Nơi ở của Trần Thước cách bệnh viện không xa, căn hộ này là sau khi tham khảo ý kiến của mấy vị đồng nghiệp anh mới mua được, khu chung cư này tương đối mới, quang cảnh xung quanh cũng rất tốt.
Anh chuyển tới đây cũng được hơn một năm rồi.
Bệnh viện có vài vị đồng nghiệp đang ở đây, đương nhiên vì khu chung cư này tương đối đắt nên không phải bất cứ ai cũng có khả năng mua được một căn.
Trần Thước nhớ rõ, gia đình Trương Giai Tuệ cũng ở đây, một nhà bốn người.
Trên đường về nhà anh vừa lái xe, vừa cẩn thận nhớ lại tại anh đã gặp cô ta vài lần ở ngoài khu chung cư, hình như chồng cô ta hẳn là nhân viên văn phòng, bởi vì có một hôm tan việc anh nhìn thấy cô ta đi cùng anh chồng mặc đồ tây trang công sở.
Còn vài lần gặp nhau nữa là lúc nào nhỉ?
Có mấy lần là anh gặp cô ta ở công viên lúc đang đưa Hot dog đi dạo sau khi kết thúc bữa cơm chiều.
Có một lần là gặp cô ta ở trước cửa chung cư hôm ấy do anh tăng ca về muộn.
Hầu như lúc đó đều là bảy rưỡi tối.
Trần Thước về nhà nấu một bát mì trứng, vừa ăn anh vừa nhìn đồng hồ treo trên tường.
Trong lúc đó Hot dog lại đang nằm bên chân anh chậm rãi cọ tới cọ lui, cuối cùng nó dứt khoát kê mông ngồi trên đôi dép của anh.
Trần Thước tức giận cúi đầu nhìn nó, “Làm sao làm sao nữa? Không phải vừa rồi mày mới ăn hai chiếc hot dog và một chén cơm trộn gan lợn sao?”
Hot dog hai mắt lấp lánh nhìn anh, rồi nhìn sang bát mì trứng đang bốc hơi nghi ngút mà thè lưỡi nịnh nọt.
Trần Thước gắp một miếng trứng và vào miệng, vừa ăn, vừa mơ màng nói lung tung: “Sủa đi, mày cứ sủa, tao cứ ăn thôi!”
Phiên dịch theo ngôn ngữ loài chó: “Không được, không thể cho mày, đây là của tao.”
Hot dog bắt đầu chạy vòng vòng xung quanh anh, vừa chạy vừa thở hồng hộc phát ra những tiếng gầm nhẹ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu đôi mắt buồn nhìn Trần Thước.
Trần Thước trừng mắt nhìn nó, “Chó ngốc, mày nghĩ mày tự ngược tao sẽ thương mày sao? Tao đau lòng cho mày, ai đến đau lòng cho tao?”
Hot dog tăng nhanh tốc độ, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng hưng phấn, cuối cùng bỗng nhiên nó nằm lăn ra đất, lật ngửa người quay trái quay phải không ngừng sủa loạn, quả thực rất giống đứa nhỏ đang ăn vạ.
Quay qua quay lại một hồi, bỗng nhiên có một cái cái đĩa đặt bên cạnh nó, trong đĩa có nửa miếng trứng, bởi vì anh dùng đũa đảo trứng cho nên hơi nát một chút, thoạt nhìn có chút khó coi.
Nhưng nó đâu quan tâm nhiều như vậy? Một phát liền bật ngửa người lên, kêu gâu gâu hai tiếng, vui sướng thò đầu lưỡi đi ăn miếng trứng.
Trần Thước tức giận lại gắp một ngụm mì và vào miệng: “Chó ngốc, mày thấy chủ nhân của mày yêu mày như nào chưa, cũng sắp moi tim moi phổi ra yêu mày rồi, nhưng sao mày không biết thương tao chút nào!”
Hot dog vừa ăn trứng, vừa dùng đầu cọ cọ vào anh chân, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy yêu thương khó nói.
Trần Thước lại bắt đầu đắc chí.
“Hừ, tao biết mày vẫn rất thương tao …”
Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Hot dog liền nhanh chóng kéo bàn chân ra đứng dậy, đôi mắt thèm thuồng nhìn nửa miếng trứng gà còn lại trong bát anh.
Trần Thước trên mặt đầy vạch đen, nhanh chóng bưng bát đứng dậy, “Nửa miếng trứng còn lại là của tao, mày cút qua một bên cho lão gia!”
Anh bưng bát mì sợi giận đùng đùng chạy tới ban công, vừa ăn vừa mắng: “Hóa ra mày không thương tao, thứ mày thương là miếng trứng trong bát tao! Con chó ngốc… Chó ngốcc!”
Lúc bảy giờ rưỡi, anh thay một chiếc áo khoác,rồi kéo Hot dog ra ngoài.
Nhớ lại vài lần trước chỗ anh gặp Trương Giai Tuệ, anh liền đi dọc theo con đường đá đi ra đến cổng chung cư, nhưng hôm nay anh không gặp Trương Giai Tuệ.
Tiếp tục đi dọc con đường, là tới cửa siêu thị ở cuối đoạn đường, anh cũng không gặp Trương Giai Tuệ.
Anh đành kéo Hot dog vào siêu thị, vừa vào đến cổng bảo vệ liền nói với anh không thể dẫn chó vào siêu thị, anh đành phải lôi Hot dog ra ngoài, chạy vài vòng quanh những khu gần siêu thị.
Vừa đi, Trần Thước vừa mắng yêu Hot dog: “Chó thối, mày nói xem mày còn có thể làm gì? Ngoại trừ việc cướp thức ăn của tao, còn hại tao không vào được siêu thị, mày thật không có chút tích sự nào!”
Hot dog vô tội ngẩng đầu nhìn anh một chút, đôi mắt nhỏ tràn ngập buồn bã.
“Đừng ra vẻ dễ thương với tao!” Trần Thước hung dữ quát.
Vừa nói xong, phía sau truyền liền đến một tiếng cười khẽ, có người đang gọi anh: “Bác sĩ Trần, sao anh phải so đo nhiều với một con chó làm gì?”
Trần Thước hơi cứng người lại, vừa quay đầu thì phát hiện Trương Giai Tuệ đang cùng hai đứa nhỏ đứng trước cửa siêu thị, trong tay cô ta còn xách đống túi nilon lớn nhỏ.
Thật đúng là đi mòn gót giày cũng không gặp, còn lúc không muốn tìm thì lại gặp được chẳng tốn chút thời gian nào.
Anh nhếch khóe miệng, “Y tá trưởng cũng đi siêu thị sao?”
Tầm mắt anh dừng lại trên tay hai đứa nhỏ kia.
Đứa lớn cầm một hộp kem Haagen-Dazs, đứa nhỏ thì xách một túi bánh kem.
Xem ra… là rất nghèo?
Mặt không biến sắc anh thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía Trương Giai Tuệ.
Trương Giai Tuệ hoàn toàn không biết gì cả còn cười với anh, sau đó nói: “Tôi vừa hẹn với anh chồng, lát nữa sẽ dẫn hai anh em nó đi xem phim “Jupiter Ascending”[1]. Chồng tôi đang tới gara lấy xe, hai đứa trẻ lại ầm ĩ đòi ăn gì đó, tôi liền dẫn bọn nhỏ đi mua chút đồ lấp bụng.”
[1] Jupiter Ascending: Phim Người thừa kế vũ trũ (2015)
Thì ra Haagen-Dazs cùng bánh kem cũng chỉ là đồ để lấp bụng.
Trần Thước rất muốn chế nhạo cô ta hai câu vì anh có chút ngứa mồm rồi, nhưng vừa định mở miệng, anh bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì lại đành ngậm miệng lại.
Anh kéo Hot dog định về nhà rồi quay sang nở nụ cười như có như không nói: “Y tá trưởng cũng đừng quá nuông chiều mấy đứa nhỏ, trời lạnh như này mà ăn kem cẩn thận sẽ bị đau bụng.”
Trương Giai Tuệ cười nhắc hai đứa nhỏ chào tạm biệt anh, nhưng hai đứa nhỏ kia đang lo ăn đồ của mình, đâu có thèm quan tâm chào tạm biệt Trần Thước.
***
Một tuần liên tục, xác suất để Trương Giai Tuệ gặp được Trần Thước quanh khu chung cư bỗng tăng lên đáng kể.
Cô ta vốn có thói quen đi bộ sau bữa cơm tối, Trần Thước đã thăm dò ra quy luật này, vì thế mấy ngày nay anh cũng thường xuyên gặp cô ta quanh khu nhà.
Quần áo cô ta mặc đều là nhãn hiệu cao cấp dành cho nữ giới, quần áo mấy đứa nhỏ mặc nhìn cũng biết là rất đắt,còn về phần anh chồng, đi con ô tô hơn sáu mươi vạn, chắc hẳn cũng là một tinh anh công sở.
Sau khi Trần Thước kéo Hot dog về nhà, toàn thân đã run cầm cập, anh liền mở điều hòa sưởi ấm, khi ngồi trên sô pha còn không quên ôm Hot dog vào lòng cho ấm hơn.
“Mày đã nhìn thấy chưa? Đấy chính là con người.” Anh lại nhéo lỗ tai Hot Dog một cái, “Lòng tham con người là không đáy, cuộc sống của mình thì tốt hơn người khác bao nhiêu, nhưng vẫn tham lam muốn chiếm phần thưởng của người khác.”
Hot dog nghiêm túc gật đầu.
Trần Thước cười: “Chó ngốc, mày cứ làm như đang hiểu tao nói gì ấy nhỉ.”
Hot dog lại tiếp tục gật gù.
Tuy rằng nó không hiểu tiếng người, nhưng nó biết khi chủ nhân nói với giọng điệu nghiêm túc như vậy thì hơn phân nửa là đang phê bình nó, lúc này nó phải ngoan ngoãn gật đầu nhận lỗi là tốt nhất.
Trần Thước cười cười, anh chợt nghĩ tới Dư Điền Điền, nhớ tới cuộc nói chuyện cùng hôm đó trong thang máy.
Trong lòng cô chỉ quan tâm đến nguyện vọng của hai đứa nhỏ kia, dù cho núi tuyết chính là nơi cô muốn tới nhất từ bé đến giờ, cũng đem cơ hội chắp tay nhường cho người ta.
Nhưng cô hoàn toàn không biết người cô đang giúp lại là loại người tham lam hèn hạ đến mức nào, lợi dụng lòng thương hại của người khác còn bản thân mình thì không chút áy náy hưởng thụ cơ hội không thuộc về mình.
Nghĩ như vậy, Trần Thước bỗng nhiên không cười được nữa.
Nếu như cô gái kia biết lòng tốt của mình đang bị người ta lợi dụng, chắc chắn sẽ tức giận phải không?
Anh ôm Hot dog vào lòng, thở dài, nói thầm một câu: “Cô gái ngốc này, không biết trong đầu cô ấy chứa những gì nữa?”
Nghiêng đầu qua anh thấy Hot dog đang nhìn bát cơm, anh bĩu môi, “Chắc chỉ chứa cơm trộn gan heo…”
***
Ngày hôm sau, khi Dư Điền Điền tan việc, cô vừa mới ra khỏi phòng thay đồ, bỗng nhiên phát hiện có người đang đứng bên cạnh cửa, dáng vẻ vô cùng nhàn rỗi.
Đầu tiên là cô bị dọa giật mình, sau đó liền tức giận nói với Trần Thước đang cố ra vẻ nhàn rỗi: “Anh đứng trước cửa phòng thay đồ nữ làm gì vậy, bác sĩ Trần?”
Trần Thước nói: “Đương nhiên là chờ người, bằng không tôi đứng đây còn có thể làm gì?”
“Còn có thể nhìn lén.” Dư Điền Điền theo phản xạ có điều kiện nói ra.
Vừa nhìn thấy mặt Trần Thước nhất thời đen lại, cô nhanh chóng ho nhẹ hai tiếng, “Bác sĩ Trần anh chờ tôi làm gì vậy? Có phải lại muốn mời tôi tới Hoa viên giữa trời ăn một bữa không?” Cô mặt dày mở miệng cười, “Tại sao anh biết tôi rất nhớ món chân gà ở đó thế?”
Trần Thước liếc cô một cái, nghĩ thầm: Cứ cười đi cười đi, đợi đến khi tôi cho cô thấy chân tướng sự việc, không chừng lại muốn khóc cũng không khóc được.
Anh chỉnh lại khăn quàng cổ: “Đi thôi, tôi dẫn cô đến một nơi.”
Trên đường đi, Dư Điền Điền luôn mồm hỏi anh đang muốn đưa cô đi đâu, Trần Thước chỉ nói: “Đi rồi cô sẽ biết, tin tôi đi, tôi sẽ không hại cô.”
Dư Điền Điền hừ nhẹ hai tiếng, “Ai biết được? Tôi lại xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, không chừng bác sĩ Trần coi trọng gương mặt đẹp này của tôi, còn muốn —— “
“Tỉnh lại đi, ban ngày mà cô đang mơ gì vậy?” Trần Thước nhìn cũng không thèm nhìn cô, lại không chút nể mặt đả kích cô, “Cũng không mang theo gương bên mình mà soi xem, soi vào kính chiếu hậu đi rồi hãy nói mấy lời đó.”
Dư Điền Điền còn quả thật làm bộ làm tịch nhìn vào kính chiếu hậu soi soi, vừa soi vừa nói: “Ái chà, cô gái này là ai vậy, sao lại xinh đẹp như vậy? Đẹp tới mức làm bệnh tim của người ta cũng sắp phát tác rồi!”
Trần Thước cười há há hai tiếng, nhại theo giọng nói của cô: “Ái chà, cô gái này là ai vậy, tại sao ánh mắt lại kém như thế? Nói mấy lời ngốc nghếch liền làm cho đầu não tôi cũng phát ngốc theo cô ta luôn rồi!”
“Anh ngốc là vấn đề gien nhà anh, chuyện này không thể đổ lỗi cho tôi được!” Dư Điền Điền liếc anh.
“Cô xấu cũng là vấn đề gien nhà cô, quả thật chỉ có thể hỏi ba mẹ cô.” Trần Thước gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Cho nên bác sĩ Trần hôm nay anh tới tìm tôi là vì muốn đấu khẩu với tôi sao?”
Trần Thước không nói gì.
Kỳ thật anh cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ muốn cho Dư Điền Điền tận mắt chứng kiến cuộc sống của Trương Giai Tuệ trôi qua như thế nào. Nhưng cho đến khi anh lái xe đưa Dư Điền Điền đến cổng khu chung cư, mới nhớ bọn họ hẳn là nên ăn cơm tối trước, cũng không thể đứng đây đợi mấy tiếng được?
Anh lái xe vào gara, sau đó nói: “Muốn cho cô nhìn vài chuyện, nhưng mà trước khi xem, thì tới nhà tôi ăn bữa cơm đi.”
Dư Điền Điền nháy mắt bắt đầu cảnh giác hơn, “Chúng ta…cô nam quả nữ, ở chung một phòng?”
“…”
Trần Thước mặt không thay đổi liếc mắt nhìn cô khinh bỉ: “Cô thoải mái một chút đi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Rõ ràng là hai thằng đàn ông với nhau, nếu thật sự phải lo lắng có chuyện gì xảy ra, thì cũng phải là tôi lo mới đúng, dù sao nếu hai chúng ta ở cùng nhau thì tôi mới là người khiến cô sinh ra ý đồ xấu.”
Dư Điền Điền rất muốn phản bác, nhưng buồn bực nghĩ lại mới phát hiện, lời nói của Trần Thước có vẻ rất có lý.
Cô không nhịn được lại hỏi một câu: “Rốt cục anh muốn tôi nhìn cái gì?”
Trần Thước nghĩ một lúc, đột nhiên trở lên nghiêm túc, thở dài nói: “Tôi muốn cho cô thấy một chuyện rất khó coi, sau khi thấy có thể cô sẽ tức giận, mức độ tức giận có thể rất nghiêm trọng, nhưng tôi hi vọng cô sẽ không giận quá.”
Cuối cùng, anh đã được toại nguyện khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Dư Điền Điền.
Sau đó vài giây, Dư Điền Điền chống cằm hỏi, “Bác sĩ Trần, nói chuyện dễ hiểu một chút thì anh sẽ chết sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT