Vệ Quan Nhai thu hồi Lưu Vân phiến, lại đưa mắt nhìn Tư Lăng, cười đến mặt mày hàm súc, sắc mây rực rỡ, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. May mắn hắn rất nhanh liền mang theo Hàng Ương rời đi.
Đợi khi bọn hắn đi khỏi, Tư Hàn vung tay áo, xuất hiện một kẽ nứt không gian, mọi người đều tiến vào kẽ nứt không gian rời đi.
Chỉ phút chốc, bọn họ liền trở về một chỗ nào đó trong rừng Yêu Vụ.
Tư Hàn theo đó xóa đi khí tức của bọn họ, tránh để những Yêu Tu kia tìm tới đòi tinh huyết Thiên Yêu.
Mục đích lần này tới rừng Yêu Vụ lịch luyện đã hoàn thành, tuy rằng xảy ra chút ngoài ý muốn ở cung điện vùng đất trung tâm, nhưng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm (Chỉ sợ hãi một trận chứ không gặp nguy hiểm) mà vượt qua.
Nghỉ ngơi hồi phục ở rừng Yêu Vụ một lúc, Tư Lăng từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong chứa mười hạt Thủy Liên đã đáp ứng trả thù lao cho Hoàng Kim Mãng.
"Hoàng Kim, lúc trước đa tạ ngươi." Tư Lăng đem hộp ngọc vứt cho Hoàng Kim.
Thiếu niên mặt bánh bao non nớt lộ ra một nụ cười vui sướng, thực nâng niu thu hồi hộp ngọc. Có thể bởi vì bản thể là Hoàng Kim Mãng, nên lúc này trên người hắn mặc một bộ quần áo vàng rực rỡ, hết sức chói mắt. Đối với thù lao này, Hoàng Kim hết sức hài lòng, vui sướng nói với Tư Lăng: "Ngươi còn việc gì cần hỗ trợ cứ nói, nhớ đưa thù lao là được."
Tư Lăng hắc tuyến, chẳng lẽ hắn cho rằng Thánh Liên là hàng thông thường, còn muốn trao đổi nữa?
"Việc này ngược lại không cần, bởi vì chúng ta sắp về Thương Vũ giới rồi." Tư Lăng nói.
Nghe vậy, Hoàng Kim mặt đầy thất vọng. Hắn tuy rằng đã biến hóa, mới nhìn trông như thiếu niên nhân loại, bất quá vẫn còn giữ bản chất của yêu thú, không bằng lòng rời khỏi địa bàn của mình. Đương nhiên, làm một đứa trẻ trưởng thành trong cô độc, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Hoàng Kim Mãng có vẻ quá mức đơn thuần ngây thơ. Nó hết sức thân cận với Trọng Thiên cùng Tiểu Bạch Hổ, rất nhanh liền coi chúng nó như bằng hữu.
"Vậy sau này ta đến nhân giới thì có thể tìm các ngươi chơi không?"
Chần chờ một chốc, Tư Lăng đáp: "Tất nhiên có thể." Bất quá nghĩ đến trước đây Yêu Tu trong Yêu Giới chạy đến Thương Vũ giới làm loạn, bị Nhân tu đánh hội đồng, Tư Lăng cảm thấy đến lúc đó nên nói cho hắn biết một ít việc cần chú ý, tránh để hắn cái gì cũng không biết rồi bị người ta xúm nhau đánh trở về Yêu Giới.
Thấy thiếu niên chạy đi chơi cùng Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tư Lăng cũng không để ý tới hắn nữa, lại ôm lấy Hoắc Noãn Ngọc nằm trên lưng Tiểu Khôi, đặt nàng ta xuống tấm da thú mềm mại trải trên mặt đất.
Xương cốt trên người Hoắc Noãn Ngọc còn chưa mọc lại hết, hành động bất tiện, dọc theo đường đi đều nằm trên lưng Tiểu Khôi. Có thể là rất ít khi được người khác phái ôm như vậy, khiến vị nữ tu xưa nay tự tin độc lập, vũ lực không thua nam tu này hơi hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Tư Lăng thấy được nhưng làm như không thấy, đút nàng ta nửa bình linh tửu thêm linh dịch, tự nhiên nói: "Hoắc đạo hữu, cô có Phục Cốt Đan không?"
Hoắc Noãn Ngọc biết hắn hỏi vì sao Phục Cốt Đan, lắc đầu.
Tư Lăng cũng không ngoài ý muốn. Thứ Phục Cốt Đan này xem như là linh đan cao cấp, hơn nữa chỉ là chữa trị xương cốt, tác dụng không lớn, người bình thường sẽ không mất linh thạch để mua thứ này. "Hoắc đạo hữu, xương của cô muốn hoàn toàn mọc lại thì có lẽ còn cần một ít thời gian. Ta mỗi ngày đút cô uống chút linh dịch, bất quá chỉ có một chút tác dụng, có lẽ sẽ còn chịu đau rất lâu."
Hoắc Noãn Ngọc cảm kích cười cười, rộng rãi nói: "Không có việc gì, có thể nhặt về một cái mạng đã là tốt lắm. Lần này vẫn là ít nhiều là nhờ Tư đạo hữu." Nói xong, trên mặt lộ ra biểu cảm xấu hổ, "Tư đạo hữu hai lần ba lượt ra tay tương trợ, cố tình lúc trước chúng ta ở cung điện lại đối đãi với huynh như thế..."
"Không có gì, đó cũng không phải là bản ý của cô." Tư Lăng cũng không thèm để ý. Không nói lúc đó hắn quả thật không hề có ý nghĩ muốn cướp tiên khí, hơn nữa những tu sĩ tiến vào trong cung điện tu sĩ trừ Hàng Ương cùng Hoắc Noãn Ngọc, những người khác đều mất mạng, cần gì so đo cùng người chết.
Thấy Tư Lăng thật sự là không thèm để ý, Hoắc Noãn Ngọc mỉm cười, trong lòng đã ghi nhớ hai lần cứu mạng này.
Bọn Tư Lăng dừng lại hơn mười ngày trong rừng Yêu Vụ, cho bọn Hoàng Kim cùng Trọng Thiên, Tiểu Khôi trao đổi tình cảm.
Hoàng Kim Mãng quả nhiên là con yêu thú rất đơn thuần, rất nhanh liền bị Trọng Thiên âm hiểm lừa cho mờ mịt, theo Trọng Thiên sai đâu làm đó, nói gì nghe nấy. Trọng Thiên tuy rằng còn chưa biến hóa, nhưng trên mặt huyết thống thì lại cao cấp hơn Hoàng Kim Mãng. Hoàng Kim Mãng đã biến hóa thế nhưng hết sức thần phục Trọng Thiên, làm Tư Lăng luôn có loại cảm giác không chân thật.
Bất quá Tư Lăng từng nghe Trọng Thiên nói, bộ tộc chúng nó biến hóa không dễ, cần tích lũy đến một lượng kinh khủng mới có thể ứng theo Thiên đạo mà biến hóa. Cho nên dù cho đẳng cấp của nó áp Hoàng Kim Mãng một đầu, nhưng chỉ có thể duy trì bộ dáng tiểu yêu thú này. Kỳ thật chỉ lấy sức chiến đấu mà nói, Hoàng Kim Mãng đã không phải Amun [1] ngày xưa, hoàn toàn có thể đánh thắng được Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi. Chỉ tiếc Hoàng Kim Mãng đáng thương bây giờ bị hai con yêu lừa cho mờ mịt, căn bản không có ý niệm báo thù bọn họ.
[1]
https://vi.wikipedia.org/wiki/AmunLúc rời đi, Tư Lăng ném ra Phi Thiên thuyền, tính ngồi Phi Thiên thuyền trở về Trấn Nam quan.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi ngao ngao, chiếp chiếp kêu lên với Hoàng Kim Mãng, qua Tiểu Yêu Liên truyền âm phân tích, ý tứ của hai con yêu là, bảo Hoàng Kim Mãng cố gắng tu luyện, ngày khác phi thăng Tiên giới thì bọn họ lại đi lang bạt (gây tai họa) cho Tiên giới các loại... Tư Lăng nghẹn họng không lời gì để nói.
***************
Sau khi lên Phi Thiên thuyền, Tư Lăng ôm Hoắc Noãn Ngọc đến một phòng tu luyện, sau đó bảo Tiểu Yêu Liên khống chế Phi Thiên thuyền bay hướng về Trấn Nam quan. Những người, quỷ, yêu khác khì ngồi trong đại sảnh Phi Thiên thuyền, Tư Lăng bắt đầu thực hiện hứa hẹn khi trốn chạy, đáp ứng Thú ăn mày và Liên Hương thịt cho Trọng Thiên.
Ăn uống no nê, Tư Lăng lại ân cần cho xoa xoa bụng cho Trọng Thiên.
Đại gia Trọng Thiên được hầu hạ thư thái, nấc cục một cái, oai phong lẫm liệt nhảy đến trên bàn, há miệng, mấy quầng sáng từ trong miệng nó bay ra.
Tư Lăng giật mình mở to hai mắt, tình cảnh này sao mà giống lúc trước nó nhổ Tiểu Yêu Liên từ miệng ra thế.
Chưa cho Tư Lăng quá nhiều thời gian tiêu hóa, những quần sáng kia đã hiện ra nguyên hình của chúng nó -- tiên khí, tiên chu (cây), tiên quả, tiên đan...
Tiên khí này Tư Lăng nhận ra, là trang sức trên người vị Tiên Tôn giàu sụ trong cung điện kia. Một cái vòng tay Kỳ Lân, một cái vòng cổ từ hạt trân châu đen. Tiên chu là linh thực cực phẩm, thân màu sữa ngà, mọc hai quả Tiểu Nhũ. Tiên quả là đã hái xuống, có hơn mười quả, tiên đan là... Tạm thời không biết.
Tư Lăng ngây ngốc hỏi: "Mấy thứ này từ đâu tới?"
Lâm Dương cũng dại ra, hắn chưa bao giờ biết trong bụng Trọng Thiên có thể giấu nhiều đồ như vậy -- vấn đề là, nó làm thế nào lấy được nhiều đồ như vậy?
Tư Hàn là trấn định nhất, vẫy một Tiên quả cầm vào tay, lật xem.
Tiểu Yêu Liên tung tăng nhảy qua, đem Tiên Chu cùng một Tiên Quả ôm chặt, thả vào không gian Hồng Liên của nó, xem như là lưu giống, thuận tiện giải thích nghi hoặc cho mọi người, "Là chủ nhân cùng Tiểu Bạch đi hái đó. Lúc trước đi vào cung điện kia, Tư công tử không phải tìm không thấy chủ nhân sao? Chủ nhân cùng Tiểu Bạch lúc ấy không cẩn thận xông vào Giới Tử Không Gian của chủ nhân trong cung điện. Trong Giới tử không gian có rất nhiều thứ tốt, bất quá có thú bảo hộ, chủ nhân cùng Tiểu Bạch chỉ cướp được gốc Lưỡng Diệp Tam Sinh Thảo này và một ít tiên quả, liền bị đuổi ra ngoài."
Cho nên, lúc ấy chúng nó đi ra chính là bị Thú bảo hộ trong Giới tử không gian đá ra sao?
Tư Lăng chỉ có thể = 口 =. Cầm chiếc vòng tay Kỳ Lân tới xem xét, phát hiện thế nhưng là cái vòng tay trữ vật lớn đến vô biên, nhưng trong kinh ngạc lại không quá ngoài ý muốn. Hiện tại lưu hành trên thị trường Thương Vũ giới chỉ có loại trữ vật túi để chứa vật phẩm, nhẫn trữ vật cùng vòng tay trữ vật nghe nói chỉ có Thượng Giới mới có -- đây là cách nói trên thị trường, còn tu sĩ có quyền thế thì ngược lại có thể thu được thứ truyền từ Thượng Giới xuống.
Đương nhiên, vòng tay Kỳ Lân này có khác biệt nhất định cùng những vòng tay trữ vật phổ thông từ Thượng Giới lưu lạc đến hạ giới kia. Cái này chính là tiên khí, không chỉ có thể chứa vật phẩm, hơn nữa còn có tác dụng phòng ngự nhất định, sau khi rót linh lực vào thì có thể ngăn cản được 1 đòn của tu sĩ Hóa Thần.
Tiếp theo là cái vòng cổ dài bằng ngọc trai đen kia, Tư Lăng còn chưa cầm vào tay liền bị sức nóng của nó làm phải ném ra, sau đó bị Tư Hàn cầm lấy.
"Là Huyền Thiên dị hỏa châu." Tư Hàn nói.
Cho nên, bên trong hạt trai này có phong ấn một tia dị hỏa Huyền Thiên sao? Tư Lăng lần nữa cảm thấy vị Tiên Tôn kia hoàn toàn chính là một kẻ đại thổ hào, chẳng trách lúc cuối cùng mà Trọng Thiên cùng Tư Bạch vẫn còn muốn đi cướp quần áo của hắn.
Lại nhìn tiên đan, Tiểu Yêu Liên lập tức giải thích nghi hoặc cho bọn họ. Đây là Đại Nguyên Kim Đan số lượng không nhiều của Tiên giới, nghe nói nếu Phàm Nhân ăn vào thì có thể thoát thai hoán cốt. Mà nếu Quỷ Tu ăn vào -- không cần tu luyện đến Hóa Thần kỳ thì đã có thể phục hồi ra một cơ thể máu thịt.
Vì thế Tư Lăng bắt đầu phân phối. Huyền Thiên Dị Hảo Châu cho đại ca, Đại Nguyên Kim Đan cho Lâm Dương. Tư Lăng bởi vì luôn xui xẻo, nên lấy vòng tay Kỳ Lân có hiệu quả phòng ngự nhất định. Còn lại tiên quả, trừ phần Tiểu Yêu Liên lấy đi thì còn có 15 quả, mỗi người trong bọn Tư Lăng cầm một quả, còn lại cho ba con yêu tự mình phân chia.
Nói tóm lại, lần này thu hoạch rất phong phú.
Đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, Tư Lăng vô cùng vừa lòng. Sờ sờ đầu Trọng Thiên, nó lần này hình như không có thu hoạch gì, xuất lực cũng rất nhiều, hắn quyết định về sau sẽ làm nhiều món ngon bồi thường nó -- sau này Tư Lăng mới biết được thu hoạch của nó cũng rất lớn, Tư Bạch đồng ý về sau sẽ cho nó một giọt tinh huyết Thánh Thú.
Tiên quả lớn bằng nắm tay trẻ em, toàn thân như Phỉ Thúy thượng hạng, trong suốt mọng nước, tản ra một mùi hương mê người. Tư Lăng nhẹ nhàng cắn một miếng, một loại mùi vị tuyệt diệu khó diễn tả bằng lời lan khắp khoang miệng. Thật là quá ngon, làm cho hắn thiếu chút nữa nhịn không được nuốt trọn tiên quả trong tay.
Đây chính là hương vị tiên quả của Tiên giới đó!
Ngây ngất rất lâu, Tư Lăng kéo Tiểu Yêu Liên qua, trịnh trọng nói: "Tiểu Hồng muội muội, ngươi nhất định phải cố gắng trồng Tiên quả nha." Sau này bọn họ sẽ có thể có rất nhiều tiên quả ăn. Không cần phi thăng tới Tiên giới đã có thể ăn được đặc sản Tiên giới, Tiểu Lăng Tử tỏ vẻ cuộc sống này quá tốt đẹp.
Trọng Thiên, Tiểu Khôi ấn móng vuốt tỏ vẻ đồng ý, cũng đồng dạng hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiểu Yêu Liên.
Lâm Dương cũng ở một bên liên tục gật đầu.
Tư Hàn chỉ là nhìn Tiểu Yêu Liên.
Tiểu Yêu Liên đáng thương bị đám người, quỷ, yêu này nhìn đến lá sen trên đầu sắp dựng đứng, khiếp vía thốt lên: "Nhưng mà... không gian của Tiểu Hồng đẳng cấp không đủ, vẫn không thể trồng loại linh thực cao cấp như Tiên quả được."
Qua Tiểu Yêu Liên giải thích, không gian nó cần nó từng bước tăng cấp, mỗi khi đến một cấp bậc nhất định thì có thể trồng một loại. Giống như những linh thảo linh thực lúc trước bọn họ thu thập được đều là có được từ linh giới, tự nhiên có thể đem trồng ở không gian. Mà thứ Tiên quả quả này thì linh giới không có, chỉ có hoàn cảnh đặc biệt ở Tiên giới mới có thể sinh trưởng, không gian Hồng Liên bây giờ còn chưa đạt tới yêu cầu hoàn cảnh Tiên giới, nên cũng không thể trồng Tiên quả.
"... Vậy ngươi còn lưu giống làm gì?" Đây không phải làm bọn họ hiểu lầm sao?
Tiểu Yêu Liên lý lẽ hùng hồn nói: "Đợi khi nào Tiểu Hồng tu luyện đến có thể trồng Tiên quả thì đem ra trồng, giờ tất nhiên phải giữ lại hạt trước rồi!"
"..."
Thất vọng một trận, Tư Lăng cảm xúc không cao, chuyển hỏi Tiểu Bạch Hổ đã chạy đến không gian Tiểu Yêu Liên để tiêu hóa tinh huyết Thiên Yêu, nói: "Tiểu Bạch hiện tại thế nào? Nó cần thời gian bao lâu mới có thể tiêu hóa xong tinh huyết Thiên Yêu?"
"Nó còn đang luyện hóa tinh huyết Thiên Yêu." Tiểu Yêu Liên nói rõ tình huống cụ thể của Bạch Hổ cho bọn Tư Lăng, "Nó hiện tại thân thể lớn lên rất nhiều, đợi luyện hóa xong tinh huyết Thiên Yêu, Tiểu Bạch liền có thể thoát khỏi bộ dáng thú con. Về phần mất bao lâu thì Tiểu Hồng cũng không biết đâu..."