Tiểu Yêu Liên bị Tư Lăng đột nhiên trở mặt làm hoảng sợ, thấy Tư Lăng kiên trì, chỉ có thể nói: "Trước khi Đại ca tấn cấp Nguyên Anh, từng rời khỏi Thiên Tông phái 2 năm, 2 năm đó Tư công tử không phải đang bế quan sao? Không chỉ huynh, rất nhiều người đều không biết 2 năm kia đại ca không ở đó."

"Thật sao?" Tư Lăng có chút kinh ngạc, hắn cũng không biết việc này. Quả thật hắn khi đó đang bế quan, không có đại sự gì sẽ không có ai tới quấy rầy, đến khi hắn bị Truyền Âm phù của Thiên Tông phái kêu lên thì đã nghe nói Tư Hàn bế quan trùng kích Nguyên Anh.

"Vâng, phát hiện đại ca đột nhiên rời Thiên Tông phái thì chủ nhân cảm thấy kỳ quái, liền theo dõi đại ca. Bất quá chủ nhân nói nó phát hiện có người cố ý dẫn đại ca ra khỏi Thiên Tông phái. Chủ nhân một tháng sau trở lại, nó nói đại ca lúc ấy giống như từ người theo dõi kia biết được Tư công tử cùng đại ca không có quan hệ huyết thống. Hơn nữa người kia rất lợi hại, đại ca sau khi trở về liền nói muốn xông kích Nguyên Anh là cũng là bởi vì như thế."

Tư Lăng buông Tiểu Yêu Liên ra, sờ sờ đầu của nó, tiếp tục hỏi: "Trọng Thiên biết người nọ là ai không?"

Tiểu Yêu Liên ngậm tay nhỏ, "Chủ nhân nói, nó có thể cảm giác trên người người kia có khí tức Ma tộc, rất lợi hại, chỉ sợ người kia... có quan hệ cùng phụ thân Tư công tử."

Tư Lăng im lặng không nói.

Hắn cũng không ngốc, rất nhanh liền có thể từ đó bắt được tin tức mấu chốt. Chỉ sợ là người phụ thân kia của hắn rất có địa vị tại Ma Giới, hơn nữa diện mạo của hắn như thế này tin chắc người nào gặp qua nhất định sẽ không quên, lại có Hồng Khô Lâu treo giải thưởng khắp nơi, làm cho mọi người đều biết, không ai nhìn chằm chằm mới là lạ. Mà người đến tìm Tư Hàn hẳn là ngẫu nhiên phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, sau đó liền đến Thiên Tông phái thăm dò. Có lẽ là biết quan hệ của hắn cùng Tư Hàn, cho nên mới dẫn Tư Hàn rời Thiên Tông phái. Về phần người nọ là địch hay bạn, trong lòng Tư Lăng đoán không chuẩn, bất quá có thể khẳng định là có thù; hoặc là khả năng biết được cái gì về hắn (hoặc là phụ thân thân thể này), khiến cho Tư Hàn cảm giác nguy hiểm, mới khẩn cấp muốn trở nên mạnh mẽ.

Trong lòng nhất thời hàng trăm tư vị, cuối cùng hóa thành một lời thề kiên định: huynh đối xử chân thành với ta, ta sẽ chân thành với huynh! Huynh che chở ta mọi phía, ta cũng sẽ hết sức vì huynh!

Trên thế giới này, không có ai làm cho hắn tin phục như đại ca.

Nghĩ thông suốt, Tư Lăng lật tay đem lọ linh tửu uống sạch, tiếp tục tu luyện, cố gắng tu bổ kinh mạch bị hư hại.

Như thế nửa năm, kinh mạch của Tư Lăng toàn bộ được khơi thông, thậm chí trong họa được phúc, lại một lần nữa mở rộng kinh mạch, tu vi do đó cũng vọt tới Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh cao.

Tư Lăng rốt cuộc rời động phủ.

Trong nháy mắt khi Tư Lăng xuất hiện, người ngồi ngay ngắn đả tọa trên hồ băng ngoài động phủ lập tức mở mắt nhìn sang, đồng thời Vạn Lương cùng hai con yêu ngày ngày nướng thỏ trên bải cỏ cũng chuyển mắt nhìn tới.

"Tư đạo hữu, huynh xuất quan rồi!"

"Chiếp chiếp chiếp ~~ "

Thanh âm Vạn Lương cùng Tiểu Khôi vui mừng vang lên, sau đó chim xám hình như lại mập thêm một vòng kêu khóc vọt tới, một đầu dúi vào trong ngực Tư Lăng, thiếu chút nữa đem Tư Lăng đụng bay. Trọng Thiên cũng như gió nhảy đến trên vai Tư Lăng, từ trên cao nhìn xuống khinh bỉ con chim xám đang cố gắng đem đầu chui vào lồng ngực Tư Lăng. Chỉ có Vạn Lương là vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ.

Có lẽ nếu hắn cũng chạy vội qua như vậy, tuyệt đối sẽ bị quất bay nhỉ? (tuyệt đối sẽ!)

Tư Lăng xoa xoa đầu Tiểu Khôi, lại vỗ vỗ cái đuôi quấn quanh cổ hắn của Trọng Thiên, hướng về nam nhân trên hồ băng kêu một tiếng: "Đại ca!"

Tư Hàn nhìn hắn, cặp mắt xưa nay trong trẻo lạnh lùng tựa như xẹt qua chút gì đó, với việc hắn kêu to chỉ là gật đầu.

Sau khi kết thúc trận gặp mặt vui sướng khi xuất quan, Tư Lăng rất nhanh liền bị hai đứa ham ăn lãnh khốc vô tình kia đẩy đến trước đống lửa, ý bảo hắn, nếu thân thể đã khỏi hẳn, xuất quan, vậy thì nên làm đồ ăn ngon cho chúng nó.

Bởi vì tâm tình tốt, Tư Lăng cũng không cố ý làm khó dễ, rất hào phóng ngồi trước đống lửa. Nhìn con Hỏa Viêm Thố trên giá, thầm nghĩ 10 năm như một, ngày nào cũng nướng thỏ, cũng không biết Hỏa Viêm Thố phụ cận có phải đều bị một người hai yêu tai họa sắp diệt chủng rồi hay không. Hơn nữa khiến đám thỏ tức giận là, hy sinh nhiều đồng bạn như vậy, tay nghề người nào đó 10 năm như 1, mỗi lần đều nướng thỏ đến khét lẹt, ném cho chó ăn chó cũng ghét.

Vạn Lương gãi gãi đầu, gương mặt anh tuấn lại lộ ra biểu cảm người ngây ngô không phù hợp hình tượng, "Ta rất thành thạo trong việc tinh tế trang bị ám khí thay đổi pháp bảo, nhưng không biết vì sao lại không am hiểu nướng thức ăn."

Tư Lăng vẻ mặt thông cảm, "Không có việc gì, điều này chứng minh trời cao đúng là công bình."

Vạn Lương: = 口 =! Lời này thật sự không thành vấn đề sao?

Tư Lăng quả thật thực thông cảm. Từ lúc hắn khôi phục ý thức thì thường xuyên nhìn thấy Vạn Lương bị hai con yêu ép đi làm thức ăn cho chúng nó. Nhưng mà tay nghề của Vạn Lương thật là nam nhân bình thường phải có, sao có thể thỏa mãn hai con yêu với dạ dày ngày càng được dưỡng kén chọn kia? Cho nên mỗi lần hậu quả đều là Tiểu Khôi lật ngược thành phẩm của Vạn Lương, Trọng Thiên lật ngược Vạn Lương, hung ác bắt hắn làm lại.

Hai con yêu này chính là bọn hung tàn, Vạn Lương không muốn đánh nhau cùng chúng nó nhưng lại bị hai đứa cùng nhau đè đánh. Cố tình ở thời điểm Vạn Lương rất muốn dùng đại chiêu, thì nhớ tới bên cạnh còn có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, nên lần nào chỉ có thể để hai đứa hung bạo kia đè đánh.

So với Tư Lăng lúc trước còn khổ sở hơn.

Quả nhiên có so sánh thì mới biết thì ra mình cũng không có khổ lắm, thật là quá vui mừng.

Vạn Lương oán niệm vô cùng. Đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy biểu cảm vui vẻ trên mặt Tư Lăng, quả thực làm cho người ta muốn lật bàn! Bất quá lúc Vạn Lương đang nói lảm nhảm, thì thấy Tư Lăng lấy ra một đống đồ dùng nhà bếp, sau đó linh hoạt bắt đầu ướp muối Hỏa Viêm thố đã được xử lý. Một con đặt trên giá nướng, một con bọc lá linh Diệp rồi bôi bùn vứt xuống trong đống lửa. Sau đó lại thuận tay dùng linh mạch mài thành vài món điểm tâm ngọt, bên trên thêm vài cọng linh thảo cấp cao. Vạn Lương đã hỗn độn  trong gió.

CMN, hiện tại thật sự là tu tiên sao? Nhìn thế nào cũng như là phàm nhân ăn ngũ cốc vậy? Hơn nữa các ngươi cũng thật xa xỉ, thế nhưng lấy linh thảo cao cấp chặt thành nhân bánh?

Tư Lăng rất tự nhiên đem nước sốt tự chế quét lên Hỏa Viêm thố sắp nướng xong. Hỏa Viêm thố thuộc về yêu thú cấp thấp, dù nhìn chỉ là thú con, nhưng thể tích đã lớn bằng con heo trưởng thành ở thế tục giới. Tư Lăng thỉnh thoảng lại lật qua lật lại con thỏ, thấy nướng chín, lấy cái đĩa bắt đầu cắt thịt, một bên vừa cắt, một bên vừa quét nước sốt tiếp tục nướng.

Lúc Tư Lăng cắt được 1 đĩa thì đột nhiên cảm giác bên chân bị thứ gì đó lông lông nhung nhung cọ cọ, cúi đầu nhìn xuống thì hết chỗ nói rồi.

"Ô ô ô ~~ "

Nhóc con như con mèo con đang cọ chân hắn, vẫy đuôi kêu non nớt với hắn thật sự là thánh thú sao?

"Này, này, này... Là cái gì?" Vạn Lương thét chói tai, bởi vì quá khiếp sợ, đầu đều choáng váng.

Tư Lăng nhìn hắn, cân nhắc khả năng giết người diệt khẩu: khế ước thú của đại ca không phải là ai cũng có thể mơ ước!

Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi cũng đang cân nhắc khả năng giết người diệt khẩu: đồng bạn cùng nhau đánh nhau (tinh huyết) không phải ai cũng có thể mơ ước!

Vạn Lương run run, vội đưa tay thẳng lên trời nói: "Ta cái gì cũng sẽ không nói, ta lấy tâm ma thề, các ngươi đừng nghĩ làm sao giết người diệt khẩu nữa!" Thánh thú thì thánh thú, có cái gì hay, cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất a a a a!!

Vạn Lương có lý do tin tưởng, một tu sĩ Hóa Thần cùng hai con yêu thú hung tàn nơi này tuyệt đối có thể diệt hắn! Hắn vẫn nên thức thời thì tốt hơn.

Tư Lăng nhìn hắn hình như sợ tới mức người đều không còn nhanh nhẹn, sau khi cắt thịt cho mọi người thì cũng hảo tâm cắt một đĩa cho hắn để an ủi. Vạn Lương mặt mũi kích động tiếp nhận, kích động vì mĩ nhân thế nhưng không quên hắn, lại rối rắm với con Bạch Hổ bất thình lình xuất hiện kia. Hãy xem nó ăn được ngon như vậy, hắn có lý do tin tưởng, con Bạch Hổ này xem ra là bị thức ăn dụ dỗ ra tới.

Vạn Lương suy đoán cũng chính là suy đoán của đám Trọng Thiên cùng Tư Lăng. Mười năm này bởi vì có người ngoài, Tiểu Yêu Liên chưa từng xuất hiện, đều trốn trong không gian Hồng Liên cố gắng làm ruộng... Ách, là trồng cây. Tiểu Bạch Hổ cũng vì thế không xuất hiện trước mặt người khác, cũng trốn 10 năm. Ai biết lúc này lại thất bại trong gang tấc.

Vạn Lương ăn miếng thịt nướng xong, đột nhiên biết vì sao hai con yêu lại ghét bỏ thịt nướng mình làm. Không chỉ hương vị khác biệt như trời với đất, thậm chí loại nướng thịt này cũng không biết được quét nước sốt gì, sau khi ăn vào thế nhưng có thể cảm giác linh lực nhè nhẹ. Tuy rằng ít đến không đáng  nhắc tới, nhưng mà lại trái ngược với quan niệm của tu tiên giả. Người tu tiên sở dĩ Tích Cốc, cũng là bởi vì trong thức ăn chứa tạp chất, ăn rồi chưa chắc có ích lợi gì, ngược lại còn phải dùng linh lực xử lý chất thải. Nhưng thức ăn này thế nhưng không chỉ sẽ không tạo tạp chất, ngược lại đem năng lượng trong thức ăn đều chuyển hóa thành linh lực... Chẳng trách hai con yêu thích ăn như vậy.

Vạn Lương nhìn chằm chằm sườn mặt Tư Lăng, cảm khái vạn lần. Bộ dạng xinh đẹp, lại biết nấu ăn, vì quái gì hắn không phải nữ nhân chứ? Nếu là nữ, hắn chắc chắn sẽ gào khóc muốn cùng hắn kết làm đạo lữ song tu.

Giải quyết một bữa ăn phong phú, ba con yêu ưỡn bụng nằm trên mặt đất, mà Tư Lăng cũng bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh. Đây là một sơn cốc rất đẹp, tứ phía trời xanh mây trắng, hoa thơm chim hót, bất quá nơi này tựa hồ có chút đặc biệt, quả thực là rất yên tĩnh.

"Đây là nơi nào?"

Vạn Lương ăn uống no đủ, tâm tình thư sướng, đang cầm một tấm gương mài mò, vừa vẽ phù văn bên trên, vừa trả lời vấn đề của Tư Lăng: "Một cái huyễn cảnh."

"Huyễn cảnh?"

"Ừm, đây là huyễn cảnh tự nhiên được thiên nhiên hình thành, không phải là người làm, có thể nói là khéo léo tuyệt vời, rất khó có thể tìm ra. Huyễn cảnh này thật lợi hại, vẫn chưa tìm thấy lối ra. Bất quá cũng may mắn là huyễn cảnh, đủ an toàn." Nơi đủ an toàn mới có thể yên tâm giải quyết sợi mây đen trong cơ thể Tư Lăng.

Tư Lăng trong lòng nhếch miệng, huyễn cảnh thì hắn ngược lại không sợ. Có lẽ là lúc ấy Tư Hàn xé toạt không gian rời đi, một đòn của tà tu đã làm cho quỹ đạo không gian rối loạn, cho nên mới xông nhầm đến chỗ này.

Tư Lăng đi dạo qua một vòng, thấy Tư Hàn đứng trước hồ băng, hơn nữa băng hồ bắt đầu chậm rãi hòa tan thành một đầm nước thì liền biết hắn nên rời đi, liền nói: "Đại ca, chúng ta rời nơi này thôi."

Tư Hàn quay đầu nhìn hắn, gật đầu.

Tư Lăng cười cong mắt, dường như bất cứ lúc nào thái độ Tư Hàn cũng chưa từng thay đổi, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ đúng là huynh đệ.

"A, rời đi? Tìm được cửa ra rồi?" Vạn Lương kinh ngạc nói.

"Đúng."

Tư Lăng không nói nhảm, dẫn bọn họ đi đến một vách đá, vách đá dốc đứng lên, có thể nhìn đến đỉnh, nhưng nếu người ta bò hướng lên trên thì lại leo không ra ngoài được, đây chính là chỗ lợi hại của ảo trận trong sơn cốc.

Tư Lăng đứng trước vách đá, hai mắt chợt lóe, trong mắt hiện ra đồ án hư vô của Huyễn Thạch, hai tay bấm niệm thần chú thật nhanh, từng luồng pháp quyết đánh về phía ảo trận. Tư Lăng không có phá hủy huyễn cảnh nơi này mà chỉ muốn mở ra một con đường để mọi người rời đi.

Chẳng mấy chốc, vách núi ngăn ở trước mặt mọi người đột nhiên ầm ầm dời đi, lộ ra một cái một lối đi trên không.

"Đi!"

Tư Lăng kêu một tiếng, dẫn đầu chạy gấp ra ngoài. Bọn Tư Hàn đuổi theo sau.

Chảy thẳng một mạch suốt khoảng một canh giờ, rốt cuộc được nhìn thấy mặt trời. Bọn họ đứng tại một chỗ... trước chiến trường?

Hai đám người đang tại giằng co thì nhìn thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện, đều sợ ngây người.

Tư Lăng đưa mắt nhìn, trong lòng mắng thật biết chơi người. CMN đều là người quen nửa sống nửa chín a a a!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play