng sửng sốt. Tên tu sĩ cơ bắp ra lệnh công kích kia liền hung tợn túm lấy một người tu sĩ bên cạnh, cả giận nói: "Thám tử không phải nói Mộ Vân Hào chỉ có bọn Mộ Tu Vân là tu sĩ cấp cao thôi sao? Lúc nào lại có thêm cao thủ lợi hại như thế?"
Tên tu sĩ kia khóc không ra nước mắt, nói: "Hôm kia nhận được tin tức thì quả thật là như thế, thiên chân vạn xác, bằng không cũng sẽ không đánh chủ ý lên Mộ Vân Hào!"
Tình báo tất nhiên là không sai, nhưng tin tức mà bọn chúng nhận được quá sớm, tin tức cũng đã lỗi thời, không biết ngày hôm qua có thêm một con hổ lớn với sức chiến đấu bưu hãn, hoàn toàn chiếm hữu boong tàu của Mộ Vân Hào. Tất cả tu sĩ Mộ Vân Hào đều nơm nớp lo sợ, đặc biệt sau khi đệ tử đích hệ Tần gia đánh lén không thành bị giết chết thì càng không ai dám làm cái gì mờ ám, tin tức mới cũng không kịp truyền đi. Bọn chúng bây giờ muốn tấn công Mộ Vân Hào, nếu không có thuyền, người trên Mộ Vân Hào chỉ có thể lưu lạc trên vùng biển rộng mênh mông, còn phải trải qua nhiều hải vực nguy hiểm như vậy, tổn hại không một chỗ tốt, Bạch Hổ cũng phát cáu nha!
Mắt thấy Ác Quỷ Hào tổn thất nặng nề, ánh mắt của tên tu sĩ cơ bắp đều đỏ lên, đặc biệt khi phát hiện kẻ làm hại bọn họ là con hổ hoa trắng trắng xanh xanh thì nổi điên, cả giận nói: "Hôm nay xem như là lão tử chịu thiệt! Các ngươi dùng Hỏa linh pháo cho ta, phải nổ chết bọn cháu chắt trên Mộ Vân Hào! Không chừa một mống."
Tu sĩ kia đang muốn khuyên, lại một Phong Nhẫn bổ tới, thiếu chút nữa gọt mất đầu của hắn, nhất thời tất cả lời nói đều nuốt về trong bụng. Trên thuyền bọn họ có năm tu sĩ Nguyên Anh, nhưng cảm giác vẫn không phải đối thủ của đối phương. Nếu bọn chúng thừa thắng xông lên, với sự căm hận của mọi người với hải tặc Ác Quỷ, tuyệt đối sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Lúc Hỏa linh pháo bị đẩy ra thì người trên Mộ Vân Hào đều kinh ngạc, bọn họ thật sự không nghĩ tới Ác Quỷ biết sử dụng Hỏa linh pháo, tuyệt vọng nhìn đối phương bắt đầu dẫn lửa Hỏa linh pháo, trong lòng biết tất cả bọn họ đều trốn không thoát.
Chỉ có Bạch Hổ không hiểu nổi tình huống là nghiêng đầu nhìn Hỏa linh pháo kia, ô ô kêu một tiếng, không rõ cái khẩu Hồng pháo kia là cái gì. Đến khi nòng pháo đen đen đột nhiên phun ra một viên đạn quang màu đỏ cực lớn, Bạch Hổ rốt cuộc cảm giác được một loại nguy hiểm cực hạn, lông toàn thân đều dựng đứng, trong lòng kêu to: QAQ, Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tiểu Hồng, Tiểu Lăng Tử, nhanh đến cứu Tiểu Bạch cùng đại ca a a a!!!!!
Mắt thấy viên đạn quang màu đỏ từ nòng pháo phun ra ngoài, bắn tới Mộ Vân Hào, mọi người đều tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bạch Hổ dùng hai móng cào cào cái đầu lông xù xù, sau đó nhảy nhót lung tung, chuẩn bị nhảy xuống biển đi tị nạn...
Ngay khi đạn quang màu đỏ dễ dàng phá đại trận hộ thuyền thì đột nhiên một bóng dáng phút chốc xuất hiện trên không Mộ Vân Hào, áo bào tuyết trắng tung bay trong không khí. Người nọ hai tay bấm niệm thần chú thật nhanh, một luồng Băng Diễm cực lớn hóa thành bức tường lửa dâng lên, va chạm cùng linh quang pháo màu đỏ. Lúc hai sức mạnh cực hạn va chạm trong không trung, muốn nổ tung lên, sức ép mạnh mẽ đánh úp xuống, hai chiếc thuyền song song cũng đồng dạng bị luồng khí kia đẩy thật xa. Đại dương nổi sóng, nhấc lên cao nghìn trượng.
Ầm ầm ầm--
Người trên thuyền đứng không vững, bị ngã văng ra ngoài, có vài người tay mắt lanh lẹ, bắt được thứ gì đó bên cạnh để giữ vững chính mình, mới không bị quăng ra mặt biển, nhưng cũng bị sức mạnh kia chấn động đến không thể mở mắt, khuôn mặt đều bị đè ép đến vặn vẹo.
Đợi tiếng nổ mạnh lắng xuống, đại dương cuộn sóng bình lặng trở lại, thì mọi người mới thấy rõ Bạch y nhân phía trước. Mấy người Mộ gia hết sức giật mình, cái nhìn đầu tiên liền nhận ra nam nhân mặc pháp bào trắng thuần khiết kia chính là nam tu bị thương luôn hôn mê bất tỉnh đến cùng con cự hổ nọ, không nghĩ tới hắn lại tỉnh lại vào thời điểm này, hơn nữa còn cứu vớt mọi người trên thuyền.
Mộ Tu Vân lần nữa cảm thấy, hắn lúc ấy giống như đã mời được nhân vật rất lợi hại lên thuyền, mua bán này thật có lời.
Lúc mọi người giật mình với vì người đột nhiên xuất hiện này thì chỉ thấy pháp bào màu trắng vung lên, một luồng Băng Vụ vọt lên, đánh tới đối diện. Băng Vụ bao lấy Hỏa linh pháo màu đỏ kia, người nọ năm ngón vừa thu lại, ầm một tiếng, Hỏa linh pháo biến thành một đống bột mịn.
"..."
Lần nữa trợn mắt há hốc mồm!
Vũ khí Hỏa gia đắc ý nhất, lực sát thương cường hãn nhất cứ như vậy hóa thành một đống bột phấn, nói ra ai tin?!
Hủy Hỏa linh pháo xong, thân hình người nọ khựng lại, đột nhiên từ trên không trung ngã xuống, một con cự hổ mạnh nhảy lên, đón được người trên lưng.
Đợi khi cự hổ trở lại trên boong tàu, mọi người kính sợ nhìn nam nhân thần sắc hờ hững ngồi trên lưng cự hổ, chống lại cặp mắt đen như mực kia thì nháy mắt có chút da đầu tê dại.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, nam nhân vừa tỉnh lại cả người lạnh như băng, mặt không chút biểu cảm, không hề có nhân khí, mái tóc trắng đen giao nhau cực kỳ đặc biệt, làm tôn lên khuôn mặt tuấn lãng kia một loại mị hoặc khó nói. Một bộ Tuyết Y thanh khiết làm cho hắn giống như tuyết trắng trên đỉnh núi, sạch sẽ thuần túy, lại lạnh lẽo khiến người cảm thấy rét run.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT