Tư Lăng đi vào trong phòng tu luyện xách tên Quỷ Tu kia ra, sau đó phát hiện một tháng qua Quỷ Tu này sinh hoạt có vẻ không tồi, khí tức vốn có chút tan vỡ không chỉ vững vàng hơn mà tu vi còn tăng trưởng một chút.

Tư Lăng nhướn mày, hỏi lại Tiểu Yêu Liên trốn trong tay áo mình, "Tiểu Hồng muội muội, các ngươi có đưa thức ăn cho hắn sao?"

Vì lý do an toàn, Tiểu Yêu Liên trừ Tư Hàn thì không nguyện ý tiết lộ chính mình trước mặt bất kỳ người nào, cho dù đây là một tên Quỷ Tu nhỏ yếu đến có thể tùy tiện bóp chết, cho nên lúc này vẫn đang trốn trong tay áo hắn. "Ừ, lúc trước thấy khí tức của hắn bất ổn, giống như bị thương, liền cho hắn một ít Mộc Linh khí, bất quá chủ nhân nói, thực lãng phí, cho nên Tiểu Hồng không cho quá nhiều."

Nghe xong, Tư Lăng nhịn không được cười rộ lên, Tiểu Yêu Liên coi tên Quỷ Tu này như thực vật, tùy tiện cho Mộc Linh khí để trợ giúp hắn ta nhanh lên nở hoa kết trái sao? Tuy rằng cảm giác có chút buồn cười, bất quá nghĩ đến năng lực chữa khỏi của Mộc Linh khí thì cũng không kỳ quái. Quỷ Tu cùng Nhân tu tuy rằng phương thức tu hành không giống nhau, nhưng cơ bản cũng như nhau. Hơn nữa Trọng Thiên bình thường là mặc kệ Tiểu Yêu Liên sử dụng Mộc Linh khí mà nó tu luyện như thế nào, lúc này ngược lại quản thúc, chỉ sợ còn đang so đo chuyện Quỷ Tu mạo phạm bọn họ, quả nhiên là đứa keo kiệt lại thù dai, tựa như đứa nhỏ vậy, không thể dễ dàng đắc tội.

Trọng Thiên nhìn thấy Quỷ Tu kia bị xách đi ra, cái đuôi đập trên trường kỷ một cái rầm, thanh âm kia dọa cho Quỷ Tu hoảng sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên. Đại gia Trọng Thiên hài lòng nhe răng, tựa như đang trêu đùa tiểu sủng vật yếu ớt, thật là quá ác liệt. Chẳng biết tại sao, nhìn đến bộ dạng đại gia kia của nó, Tư Lăng liền cảm thấy ngứa tay, nhịn không được vỗ một cái, rất nhanh liền được Trọng Thiên cào cho một vuốt.

Quỷ Tu kia giật mình nhìn một người một thú đang cào cấu lẫn nhau. Lúc thấy nam nhân cực kỳ xinh đẹp kia như không có chuyện gì mà đem tay áo bị cào rách thành từng sợi buộc lại phía sau thì đã đờ đẫn, thậm chí có chút tan vỡ -- hắn rốt cuộc là chọc phải cái loại nhân tu quỷ dị gì đây đây đây? Một chút cũng không có hình tượng cao lãnh như hoa trong truyền thuyết của Kim Đan tiền bối! Sớm biết rằng một người một thú này quỷ dị như vậy, cho dù bị thương làm thần trí mơ hồ, hắn cũng tuyệt đối không đến trêu chọc bọn hắn!!

"Ngươi nói ngươi biết phương pháp che dấu hơi thở người sống cùng với thông đạo về nhân giới?"

Nghe được thanh âm bình tĩnh của đối phương, Quỷ Tu lập tức thu lại biểu cảm, nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối không nói láo.

Quỷ Giới tự nhiên là địa bàn của Quỷ Tu, ngoại trừ Quỷ Tu, còn có các chủng loại quỷ quái và cương thi, mà mấy thứ này đều có một đặc điểm, trên người không có khí tức người sống, ngược lại trên người có tử khí cùng sát khí đặc hữu của người chết, thậm chí máu thịt tươi sống cùng linh hồn sạch sẽ của người sống chính là thức ăn mà bọn chúng thích nhất. Đây cũng là vì sao lúc ấy Tư Lăng vừa xuất hiện thì tên Quỷ Tu này lập tức có thể phát hiện, tựa như không muốn mạng mà nhào tới. Rất nhiều nhân tu vô ý lưu lạc đến Quỷ Giới, nếu là không đủ mạnh mẽ hơn nữa không kịp thời che dấu khí tức, quả thực như cục thịt mỡ thơm ngon, hấp dẫn tất cả sinh vật Quỷ Giới lúc nào cùng muốn nhào tới cắn một miếng.

Tư Lăng tất nhiên sẽ không cho rằng bản thân mình hiện tại là vô địch. Ở Quỷ Giới ngoại trừ Quỷ Tu cấp thấp, còn có rất nhiều nhân vật cường đại, không phải là thứ mà mình có thể đối phó, cẩn thận một chút chắc chắn không sai.

"Ta biết một loại quả có thể che dấu khí tức người sống, tên là Mĩ Nhân Khô Lâu quả, sinh trưởng trong rừng rậm Tử Vong, chỉ cần có thể tránh thoát Ong Mĩ Nhân Khô Lâu thì có thể hái được. Ăn một Quả Mĩ Nhân Khô Lâu thì thời hạn có hiệu lực là mười ngày." Quỷ Tu nơm nớp lo sợ trả lời, sau đó dừng lại, nhìn nam nhân xinh đẹp như bức tượng nghệ thuật đối diện kia, nuốt xuống ngụm nước bọt, nói: "Về phần thông đạo đi nhân giới... Nó đang ở thành Quỷ Vương."

Tư Lăng thản nhiên nhìn hắn, một sợi hồn lực nhảy nhót trên ngón tay, nói: "Ta không thích có người đùa giỡn tâm nhãn ở trước mặt ta."

Nghe được trong lời nói của hắn có sát khí, Quỷ Tu vội vàng nói: "Tiền bối, không phải vãn bối đùa giỡn tâm nhãn. Chỉ là... Vãn bối chỉ muốn có cơ hội sống sót."

Nghe xong, Tư Lăng trong lòng khẽ động, nhìn về phía khuôn mặt âm u quỷ khí của hắn, cảm giác được loại bản năng thần phục sợ hãi trời sinh của kẻ yếu đối với kẻ mạnh, nhưng lại có khát vọng muốn sinh tồn. Hắn cũng từng yếu ớt, cẩn thận giãy dụa tìm cách sống sót, cố gắng tu luyện, cố gắng trở nên mạnh mẽ, bất quá vẫn không muốn để những kẻ mạnh kia tùy tùy tiện tiện một câu thì có thể chi phối sinh tử cùng vận mệnh của mình.

Trong lúc Quỷ Tu thấp thỏm bất an thầm nghĩ mình có phải đã chọc giận hắn hay không, thì nghe thấy hắn thản nhiên hỏi: "Rừng Tử vong ở nơi nào?"

Đây là ý muốn bỏ qua cho mình?

Quỷ Tu trong lòng vui vẻ, vội nói: "Nó cách Rừng rậm hoang dã không xa, hướng phía Đông."

Tư Lăng lập tức dùng thần thức liên lạc với linh thức của Phi Thiên thuyền, bảo nó bay về phía đông, rời khỏi rừng Hoang Dã. Linh thức kia có chút nghịch ngợm, là đứa tùy hứng bốc đồng, sau khi Tư Lăng hứa một đống ưu việt mới chịu bay về hướng đông.

Chỉ thị xong Phi Thiên thuyền, Tư Lăng nheo mắt nhìn về hướng Quỷ Tu, đột nhiên hỏi: "Ngươi là một Quỷ Tu cấp thấp, sao lại biết được hai thứ này?" Cho hắn là tên ngốc hả? Lúc trước vì giữ mạng, vội vàng đưa ra hai thứ này làm phương pháp bảo mệnh, vậy có thể biết Quỷ Tu bình thường tuyệt đối không biết hai thứ đó, nên hắn ta mới có thể dựa vào đó để sống sót.

Quả nhiên, nghe được Tư Lăng nói, Quỷ Tu cứng đờ, rất nhanh liền thành thật nói: "Ta, ta cũng không phải Quỷ Tu chết rồi mới đến Quỷ Giới, mà là sinh ra tại thành Quỷ Vương, Gia tộc ta tại Quỷ Vương thành có chút thế lực, có thể biết rất nhiều chuyện."

Nói như vậy đúng là có thể giải thích, bất quá hắn nghe nói nếu là người dân sinh ra tại Quỷ Giới, tu vi bình thường sẽ cao hơn so với sau khi chết trực tiếp trở thành Quỷ Tu, thân thể cũng tương đối ngưng thật, không hề giống với bộ dáng tái nhợt thê thảm lúc ẩn lúc hiện hiện tại, cả linh hồn đều là bay bay lung lay. Tên này cũng tự làm mình thành quá thảm rồi chăng?

Giống như là nhìn ra ý tứ trong mắt Tư Lăng, cái tên Quỷ Tu gọi là Lâm Dương kia chậm rãi giải thích. Hắn vốn là con trai chi khác của Lâm Gia Quỷ Vương thành, sau này bị Quỷ Tu khác ám toán, mất đi tu vi không nói, còn bị gia tộc đuổi ra ngoài, cuối cùng vì bảo toàn sinh mệnh, chỉ có thể lưu lạc đến  thành thị gần Rừng rậm Hoang dã, dựa vào Rừng rậm Hoang dã nhặt chút nguyên liệu tu luyện mà người ngoài không cần vứt vào nơi này.

Tên này cũng đặc biệt nghèo khó nha.

Tư Lăng cảm thấy cảnh đời trắc trở của Quỷ Tu này sao cứ giông giống nguyên chủ vậy? Trừ việc hắn không giống nguyên chủ không tự trọng vì một nữ nhân biến thành thế trận thế này, thì chuyện mất đi tu vi bị gia tộc đuổi ra ngoài.. Loại cảm giác "cùng là người xui xẻo gặp nhau nơi Thiên Nhai" này là sao chứ? May mắn là mình còn có người đại ca cường đại lại bao che khuyết điểm để có thể an ủi một chút chăng? = =

Nhìn cái tên xui xẻo này, Tư Lăng đem câu "Ngươi cũng vì một sinh vật giống cái mà phá huỷ mình sao?" nuốt trở về. Mặc dù chuyện vì Nguyệt Thiên Dạ mà phế bỏ mình không phải do chính mình làm, nhưng nói ra giống như thực mất mặt.

Tư Lăng cũng không để ý cái tên Lâm Dương không may này nữa, vẫn tiếp tục dùng dây thừng linh lực buộc hắn ném vào trong phòng tối, rồi bảo Phi Thiên thuyền nhanh chóng đi tới. Không biết tình hình đại lục Thương Vũ thế nào, đại ca có thành công Kết Anh chưa, còn có cái tên Thiếu chủ trong miệng tên Ma tu nọ cũng làm cho hắn có chút cảm giác nguy cơ, sợ hắn ta nếu biết tung tích của đại ca sẽ đi tìm phiền toái...  Chuyện phải lo lắng quá nhiều, Tư Lăng không có tâm tư rãnh rỗi đi dạo trong Quỷ Giới.

*********************

Rừng Hoang dã cực lớn, dù là chiếc Phi Thiên thuyền đã được gia cố tăng cường này vẫn mất nửa tháng mới ra khỏi rừng Hoang dã.

Ra khỏi khu rừng, Tư Lăng xách Lâm Dương ra, bảo hắn chỉ đường. Lúc này, Tư Lăng không có trói buộc hắn nữa, mà là trực tiếp trồng trong óc của hắn một sợi thần thức của mình, chỉ cần hắn có dị tâm, lập tức có thể thông qua sợi thần thức mà xoá bỏ hắn. Phương thức này Tư Lăng nhận thấy hoàn toàn là loại phương pháp vũ nhục, nhưng lại là phương pháp an toàn nhất, hoàn toàn ngăn chặn khả năng phản bội của đối phương.

Cũng bởi vì động tác này của Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên rốt cuộc không cần trốn tránh, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Lâm Dương.

Lâm Dương tuy rằng có thể tùy tiện hành động, nhưng vẫn rất thận trọng, luôn cách Trọng Thiên rất xa, trốn ở trong góc, biến mình trở thành bối cảnh, cố gắng đạt tới mức mà Trọng Thiên có thể trực tiếp quên mất hắn. Lâm Dương tuy rằng không biết gặp được đám người hung tàn này là phúc hay họa, nhưng bản năng sinh tồn làm cho hắn theo bản năng phục tùng sự sắp xếp của Tư Lăng, cũng ngầm quan sát phương thức làm việc của một người một yêu này, để mong cuối cùng có thể tránh được một mạng.

Không nói tới tâm tư Lâm Dương nữa. Trong lúc đi đường, Trọng Thiên căn bản không hề để mình ủy khuất, vẫn quậy phá muốn Tiểu Lăng Tử làm đồ ăn ngon cho nó. Có thể là mấy ngày này kềm nén quá mức, thịt nướng, thịt chiên, thịt hun khói, thịt luộc, thịt chưng, thịt hấp.....  đều muốn nếm một lần, may mắn trong túi trữ vật chứa đủ thức ăn, bằng không ở cái chốn khắp nơi đều là Quỷ Tu cùng quỷ quái, nó muốn ăn thịt cũng không làm được. Tư Lăng vừa dùng ánh mắt tùng xẻo nó, vừa chịu bức bách vũ lực của nó mà cam chịu. Tiểu Khôi được thả ra tuy rằng cảm thấy chủ nhân thật đáng thương, nhưng bản tính ham ăn làm cho nó tạm thời rụt đầu, nửa tiếng cũng không nói để chờ ăn.

Vì thế dọc theo con đường này, Lâm Dương trợn mắt há mồm mà nhìn cái đám: một người, một thú, một chim, một yêu thực này nhàn nhã ăn uống, nhìn trông căn bản không hề khốn khổ khi lưu lạc tới dị giới, ngược lại giống như đến Quỷ Giới du lịch, có đôi khi hưng trí đến thì cao hứng chạy xuống Phi Thiên thuyền, cùng đám dã quỷ quái trong núi đánh một trận, tỏ vẻ đến đây chơi một cái đi.

Tam quan bị đảo điên, hạn cuối bị đổi mới!

Đến cuối cùng, Lâm Dương bình tĩnh, thậm chí có đôi khi còn có thể từ bên mép đám người này nhặt chút lợi, đi theo phía sau bọn họ còn có thể nhặt được rất nhiều quỷ đan của quỷ quái, cái này còn phong phú hơn so với tài nguyên tu luyện mình nhận được hồi còn là con cái Lâm gia, cũng khiến Lâm Dương quyết định đi cùng bọn họ.

Đi theo Tiểu Lăng Tử có thịt ăn, Lâm Dương không chút do dự từ bỏ tôn nghiêm làm Quỷ Tu của chính mình.

Bọn Tư Lăng tự nhiên cũng không thèm để ý hành vi lụm nhặt của Lâm Dương, bọn họ ngẫu nhiên đi ngang qua một ít núi non không người thì một đường đánh giết, mục đích là vì rèn luyện chính mình, đặc biệt khi biết thông đạo đi nhân giới là ở Quỷ Vương thành thì trong lòng Tư Lăng có cảm giác bức bách, không dám thả lỏng bản thân. Nếu kinh nghiệm chiến đấu không đủ là yếu điểm, hắn liền đánh nhau với các loại quỷ quái hung tàn để tích cóp kinh nghiệm. Mà làm nhân tu, quỷ đan không có tác dụng gì, Tư Lăng cũng không ngại Lâm Dương đi theo phía sau nhặt quỷ đan. Bất quá những hoa hoa cỏ cỏ sinh trưởng tại Quỷ Giới thật là thứ tốt, có nhiều thứ còn là tài liệu luyện đan mà nhân giới hiếm gặp, tài liệu luyện khí cũng không ít, những thứ này đều phải thu hết, mặc kệ cầm đi bán hay là tặng người cũng đều tốt.

******************

Một tháng sau, bọn họ rốt cuộc đi tới Rừng Tử Vong.

Rừng Tử Vong của Quỷ Giới là một vùng rừng rậm xanh đen, những cây cối cao lớn mang sắc màu ảm đảm, giống như sắp chết héo tới nơi, dù là mầm lá non nhất cũng lộ ra màu xanh u ám. Mà khu rừng này sở dĩ gọi là Rừng Tử Vong, bởi vì trong rừng rậm không chỉ có các loại quỷ quái, cương thi hung tàn, mà bên trên còn sinh ra một loại khói độc có ảnh hưởng cực lớn đối với Quỷ Tu và nhân tu, Quỷ Tu tu vi thấp thường không tuỳ tiện tiến vào.

Bởi vì Rừng Tử Vong cây cối rậm rạp, bọn họ chỉ có thể thu hồi Phi Thiên thuyền, đi bộ tiến bước.

Máu thịt tươi sống quá hấp dẫn người, Tư Lăng lại không thể không vỗ tấm Liễm Tức Phù trên người mình và Trọng Thiên, đè nén hơi thở tươi sống đến thấp nhất, chỉ cần không tới gần bọn họ mười mét thì thường rất khó ngửi được khí tức của bọn họ.

Tư Lăng nhìn về phía Lâm Dương, hỏi: "Ngươi có thể vào chứ?"

Lâm Dương có chút sợ hãi nhìn khu rừng Tử Vong, nuốt xuống ngụm nước bọt. Rừng cây rậm rạp sâu thăm thẳm kia giống như một con quái thú ăn thịt người, bất kỳ lúc nào cũng có thể đoạt mất tánh mạng của mình, nhưng mà lúc này hắn không thể lùi bước, nhất định phải hoàn thành cái nhiệm vụ này, chứng minh giá trị của mình, mới sẽ không trở thành kẻ đáng bỏ đi.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Dương nói: "Tiền bối, ta có thể!" Nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình, đổ ra hai hạt đan dược, nói: "Đây là Giải Độc đan chuyên môn khắc chế độc khí của Rừng Tử Vong, là trước kia ta lấy được từ Lâm gia, ăn một hạt có thể chịu được một tháng." Nói xong, chính mình ăn trước một hạt, mới đưa hai (?) hạt kia đưa cho Tư Lăng.

Tư Lăng nhận một hạt, dùng thần thức kiểm tra một lần, phát hiện không có vấn đề mới ăn.

Trọng Thiên trực tiếp dùng đuôi quét hạt Giải Độc đan kia, hất cằm, một bộ dáng đại gia ta rất tài giỏi, không cần thiết vật phàm này.

Quả nhiên oai phong bá đạo kiêu căng tự kỷ đến mức khiến người ta muốn đánh cho một trận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play