Dùng ngọc bài mở trận pháp động phủ, hai người, một yêu đi vào, liền lập tức cảm giác khí tức bỗng nhiên thay đổi, linh lực nồng đậm đập vào mặt.
Phu xe kia ngược lại không hoàn toàn nói dối, linh lực trong động phủ và ngoài động phủ quả thật bất đồng. Trong động phủ linh lực rất dư thừa, quả thật không hề yếu hơn địa phương khác, chỉ là hoàn cảnh chung quanh đây quá kém, không hấp dẫn người tới mà thôi.
Tư Lăng dùng thần thức đảo qua, rất nhanh liền có thể phát hiện điểm then chốt trong đó. Thì ra Mộ Thủy Sơn tọa lạc ở tận cùng đoạn linh mạch đứt gãy, người kiến thiết động phủ này xảo diệu lợi dụng địa hình, đem linh lực trong linh mạch dẫn vào Mộ Thủy Sơn, dùng Cấm Linh Trận giữ linh lực tại Mộ Thủy Sơn.
Cũng bởi vì Mộ Thủy Sơn bị một vùng Thiên Lăng Thạch ngăn cách linh lực, hoàn cảnh bên ngoài quá kém, khiến cho chung quanh đây không có người nào cư trú, chợ cũng sẽ không mở ở đây, khiến cho người lui tới tương đối ít. Ừm, đợi đến thời điểm Kết Anh, cho dù có dị tượng thì tin tưởng người vây xem cũng không nhiều.
Tư Lăng xem xét một lát, tuy rằng linh lực cũng đầy đủ, nhưng vẫn cảm thấy khả năng không thể duy trì lượng linh lực khủng khi Kết Anh. Tư Lăng quyết định xem trước một chút rồi lại nói, nếu cảm thấy đích thực không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Quyết định chủ ý xong, Tư Lăng theo thói quen đem Cửu Chuyển Linh trận bao lên, ngăn cách hết thảy thần thức theo dõi, thả Tiểu Khôi cùng Tiểu Yêu Liên ra. Mà hôm nay có chút đặc biệt, Tiểu Bạch Hổ mèo con cũng được Tiểu Yêu Liên thả ra. Vừa chạm đất liền ngoắc đuôi nhỏ tung tăng khắp trong động phủ.
Không có chút cảm giác của Thánh thú.
Nhìn mèo con Tiểu Bạch Hổ kia sung sướng chạy khắp nơi, sau đó dốc hết sức leo lên trên lưng Tiểu Khôi, Tư Lăng lại một lần nữa tiêu tan ảo tưởng với Thánh thú.
"Tiểu Hồng muội muội, nên làm việc." Tư Lăng níu Tiểu Yêu Liên qua, đồng thời thuận tiện giải thích với Tư Hàn: "Đại ca, Tiểu Hồng muội muội nói nơi này có thứ tốt, chúng ta đi tra xét một chút đi ~~" nói xong, xoa xoa tay, một bộ dáng nóng lòng muốn thử, hình tượng cái gì mĩ nam nháy mắt thêm vài phần đáng khinh.
Có thể là Mộ Thủy Sơn ít có người đến thuê động phủ, không giống tấc đất tất vàng như những nơi khác, hận không thể đem diện tích động phủ giảm bớt giảm bớt, nơi này diện tích động phủ rất lớn, bên trong còn có mấy phòng nhỏ, có thể chia làm phòng luyện đan, luyện khí, tu luyện,... đầy đủ cho mấy người bọn họ ở.
Tiểu Yêu Liên chạy đến gian phòng luyện khí, chỉ vào cái lò luyện khí có dẫn địa hỏa, nói: "Khí tức chính là xuất hiện từ nơi này, hẳn là giống như Hồ băng ở đại lục Trung Ương trước kia, đã hình thành một cái ảo trận thiên nhiên che chắn, bảo vệ thứ đó."
Tư Lăng nhìn qua, thần thức hướng xuống dưới, đến chỗ sâu nhất mà thần thức có thể đến nhưng vẫn không phát hiện cái gì khác thường, không khỏi nhìn về phía Tư Hàn. Tư Hàn mi mắt lờ đờ, rất nhanh thì lắc đầu với hắn, tỏ vẻ chính mình cũng không phát hiện được gì.
"Tiểu Hồng muội muội, dưới đất này trừ một tầng Thiên Lăng Thạch, xuống nữa chính là cái linh mạch kia, không phát hiện có thứ gì khác." Tư Lăng biết Tiểu Yêu Liên sẽ không lừa mình, vậy khả năng khác chính là thứ đó che dấu quá sâu, không thể dễ dàng phát hiện. Đương nhiên, nếu mà nó che dấu không sâu thì cũng không đến giờ mới chờ bọn họ phát hiện, hơn nữa còn bởi vì có thiết bị gian lận là Tiểu Yêu Liên bọn họ mới có vận tốt để phát hiện dị bảo.
Tiểu Yêu Liên nghe Tư Lăng giải thích, cũng khổ não.
"Tiểu Hồng muội muội, cách gần như vậy, ngươi có thể xác định nó là thứ gì không?" Tư Lăng tiếp tục hỏi, tuy rằng dị bảo khó được, nhưng cũng phải nhìn xem nó đủ tư cách để vì nó mà mạo hiểm không.
Tiểu Yêu Liên đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói: "Hơi thở của nó che dấu còn sâu hơn Băng Liên lúc trước, nếu như không thể đến gần tra xét, phải cho Tiểu Hồng một chút thời gian mới có thể đoán ra được."
"Được rồi, cho ngươi thời gian."
Tư Lăng vô cùng dứt khoát lưu loát, đặt Tiểu Yêu Liên trước lò luyện khí, bọn họ liền xoay người rời đi, bắt đầu vui chơi giải trí.
Tiểu Yêu Liên: "..."
Bảo vật gần trong gang tấc lại không thể xác nhận là cảm giác quả thực làm cho người ngứa tâm cào phổi. Trong thời gian chờ đợi, Tư Lăng vì để bình tĩnh, đơn giản bắt đầu vẽ linh phù thất phẩm. Linh phù thất phẩm hắn đã tìm hiểu gần như hoàn toàn, chỉ thiếu độ thuần thục. Độ thuần thục không tốt, xác xuất vẽ thành công Linh phù cũng không cao, 50% đã là không tệ. Mà Hồn phù thất phẩm thì xác xuất thành công thấp đến mức làm cho người ta phát khóc, xác xuất trăm phần trăm vẫn là xa xôi không định.
Tiểu Yêu Liên khả năng cũng để chứng tỏ mình không phải kẻ vô dụng bất tài, thành thật ngồi xổm trước lò luyện khí một tháng. Trong lúc đó, bất kể là ai tới gọi cũng không động, chỉ có Tiểu Bạch Hổ thỉnh thoảnh đến cọ cọ, bán manh với nó thì nó mới có thể ra mấy linh quả cho Tiểu Bạch Hổ, bảo Bạch Hổ đi tìm Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi chơi.
Một tháng sau, Tư Lăng đang vẽ một tấm hồn phù, Tiểu Yêu Liên hưng phấn chạy tới, tiếng thét vui mừng làm cho ngòi bút của hắn run lên, tấm Hồn phù sắp thành công lập tức thành phế phẩm.
Một khắc bị quấy rầy kia, Tư Lăng đã sinh lòng cắn chết Tiểu Yêu Liên. Bất quá đợi khi nghe rõ lời nó nói thì Tư Lăng rốt cuộc không giận nữa, lật tay hút nó vào tay, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Ngươi nói thật chứ? Là một gốc Thiên Nhất Thần Mộc?"
Tiểu Yêu Liên cũng hết sức trịnh trọng gật đầu, "Vâng, Tiểu Hồng sẽ không sai, đúng là khí tức của một Thần Mộc."
Sau nhiều lần xác nhận, Tư Lăng bị cái bánh bao thịt trên trời rớt xuống đập đến chóng mặt, đôi mắt dại ra mơ mộng, không còn phản ứng. Thẳng đến khi Trọng Thiên cào cho một vuốt, trên mu bàn tay có mấy cái khuông nhạc thì mới hồi phục tinh thần lại.
Đối với cái tin tức làm người ta sung sướng này, Tư Hàn vô cùng bình tĩnh -- Tư Lăng hoài nghi hỉ nộ ái ố của huynh ấy đã sớm không có, cho nên không so đo. Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tư Bạch, ba đứa ngồi thẳng hàng nhìn hắn. Trọng Thiên vẻ mặt khinh bỉ. Tiểu Khôi cùng Tư Bạch ngốc ngốc đáng yêu, căn bản không hề có xúc động gì.
Thôi, loại sinh vật yêu thú này làm sao hiểu được ý nghĩa tồn tại của một gốc Thiên Nhất Thần Mộc trong truyền thuyết chứ?
Thiên Nhất Thần Mộc là Thần Mộc tồn tại từ thời kỳ Thượng Cổ, nghe nói thời kỳ Thượng Cổ Thần Mộc có mười loại, Thiên Nhất Thần Mộc là một trong đó. Bất quá vật đổi sao dời, 3000 thế giới sau này linh lực càng ngày càng mỏng manh, rất nhiều Thần Mộc đã thành tồn tại trong truyền thuyết. Mà thứ Thiên Nhất Thần Mộc này có chu kỳ sinh trưởng vô cùng thong thả, nhưng toàn thân đều là bảo vật. Thân cây của nó có thể dùng để luyện chế pháp bảo phòng ngự lợi hại nhất. Vỏ cây có thể chế thành vật trừ tà, hết thảy yêu tà đều không thể tới gần. Nếu nó kết được một quả Thiên Nhất Thần Quả, không chỉ có thể Dưỡng Hồn, còn có thể tu bổ nguyên thần không trọn vẹn, trị liệu nguyên thần bị thương.
Cao hứng qua đi, Tư Lăng ánh mắt quỷ dị nhìn Trọng Thiên, đột nhiên nói: "Trọng Thiên, ta tưởng ngươi sẽ rất cần nó."
Trọng Thiên nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Tư Lăng cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chớ quên lúc trước ngươi làm sao dính lấy ta, một Thiên Nhất Thần Quả có thể Dưỡng Hồn, tu bổ nguyên thần không trọn vẹn."
Trọng Thiên lập tức căng cứng thân thể, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tư Lăng.
Đúng vậy, hồn phách Trọng Thiên cũng không đầy đủ, cũng không biết lúc trước nó vì sao lại bị phong ấn ở cấm địa Tư gia, Trọng Thiên khi đó hết sức yếu ớt, căn bản không có linh trí, vì tu bổ nguyên thần suy yếu mà dùng cách thôn phệ hồn phách tu sĩ để sống. Tư Lăng bởi vì là tu luyện trăm năm thiện quỷ, hồn phách ngưng thật cường đại hơn người thường, bị Trọng Thiên mạnh mẽ cắn đi gần một nửa, thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Mà nửa hồn phách này, mới giúp Trọng Thiên ngưng tụ sức mạnh, thoát khỏi trói buộc của cấm địa. Lúc ấy nếu không phải đốm sáng trắng ẩn trong thân thể kia cứu giúp, chỉ sợ hắn đã sớm bị Trọng Thiên cắn nuốt hồn phách. Đây là chuyện Tư Lăng vô cùng oán hận, mỗi khi nhớ tới đều nhịn không được giận chó đánh mèo Trọng Thiên.
Trọng Thiên hẳn là cũng nhớ tới sự việc tồi tệ này, dùng móng vuốt che mặt, tỏ vẻ lúc ấy nó thật sự không phải cố ý.
Nó quả thật không phải cố ý. Khi đó nó bị phong ấn ở Cấm địa Tư gia, hoàn toàn không có linh trí, hết thảy chỉ bằng bản năng sinh tồn. Tư Lăng lúc ấy bị Trọng Thiên cắn, cũng coi như là hắn xui xẻo. Hắn cũng biết rõ chỗ đó nguy hiểm, vẫn luôn cẩn thận tránh đi, nhưng cố tình lại bị Nguyệt Thiên Dạ trực tiếp đẩy vào. Nói đến thì hung thủ gây nên chuyện này chính là Nguyệt Thiên Dạ, quả nhiên thế giới này thật là quá kỳ diệu!
Tư Lăng rốt cuộc là người lòng dạ phóng khoáng, oán hận trong chốc lát thì liền buông. Hiện tại, nghĩ biện pháp lấy Thiên Nhất Thần Mộc mới là quan trọng nhất, ân oán khác thì sau này hẳn tính.
Trải qua mấy phiên tra xét, rốt cuộc xác định được vị trí của Thiên Nhất Thần Mộc, nhưng lại có phiền toái khác.
Lúc trước nghe nói linh mạch ở Mộ Thủy Sơn bị cắt đứt, thêm vào đó Mộ Thủy Sơn lại có một tầng Thiên Lăng Thạch, dẫn đến linh lực không thể lên tới đất trên mặt, mới khiến cho linh lực vùng này mỏng manh. Về phần linh mạch vì sao lại bị chặt đứt ở vùng này, tu sĩ Hóa Thần ở thành Cực Thiên đã xem xét nguyên nhân, nhưng dù suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, cuối cùng chỉ có thể coi như là chỗ thần kỳ của thiên nhiên, không tiếp tục truy cứu. Bất quá, nghi hoặ này giờ ngược lại đã được giải.
Thiên Nhất Thần Mộc là một loại Thần Mộc, hoàn cảnh để trưởng thành cũng rất bá đạo, đây là đặc điểm có sẵn của Thần Mộc. Linh mạch này sở dĩ đột nhiên chặt đứt cũng là bởi cái Thiên Nhật Thần Mộc này. Nơi Thiên Nhật Thần Mộc sinh ra sẽ xuất hiện một vùng đất chân không lấy nó làm trung tâm. Đây là địa hạt của Thiên Nhật Thần Mộc, từ lúc nó là hạt mầm đến lúc nó trưởng thành, địa hạt sẽ càng ngày càng rộng. Mà vùng chân không này cũng là nguyên nhân linh mạch không thể tái sinh, gây nên đứt gãy.
Đương nhiên, địa hạt của Thiên Nhật Thần Mộc cũng là một cái vòng bảo hộ, bên trong địa hạt chính là thế giới của nó, ngăn cản hơi thở của nó tiết ra ngoài, vạn vật chúng sinh cũng không thể tiếp cận nó. Đây cũng là nguyên nhân mọi người không thể phát hiện bên cạnh linh mạch còn sinh trưởng một gốc Thần Mộc.
"Tiểu Hồng muội muội, ngươi có thể xác định thiên Thiên Nhật Thần Mộc năm nay bao nhiêu thụ linh (tuổi) không?"
Tiểu Yêu Liên so ngón tay, "Địa hạt của nó lúc này đã một trượng (chừng ba mét) cao ba thước (một mét), từ địa hạt để phán đoán thì phải có một triệu thụ linh."
Tư Lăng khóe miệng co giật, Trọng Thiên trực tiếp bổ nhào: sống một triệu năm mà mới cao được một mét, Thần Mộc quả nhiên là tiêu sản, chuyên môn dùng để hao tổn thời gian! Tu sĩ hạ giới nào có thể đợi nó một triệu năm?
Bất quá rất nhanh, từ chỗ Tiểu Yêu Liên biết được Mộc Linh khí của nó cũng có thể thúc đẩy Thiên Nhật Thần Mộc trưởng thành. Tâm tư Tư Lăng cùng Trọng Thiên liền lung lay.
Tư Lăng trong lòng nước miếng đã chảy thành sông, đối mặt thần vật như thế mà bình tĩnh được thì có vẻ rất dối trá -- đương nhiên, Tư đại ca bình tĩnh thì không tính, huynh ấy biến dị, không thất tình lục dục, không cần để ý hắn.
Tư Lăng cùng Trọng Thiên đều mãnh liệt hi vọng có thể thu lấy cây Thần Mộc này!
Tiểu Yêu Liên vì chính mình, cũng mãnh liệt hi vọng có thể thu Thần Mộc đến Hồng Liên không gian. Không gian Hồng Liên của nó có cái đặc điểm, linh thực cấp cao gieo trồng càng nhiều, phẩm cấp càng cao, không gian thăng cấp càng nhanh. Đồng dạng, sau khi Không gian Hồng Liên thăng cấp cũng sẽ mang tới càng nhiều chỗ tốt cho linh thực trong không gian, cũng coi như là một loại hỗ lợi lẫn nhau.
Một người hai yêu bắt đầu cùng đi tới nói thầm làm thế nào thu Thần Mộc này vào không gian.
Trái ngược với một người hai yêu thảo luận đến xúc động mãnh liệt, chim ngốc Tiểu Khôi cùng Tiểu Bạch Hổ như quả cầu lông leo trên lưng nó lăn qua lăn lại đều mang vẻ mặt ngốc ngốc nhìn bọn họ. Bên cạnh còn có Tư đại ca bình tĩnh uống trà Thanh Liên, lẳng lặng chờ bọn họ nói thầm xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT