Trong lòng Cảnh Tâm ngày càng có xu hướng nghiêng về phía đoàn phim cổ trang, thứ nhất cô chưa từng đóng nên muốn thử một chút, thứ hai bộ phim này do Hoa Thần sản xuất, đạo diễn là Từ Bình, phẩm chất cực kỳ cao.

Cô nhìn về phía Thẩm Gia: "Chị Gia Gia, ý của chị thế nào?"

Thẩm Gia nói: "Ba năm trước Chu Duy cùng Từ đạo diễn hợp tác, sau khi quay xong bộ phim cổ trang lớn kia, Chu Duy chỉ nhận các tác phẩm điện ảnh, đã 3 năm không nhận kịch bản phim truyền hình, các fan đều rất hy vọng cô ấy có thể tiếp tục đóng phim cổ trang. Hiện tại cô ấy nhận bộ phim này, khẳng định fan của cô ấy rất mong chờ bộ phim này. Tuy rằng bộ phim của Vương đạo diễn rất tốt, nhưng em chưa từng đóng qua phim cổ trang, fan cũng cảm thấy mới mẻ, hơn nữa bộ phim này do Hoa Thần sản xuất, đạo diễn là Từ Bình, sau khi phát sóng
chắc chắn sẽ trở thành bộ phim cổ trang hot nhất của năm, thị trường sẽ rất lớn."

Cảnh Tâm vỗ tay: "Em cũng nghĩ như vậy."

Thẩm Gia nhướng mày: "Quan trọng nhất là, sau khi bộ phim này phát sóng, hình ảnh tượng hoa của em sẽ được thay đổi, con đường diễn xuất sẽ ngày càng rộng mở."

Còn có, bây giờ Cảnh Tâm và Tần Sâm liên tục có scandal, nếu Cảnh Tâm đóng phim cổ trang do Hoa Thần sản xuất, đây cũng là một vai diễn đáng cân nhắc, bất quá điểm này Thẩm Gia không nói cho Cảnh Tâm.

Thật ra điểm ấy Cảnh Tâm cũng không nghĩ đến, Thẩm Gia là người đại diện, suy tính chuyện gì lúc nào so với cô cũng xa hơn một chút, cô đang chống cằm, cười rất vui vẻ: "Đúng! Quan trọng nhất là em có thể thoát khỏi hình tượng bình hoa, để cho mọi người đều biết, em không phải chỉ có thể diễn vai bình hoa!"

Thẩm Gia uống một ngụm nước, lườm cô một cái: "Ánh mắt của Tần Sâm rất tốt, biết chọn nhân vật thích hợp với em."

Cảnh Tâm cắn môi một cái, hé miệng cười vô cùng đáng yêu: "Ánh mắt của em cũng rất tốt đó, chọn anh ấy."

Thẩm Gia liếc cô một cái, mỉm cười: "Cho nên cầu xin em thêm một điều nữa, sớm ngày được làm nữ chính."

Cảnh Tâm bĩu môi, biết ngay chị ấy sẽ nói cái này mà.

Thẩm Gia lại uống thêm mấy ngụm nước, sau đó cầm di động đi đến ban công, trả lời cho bên phía Hongkong, đối phương vừa nghe Cảnh Tâm không nhận nhân vật này, lập tức sốt ruột: "Sao lại vậy? Có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân cụ thể được không? Nếu là không hài lòng với kịch bản, chúng tôi có thể tiếp tục sửa đổi, phương diện thù lao cũng có thể thương lượng lại."

Thẩm Gia không nghĩ đối phương sẽ phản ứng lớn như vậy, thật sự càng ngày càng thấy kỳ quái.

Cô nhíu mày, cười cười nói: "Cảm ơn mọi người đã để ý đến Cảnh Tâm, nguyên nhân không phải do kịch bản cùng thù lao, chủ yếu bởi vì lịch trình của Cảnh Tâm trong vòng một năm đã được xếp kín, vô cùng có lỗi."

Đối phương còn nói không ít lời muốn cô suy nghĩ lại, Thẩm Gia ứng phó từng cái một, hơn mười phút sau mới cúp điện thoại.

Cảnh Tâm vừa ăn táo, vừa liếc về phía đồ ăn trên bàn.

Thẩm Gia cầm di động trở lại ngồi trên ghế sô pha, Cảnh Tâm đưa cho cô ấy một quả táo: "Sao em lại cảm giác chị một mực cự tuyệt đối phương?"

Thẩm Gia nhận quả táo cắn một miếng, mới nói: "Đối phương một mực muốn giữ em lại, lấy kinh nghiệm của chị mà đoán, chắc chắn có bẫy."

Cảnh Tâm hỏi: "Hả?"

Thẩm Gia cười cười: "Có lẽ ông chủ sau lưng nhìn trúng em, trước tiên cho em một chút ngon ngọt, sau đó mới chậm dãi tiến công chiếm đóng em."

Cảnh Tâm: "... Ai?"

Thẩm Gia đứng dậy, cầm cái chìa khoá xe trên bàn: "Không biết, mấy năm này những người đàn ông muốn ngủ với em ngày càng nhiều. Nếu không nhận bộ phim này nữa, cũng không cần xem kịch bản nữa, em cũng đừng nghĩ nhiều về chuyện này, có rảnh thì xem qua phim cổ trang của Từ đạo diễn một chút, chị đi trước."

Buổi chiều Cảnh Tâm nhận được điện thoại của Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh hưng phấn nói: "Bình hoa cô đang ở nhà phải không? Mau xuống lầu đón tiếp tôi nào."

Cảnh Tâm ngây ra một lúc: "Cô đang ở dưới lầu nhà tôi?"

Chu Nghi Ninh: "Đúng vậy."

Cảnh Tâm vội vàng nói: "Cô chờ tôi một chút."

Sau khi Chu Nghi Ninh cùng cô lên nhà, nhìn chung quanh, híp mắt nhìn Cảnh Tâm, "Tối hôm qua anh họ tôi thật sự không ngủ lại đây?"

Cảnh Tâm: "..."

Cho nên cô chạy đến đây chỉ vì muốn hỏi câu này?

Cảnh Tâm kiên quyết lắc đầu: "Không có."

Dường như Chu Nghi Ninh có chút thất vọng, thở dài nói: "Được rồi, tôi còn tưởng anh họ tôi trời sinh đã dũng mãnh, vào được cửa chắc chắn sẽ không đi."

Cảnh Tâm: "..."

Không nên nói cho cô biết chuyện này được không, lần sau cô sẽ muốn chặn Tần Sâm ở ngoài cửa đó.

Cảnh Tâm vội vàng nói sang chuyện khác: "Lần trước cô đi làm khách mời vào vai hiệp nữ, thế nào rồi?"

Chu Nghi Ninh đã qua đêm ở đây một lần, đến đây cũng hai ba lần, rất quen thuộc tiến lên ngồi vào ghế sô pha,
"Không được tốt lắm, là loại vừa xuất hiện được vài phút thì đã chết, mới quay được một chút thì đã xong rồi."

Cảnh Tâm: "..."

Vai này cùng người chết thì có gì khác nhau?

Cô thay đổi đề tài: "Vậy gần đây cô đang làm gì? Ba mẹ cô không phải không bức hôn nữa sao? Sao cô lại không trở về?"

"Tôi không muốn về, ở đây chơi rất vui, mỗi buổi tối tôi theo mợ chơi mạt chược, có khi thì đến phim trường làm diễn viên quần chúng, rất có ý nghĩa, hơn nữa hôn lễ của Tần Khải cũng sắp đến, đến lúc đó ba mẹ tôi cũng sẽ đến đây."

Chơi mạt chược, Cảnh Tâm bắt được mấy từ quan trọng này, ngồi xuống bên cạnh Chu Nghi Ninh, "Mẹ của Tần Sâm rất thích chơi mạt chược sao?"

Chu Nghi Ninh gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần buổi tối không có việc gì, cơ bản sẽ đánh hai ba giờ, sau khi ăn xong thì giải trí thôi."

Cảnh Tâm nhìn cô một cái, bỗng nhiên có chút hứng thú: "Vậy cô chơi mạt chược rất giỏi?"

Vẻ mặt Chu Nghi Ninh đau khổ nói: "Không có, tôi đều thua rất thảm!"

Cảnh Tâm: "... Tôi còn nghĩ người một nhà thì chỉ chơi để tiêu khiển thôi, không nghĩ đến sẽ chơi thật đấy."

Chu Nghi Ninh gật đầu: "Không chơi thật sẽ không vui, dù sao đều là người một nhà, tiền vào túi ai đều không khác biệt lắm đúng không? Hơn nữa cũng không nhiều."

Cũng là, nhà bọn họ không thiếu chút tiền ấy, Cảnh Tâm trêu chọc nói: "Vậy cô đều thua thê thảm, thế thì mời tôi ăn cơm kiểu gì?"

Chu Nghi Ninh hất cằm, vỗ vỗ túi xách của mình, đắc ý nói: "Cô cứ yên tâm, tôi vẫn có tiền, lúc trước anh họ đã nói qua, thua thì tính cho anh ấy, một phân tiền tôi cũng không phải bỏ ra, mợ tôi còn có sổ ghi nợ đó."

Cảnh Tâm kinh ngạc: "Còn có sổ nợ sao?"

Nghe qua nhà bọn họ hình như rất thú vị.

Chu Nghi Ninh gật đầu: "Ừ, tôi cùng anh họ là một phe, gần đây trên bàn mạt chược bị thua thê thảm, gần đây ngày nào anh ấy cũng tăng ca, căn bản không có thời gian về, tôi còn đang chờ anh ấy về báo thù cho tôi đây."

Cảnh Tâm hạ mí mắt, khuỷu tay đụng một cái vào Chu Nghi Ninh: "Cô dạy tôi chơi mạt chược đi."

Chu Nghi Ninh nhìn cô tủm tỉm cười: "Sao lại đột nhiên muốn học chơi mạt chược? Vì anh họ của tôi sao?"

Cảnh Tâm khụ khụ hai tiếng: "Không phải, chỉ là đột nhiên tôi thấy có hứng thú thôi."

"Nhưng nhà cô không có bàn mạt chược, mà chúng ta có hai người cũng không chơi được, chờ anh họ tôi hết bận, bảo anh ấy đưa cô đến nhà cậu tôi bên kia, mợ tôi chắc chắn sẽ rất cao hứng."

Cảnh Tâm: "... Quên đi, đột nhiên tôi không có hứng thú nữa."

Nhanh như vậy đã gặp cha mẹ, trái tim cô không chịu nổi.

Buổi tối Tần Sâm vẫn tăng ca như cũ, Cảnh Tâm cùng Chu Nghi Ninh ra ngoài ăn cơm.

Trưa hôm sau, Tần Sâm đến đây đón cô. Cảnh Tâm ăn mặc thật đẹp, tiến vào trong xe của anh, ngẩng đầu cười với anh: "Sao trưa nay anh lại có thời gian rảnh đi ăn cơm với em vậy?"

Tần Sâm nhìn về phía đôi môi mê người của cô, giữ bả vai cô kéo về phía mình, cúi đầu hôn cô một chút.

"Chiều nay anh phải đi công tác, thứ năm tuần sau mới có thể về."

Cảnh Tâm còn chưa phục hồi tinh thần lại sau nụ hôn kia, nửa ngày sau mới phản ứng lại: "Đi lâu như vậy..."

Khoé miệng Tần Sâm cong lên: "Sáu ngày."

Cảnh Tâm mấp máy môi, ngẩng đầu cười với anh: "Vậy anh trở về sớm một chút."

Tần Sâm cười cười, giơ tay lên xoa đầu cô, sau đó liền khởi động xe.

Ra khỏi cửa khu trung cư, Cảnh Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói thầm: "Hôm qua mới lên từ khoá tìm kiếm hot nhất, chắc chắn hôm nay phóng viên vẫn nhìn chằm chằm chúng ta đi?"

Tần Sâm lái xe, không chút để ý nói: "Không cần quan tâm bọn họ."

Anh hôm nay đổi xe khác, phóng viên chưa chắc biết là hai người.

Bởi vì không có nhiều thời gian lắm, hai người đến quán tủ gần đây ăn cơm, vẫn là gian phòng lần trước, Cảnh Tâm ngồi bên cạnh anh, tay anh khoát lên trên lưng ghế dựa của cô, ngón tay nghịch tóc cô, cô ngẩng đầu liếc anh một cái, nói với anh: "Chị Gia Gia đã từ chối cái kịch bản bên Hongkong rồi. "

Khoé miệng Tần Sâm cong lên, liếc mắt nhìn cô một cái, thanh âm thản nhiên "Ừ", lập tức đè lại thân thể đang cọ loạn của cô, Cảnh Tâm vội vàng ngồi ngay ngắn.

Một lát sau, Tần Sâm nâng cằm cô lên, đôi con ngươi màu đen híp lại: "Ở thành phố S đã gặp qua Kha Đằng phải không?"

Cảnh Tâm ngây ra một lúc: "Sao anh lại biết?"

Tần Sâm nở nụ cười, nắm chặt bả vai của cô, Cảnh Tâm lập tực ngã vào trong ngực anh, cô ngẩng đầu, thấy cái cằm khêu gợi của anh, anh cúi đầu nhìn cô, "Kha Đằng
muốn cướp người của anh, sao anh lại có thể không biết."

Cảnh Tâm nháy mắt, rất nhanh phản ứng lại: "Ý anh là, phim điện ảnh kia... Là Kha Đằng bảo Vương đạo diễn tìm em?"

Tần Sâm cười nhẹ, vỗ vỗ đầu của cô: "Không tệ lắm, rất thông minh."

Cảnh Tâm đột nhiên hiểu ra, cau mày nói thầm: "Trách không được em lại cảm thấy có chỗ kỳ quái, em chỉ là một tiểu minh tinh không nổi tiếng, sao bọn họ lại khách khí với em như vậy, dùng muôn vàn lời thuyết phục muốn em đồng ý."

Tần Sâm mím môi: "Em biết là tốt rồi."

Cảnh Tâm nghĩ một chút, đem chuyện năm 19 tuổi nói cho anh, nhìn đến sắc mặt âm trầm của anh, vội vàng nói: "Lần trước ở thành phố S em mới biết chuyện này, Vương đạo diễn vì bộ phim kia đã liên lạc với chị Gia Gia từ trước, cho nên em cũng không nghĩ chuyện này liên quan đến Kha Đằng."

Đồ ăn mang lên, Tần Sâm không nói gì, vuốt tóc cô: "Ăn cơm trước đi."

Cảnh Tâm gật đầu, biết lát nữa anh phải đến sân bay.

Hai người ăn cơm xong, Cảnh Tâm nhìn thời gian một chút, thúc giục anh: "Chúng ta đi thôi, không thì không kịp giờ đâu."

Nhìn mặt Tần Sâm không có nửa điểm lo lắng, anh nhìn chằm chằm cô: "Còn có chuyện chưa giao phó xong."

Cảnh Tâm nhìn anh: "Chuyện gì?"

Cánh Tay Tần Sâm để trên eo cô giữ chặt, tính chiếm giữ mười phần, khoé miệng cong lên: "Kha Đằng người này
rất khó đối phó, em cách anh ta xa một chút, đừng có bất cứ quan hệ gì với anh ta, muốn cái gì thì nói cho anh biết."

Cảnh Tầm mở to mắt nhìn anh, cố ý nói: "Em muốn làm nữ chính được không?"

Cô đúng là dám nói những lời này, Tần Sâm bật cười, vẻ mặt lười biếng đứng lên, "Vậy phải xem biểu hiện của em thế nào."

Lời như thế... Cảnh Tâm đã nghe nhiều, chỉ biết rằng đôi khi anh cố tình đùa cô, cô cũng không hoảng, cười tủm tỉm nhìn anh: "Nhưng mà, anh bây giờ không có thời gian cho em được biểu hiện."

Tần Sâm cúi đầu, nhìn chằm chằm cô cười đến đầy hàm ý sâu xa: "Ai nói cho em anh không có thời gian?"

Cảnh Tâm: "..."

Tầm Sâm đem cô áp vào trong ngực, hôn cô đến đầu lưỡi run lên, mới mang cô rời đi.

Cảnh Tâm về nhà, nhìn thẻ phòng trong tay, hé miệng cười cười, nhớ đến lời nói trước khi đi của anh: "Em có thời gian thì có thể đến chơi với Bố Duệ một chút."

Cứ như vậy lấy được thẻ ra vào nhà anh.

Hai ngày này Cảnh Tâm phải chuẩn bị để thứ hai đi thử vai, cũng không có thời gian đi thăm Bố Duệ, tuy rằng Thẩm Gia nói thử vai chỉ là đến cho có mặt, nhưng cô vẫn hy vọng có thể biểu hiện thật tốt, làm cho đạo diễn vừa lòng.

Buổi tối chủ nhật, Cảnh Tâm đang xem phim cổ trang của Từ đạo diễn, thì điện thoại ở trong góc sô pha vang lên.

Cô vừa thấy là Tần Sâm gọi tới, vội vàng nhận cuộc gọi: "Alo."

Tần Sâm vừa trở lại khách sạn, mấy ngày liền đi công tác làm anh có chút mệt mỏi, cả người lười biếng dựa vào ghế sô pha, nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng ti vi, "Đang xem ti vi?"

Cảnh Tâm trả lời: "Vâng, đang xem phim cổ trang Từ Đạo diễn quay trước kia, nữ chính cũng là Chu Duy, kỹ thuật diễn của Chu Duy rất tốt, từ 3 năm trước đã diễn tốt như vậy, em vẫn diễn bình hoa, bây giờ đột nhiên nhận được nhân vật này, vừa nghĩ tới sẽ diễn chung với cô ấy, liền cảm thấy áp lực thật lớn!"

Cô dừng một chút: "Hơn nữa ngày mai đã thử vai, như vậy vẫn là em dựa vào quan hệ của anh mới lấy nhân vật này, có một chút lo lắng..."

Tần Sâm rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, cười nhẹ một tiếng, đùa cô: "Cho nên ngày mai đi thử vai, đừng làm anh mất mặt."

Cảnh Tâm: "..."

Gọi cho cô chỉ vì muốn dặn dò điều này thôi sao?

Cảnh Tâm không phục: "Em chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt, tuy rằng em vẫn liên tục đóng vai bình hoa, nhưng vẫn là người có kỹ thuật diễn tốt được không?"

Tần Sâm thở ra vài ngụm khói, lười biếng nói: "Vậy là tốt rồi."

Cảnh Tâm nói thầm vài câu, chợt nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh: "Nhớ anh không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play