Bởi vì chiến đấu, thân hình Cửu Vĩ Huyết Hồ phóng to ra, ở trước mặt tu sĩ trông như một ngọn núi nhỏ, cả người đỏ như máu, hai mắt cũng đỏ rực, dường như cả trong không khí đều tràn ngập huyết sắc, chín cái đuôi dài đỏ như máu giương nanh múa vuốt như ở nơi không người, không ai có thể phản kháng.

Nhưng mà, mọi người phát hiện, Cửu Vĩ Huyết Hồ vốn đã tránh thoát quấy nhiễu của Bạch Cầm Âm lại đột nhiên trở nên hành động chậm chạp, đến cả đôi mắt hồ ly hẹp dài cũng trở nên lờ đờ ảm đạm. Ngay lúc bọn hắn ngạc nhiên nghi ngờ thì chín cái đuôi kia lại bắt đầu điên cuồng đánh quét lung tung, nhưng kiên trì không bao lâu, lại tiếp tục đờ đẫn.

Bởi vì Ma Thiên Kinh Vũ cầm không có dây đàn, không ai có thể nghe thấy tiếng đàn réo rắc kia, mà tiếng đàn lại chỉ khóa chặt công kích con Cửu Vĩ Huyết Hồ, vậy nên càng không có ai phát hiện nguyên nhân Cửu Vĩ Huyết Hồ khác thường. Người duy nhất rõ ràng chuyện gì xảy ra thì chỉ có  Tư Lăng đang bị ẩn nấp phía sau bụi cỏ cao lớn, lúc này mọi người đều chú ý tới tình hình trận chiến, không có ai phát hiện hành động của hắn.

Tư Lăng trên trán xuất mồ hôi, cơ mặt co quắp, lộ ra thống khổ vô tận.

Chớ trách Tư Lăng lại như thế, không nói Ma Thiên Kinh Vũ Cầm là một cây ma cầm có thể khống chế nguyên thần do vị đại năng Ma tộc chế ra, nguy hiểm dị thường, hơn nữa bản thân Tư Lăng cũng không thông hiểu âm luật, càng chưa từng mò mẫm cách sử dụng Ma Thiên Kinh Vũ Cầm, hắn hoàn toàn là dựa vào trực giác làm việc, vậy nên Ma Thiên Kinh Vũ cầm còn chưa nhận chủ làm sao có thể chịu nghe lời? Ngay lần đầu tiên tiếng đàn vang lên thì Ma Thiên Kinh Vũ Cầm đã bắt đầu phản khống chế đối với người sử dụng, muốn khống chế người sử dụng thành con rối của mình.

Đúng lúc này, thanh âm vui sướng của Nguyệt Thiên Dạ vang lên: "Các vị đạo hữu, Tỏa Yêu Kinh Lôi Trận đã xong. Thu thiếu chủ!"

Bị điểm tên, Thu Mộ Quy dĩ nhiên hiểu được, lập tức xuất hiện trước Mắt trận của Tỏa Yêu Kinh Lôi Trận, trên tay ngưng tụ khối Cửu Trọng Tử Lôi bừng bừng lay động, chuyển vào mắt trận. Toàn bộ đại trận lấy Mắt trận làm trung tâm, phát ra tiếng sấm sét vang dội, sau đó lôi điện màu tím dệt thành một tấm lưới khuếch tán ra ngoài, hướng phía con Cửu Vĩ Huyết Hồ dưới tàng cây Trường Sinh quả.

Lúc mọi người khẩn trương chú ý đại trận thì Tư Lăng rốt cuộc lấy ý chí kiên cường tránh thoát khống chế của Ma Thiên Kinh Vũ Cầm, thuận theo đó mà thu hồi nó vào trong túi trữ vật, lập tức đứng dậy.

Không có tiếng đàn của Ma Thiên Kinh Vũ Cầm ảnh hưởng, Cửu Vĩ Huyết Hồ rốt cuộc thanh tỉnh, chỉ là lúc này đã quá muộn, Tỏa Yêu Kinh Lôi Trận đã nhốt nó lại. Rống to một tiếng, Cửu Vĩ Huyết Hồ chỉ có thể không cam lòng bị nhốt trong Tỏa Yêu Kinh Lôi Trận, không thể thoát khỏi, trơ mắt nhìn những tu sĩ kia nhào tới cây Trường Sinh Quả mà nó bảo vệ.

Không có Cửu Vĩ Huyết Hồ cản trở, mọi người đầu tiên là bay nhanh đến chỗ cây Trường Sinh. Trên cây Trường Sinh cao lớn, những tu sĩ tốc độ nhanh nhất trước tiên cướp được một trái Trường Sinh Quả, nhưng còn không kịp hái trái thứ hai thì đã bị Truyền tống trận nhập khẩu của tầng thứ ba đưa đi.

Lúc Tư Lăng đến được chỗ cây Trường Sinh Quả thì đã bị tu sĩ phía trước cướp sạch, chỉ còn lại một thân cây trơ trọi, chỉ có thể buồn bực bị cửa vào tầng thứ ba truyền tống đi.

************

Đập vào mặt là cát vàng sóng nhiệt, mặt trời chói mắt, thiếu chút nữa làm mờ mắt Tư Lăng.

"Tư công tử, chúng ta đến tầng thứ ba." Thấy không có người, Tiểu Yêu Liên lại bò đi ra, vui vẻ nói.

Tư Lăng ho một tiếng, chân nhũn ngã vào bãi cát vàng bị mặt trời chiếu nóng rát, cầm linh tửu ra lại uống một bình. Linh tửu không chỉ có thể trị liệu thương thế thân thể, còn có thể khôi phục linh lực bị khô kiệt, quả thực là thứ tốt. Một bình rượu ngấm xuống, rốt cuộc cảm giác tốt hơn nhiều.

"Tiểu Hồng muội muội, xin lỗi, ta không cướp được Trường Sinh Quả cho ngươi rồi." Tư Lăng có vài phần áy náy, hắn biết Tiểu Yêu Liên yêu thích Trường Sinh Quả cỡ nào.

Ai ngờ Tiểu Yêu Liên căn bản không thèm để ý, ngược lại ngây thơ cười vui vẻ với hắn, tay nhỏ giương lên, một trái cây trông như quả hồ lô còn to gấp đôi thân thể của nó được đệm dưới mông, non nớt nói: "Chủ nhân thấy những người đó đều bận rộn, nên đã giúp Tiểu Hồng hái được rất nhiều Trường Sinh Quả, có hơn mười trái luôn."

"..."

Trong nháy mắt đó, tâm tình muốn chửi bậy nổi lên thì phải làm sao đây?

Tư Lăng đặc biệt đau trứng mà thu hồi ánh mắt, nhắm mắt làm ngơ. Cả một đống người cực nhọc đánh quái qua cửa, con yêu thú này lại tựa như dạo chơi trong hậu viện nhà mình, chạy đến hái trộm Trường Sinh Quả mà mọi người mơ ước.  Trường Sinh Quả kia số lượng vốn đã ít, không tới một trăm quả, tu sĩ ở đây có vạn mấy người, một người một quả còn không đủ chia, cố tình con yêu này một mình liền chiếm hơn mười quả, thật là... Mệt hắn vừa rồi còn áy náy mình bị thương nên tốc độ quá chậm, không thể như đám Nguyệt Thiên Dạ tiến lên trước cướp lấy Trường Sinh Quả. Bất quá ngẫm lại những người đó cũng cực nhọc chiến đấu như mình, cuối cùng cả một trái Trường Sinh Quả cũng sờ không được, đáy lòng liền thăng bằng.

Nghỉ ngơi một lát, tổn thương đã khá hơn một nửa, phần còn lại phải tìm một chỗ an toàn để đả tọa khôi phục, Tư Lăng quyết định nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, rồi hẵn tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh tầng thứ ba.

Cũng không biết mặt trời của không gian này là ở đâu ra, ánh nắng quả thực là quá độc, nhiệt lượng khiến người ta chịu không nổi. Tư Lăng dùng khăn lông thấm nước xoa xoa mồ hôi và cát vàng trên mặt, trong lòng có chút lo lắng.

Theo lý thuyết sau khi tiến vào Kim Đan kỳ, thân thể tu sĩ đã nóng lạnh bất xâm, nhưng ở loại địa phương này, hắn lại giống như người phàm bị mặt trời chiếu đến mồ hôi chảy ròng ròng, đầu óc choáng váng, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề. Hơn nữa không chỉ hắn, cả Trọng Thiên và Tiểu Hồng đều bị phơi đến có chút chịu không nổi. Tiểu Hồng là yêu thực, Trọng Thiên là yêu thú có lông, đều là thể chất sợ nhiệt cả.

Vì để không phơi thành xác khô, Tư Lăng ngưng tụ trên đỉnh đầu một tấm gương nước, như vậy cảm giác mới đỡ hơn một chút.

Phóng mắt nhìn xa xa, cát vàng mênh mông vô biên vô hạn, phương xa mơ hồ có thể thấy được ngoài những cồn cát thì cả thế giới đều không có thứ gì khác. Tư Lăng cảm thấy những tu sĩ tiến vào tầng thứ ba nhất định cũng đều ở trong sa mạc này, chỉ là địa phương quá lớn, cho nên hiện tại không nhìn thấy ai mà thôi.

Đi mất một ngày, trời rốt cục đã tối, nhưng làm cho người ta trở tay không kịp chính là nhiệt độ cũng lập tức hạ xuống, khắp sa mạc gió lạnh gào thét, không gian lạnh đến mức có thể kết thành băng. Cùng cái nóng thiêu đốt ban ngày, rét lạnh ban đêm cũng có thể ảnh hưởng tới thân thể của tu sĩ, Tư Lăng không thể không sớm chuẩn bị nơi nghỉ tạm.

Tư Lăng dùng cát vàng nén thành Sa bảo (ngôi nhà cát), không gian không lớn, rộng khoảng chừng hai mươi mét vuông, cao hai mét. Đây là không gian nghỉ ngơi gấp gáp làm ra ngay khi phát hiện nhiệt độ biến hóa, cát vàng rời rạc là dùng một loại chất dính xuất ra từ nhựa cây như cây tùng sinh trưởng trong không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên, khiến cho vách tường cứng rắn vô cùng, dùng sức chém bằng linh kiếm cũng chém không nứt, có thể ngăn cản gió lớn và khí lạnh ban đêm.

Không gian mặc dù nhỏ, nhưng cũng coi như một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, phía trên phủ một tấm da Hỏa Viêm Báo cực lớn, mềm mại mà ấm áp, mặc dù da đã lột xuống, nhưng vẫn mang theo đặc tính của Hỏa Viêm Báo, tỏa ra độ ấm dễ chịu, ngồi phía trên tựa như ngồi ở một tấm thảm điện. Trên đỉnh đầu đính hai viên dạ minh châu của Thế tục giới, toàn bộ không gian giống như ban ngày -- dạ minh châu là thu gom lúc trước, mặc dù bây giờ có tiền, nhưng vẫn tiếc không muốn vứt bỏ, hiện tại vừa vặn có công dụng. Còn lại, bàn ghế các thứ đều đầy đủ, trong góc còn đặt một cái bếp, bên trên  bắc một cái nồi sắt, trong lò đang thiêu hỏa phù cấp thấp, nước súp trong nồi sôi sùng sục, tỏa ra hương vị đậm đà. Bên cạnh Bếp lò đặt một cái cái giá, phía trên xiêng một con Bạo Nha Trư con đang nướng vàng ươm, hương vị đã bay thật xa.

Một chim một thú ngồi xổm trước bếp lò, hai đôi mắt mở to nhìn Bạo Nha Trư nướng trên giá. Lúc này ngược lại rất có nhất trí mà đình chiến, đỡ cho Tư Lăng vừa phải vội vàng làm cơm chiều cho chúng nó, vừa phải đau dạ dày mà quát tháo hai đứa thích đấu dũng kia.

Quả nhiên thức ăn chính là khắc tinh của mấy đứa ham ăn, đạo lý này thiên cổ vẫn không thay đổi.

Đợi khi Bạo Nha Trư nướng xong, Tư Lăng hai tay múa lượn, không cần tốn nhiều sức đã thái được một mâm thịt nướng, đẩy đến trước mặt Trọng Thiên.

Trọng Thiên thập phần đại gia mà ngậm miếng nướng thịt, sau đó đập cho một phát vào Tiểu Khôi điểu cả gan duỗi cổ lại đây trộm thịt, Tiểu Hôi điểu lăn lăn mấy vòng rồi dính trên tường, sau đó từ từ trượt khỏi mặt tường rơi xuống đất.

"Chiếp chiếp chiếp!!!"

Nghe được gọi tiếng thê lương như thế, Tư Lăng nghiêng đầu nhìn Tiểu Khôi điểu từ dưới đất bò dậy, hai mắt hung nhãn rưng rưng nhào tới, một đầu đâm vào trong ngực hắn, thập phần đáng thương kêu chiêm chiếp.

Tư Lăng xách nó sang một bên, nói: "Ngươi còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều thịt, ta làm canh thịt cho ngươi, đợi ngươi lớn thêm một chút nữa thì có thể cùng Trọng Thiên ăn thị."

Tiểu Khôi điểu nghe xong, lại một trận líu lo, bộ dáng hết sức đau buồn phẫn nộ. Tư Lăng bày tỏ mình nghe không hiểu điểu ngữ, cho nên không để ý tới.

Đem một nồi canh đặc biệt nấu cho Tiểu Khôi đặt tới trước mặt nó, Tư Lăng cũng cầm chén canh xương nóng hổi uống một hớp, lập tức thơm ngọn tới tận răng, một luồng ấm áp vô cùng dễ chịu từ dạ dày dâng lên, giống như tất cả rét lạnh đều được xua tan.

Giải quyết bữa cơm chiều xong, Tư Lăng cũng không lập tức nghỉ ngơi, mà cầm hơn mười tấm linh phù lục phẩm ra, bắt đầu bố trí xung quanh sa bảo một cái Bảo Ôn Trận (trận pháp giữ ấm), tránh nhiệt độ nửa đêm lại tiếp tục hạ thấp, ngay cả mình đều bị đông thành băng. Cũng không biết Thông Thiên tháp này làm sao có thể tạo ra loại địa phương biến thái như thế này, khi nóng thì nóng đến mức tận cùng, khi lạnh thì cũng rét không chịu nổi. Hơn nữa thân thể mạnh mẽ của tu sĩ thế nhưng lại không thể miễn dịch với loại cực lạnh cực nóng này, chỉ có thể giống người phàm mà lợi dụng điều kiện ngoại vật để phòng gió giữ ấm.

Bố trí Bảo Ôn Trận xong, toàn bộ không gian đều trở nên ấm áp như mùa xuân, Tư Lăng lại lấy ra một tấm da thú dày ấm làm khăn trải giường, sau đó lấy dạ minh châu trên nóc nhà xuống, bình yên mà chui vào ổ chăn ấm áp ngủ. Đồng thời, ba con yêu cũng chui vào, chiếm giữ hai bên bả vai Tư Lăng.

Tu sĩ cũng không phải không cần ngủ, nếu quanh năm không được nghỉ ngơi, phương diện tinh thần sẽ rất không tốt, bất quá ngược lại cũng có thể dùng đả tọa để thay thế ngủ. Nhưng mà cũng không phải là tất cả tu sĩ đều là khổ hạnh tăng, có đôi khi cũng sẽ muốn nằm xuống ngủ một giất thoải mái như người phàm. Đặc biệt Tư Lăng bây giờ thương còn chưa khôi phục, càng cần giấc ngủ để khôi phục tinh thần.

Nửa đêm thì Tư Lăng có thể cảm giác được nhiệt độ phía ngoài hạ xuống ghê gớm, dùng thần thức do xét bên ngoài thì phát hiện thế giới bên ngoài đã biến thành một vùng băng đá cứng rắn, thậm chí có thể cảm giác được thần thức dường như muốn bị tổn thương do giá rét. Nếu không phải hắn bố trí rất nhiều thứ giữ ấm, ngừng không chừng hiện tại toàn thân đã đông cứng. Hiểu là như thế, vẫn có thể cảm giác được rét lạnh trong không khí, lui trong chăn mà cũng lạnh đến mức không chịu được.

Trở mình một cái, Tư Lăng lại nhắm mắt ngủ lại, có Cửu Chuyển yêu Linh Trận ở đây, có thể ngăn cách thần thức của tu sĩ Hóa Thần trở xuống, chỉ cần trong không gian này không xuất hiện nguy hiểm cỡ Hóa Thần kỳ trở lên thì Tư Lăng ngược lại không cần lo lắng sa bảo này sẽ bị phát hiện.

Vừa tỉnh giấc, mặt trời đã ló dạng.

Trong nháy mắt khi Mặt trời lên, băng sương nhanh chóng tan rã, hơi nước bốc lên, bất quá chỉ mấy giây, cả thế giới từ băng tuyết ngập trời biến thành đại sa mạc nắng gắt chói chang.

Tư Lăng nhìn hai cực biến hóa này, trong lòng chấn động không thôi, trong lòng mơ hồ cũng có chút hiểu được Thông Thiên tháp tầng thứ ba là cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play