Phong Hào Chân Thần có khác biệt rất lớn với Cực Đạo Chân Thần bởi bọn họ có được phong hào cho riêng mình, có được sự kính trọng của toàn bộ thiên hạ, Cực Đạo Chân Thần đương nhiên rất mạnh nhưng bọn họ có mạnh hơn nữa cũng không thể nào thay đổi được chiến cuộc trong thiên hạ, Cực Đạo Chân Thần có thể trở thành đệ nhất cao thủ một phương nhưng để có tiếng nói trên bản đồ Nguyên Tố Thế Giới thì bắt buộc phải là Phong Hào Chân Thần.

Phong Hào Chân Thần không quan tâm tuổi tác cũng không quan tâm bất cứ cách thức chiến đấu nào, bọn họ chỉ gói gọn trong hai chữ chiến lực, Chiến Tộc bản thân bọn họ chỉ có một mình Chiến Thần là đỉnh tiêm cường giả, một mình Chiến Thần đạt đến danh hiệu Phong Hào Chân Thần nhưng lại có thể trở thành đại thụ của Bắc Thiên Cương Lĩnh, Chiến Thần còn sống một ngày thì một ngày Bắc Thiên Cương Lĩnh vẫn còn không ai dám thách thức Chiến Tộc, đây là cái lợi hại nhất của một vị Phong Hào Chân Thần.

Chiến Thần năm đó từng bị thương rất nặng, tất nhiên người gây ra thương thế cho ông ta chính là Vô Song hắn có điều ngay cả khi bị thương thì cả Nguyệt Thần cùng Sát Thần đồng thời phải tiến vào Chiến Tộc mới có tư cách bắt Chiến Thần đứng vào bàn đàm phán từ đó có thể thấy Phong Hào Chân Thần cho dù có đặt trong tình trạng nào cũng cực kỳ đáng sợ.

Đánh bại một Phong Hào Chân Thần không phải là không thể nhưng để giết chết một Phong Hào Chân Thần thì quá khó chưa kể để một vị cường nhân như vậy quay lại điên cuồng trả thù thì thiệt hại thiết tưởng không ai có thể chịu được.

Phong Hào Chân Thần có một đặc quyền cực kỳ đáng sợ, một loại nhận thức trung tại Nguyên Tố Thế Giới, chỉ cần không phải là sinh tử đại cừu không phải ân oán không thể xóa nhòa thì hầu hết thế lực lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt với Phong Hào Chân Thần, ví dụ như Vô Song vừa đánh chết Phượng Sùng Minh của Phượng Tộc bọn họ cũng không dám ngay lập tức đến trả thù, nếu không nắm chắc một lần hành động lấy mạng Vô Song thì đám người Phượng Tộc quả thực chưa chắc dám đến tìm hắn.

Một Phong Hào Chân Thần có thể lực không lổ rất đáng sợ nhưng còn lâu mới đáng sợ bằng một Phong Hào Chân Thần không có thế lực đứng sau.

...

Bôn Lôi Thành hiện nay đã bị san thành bình địa, điều này làm Vô Song cũng có chút không ngờ, đây là lần đầu tiên hắn vận dụng đến Đại Địa Thần Lực, loại sức mạnh cường đại này khiến ngay cả Vô Song cũng không thể thoải mái điều hành tự nhiên, ở Đấu Khí Đại Lục bản thân Vô Song chưa có cơ hội thử vận dụng Đại Địa Phép Tắc cùng Đại Địa Thần Lực bởi nơi đó bị giới hạn bởi thiên đạo, lúc này hắn mới có thể thoải mái sử dụng thứ sức mạnh này chỉ là theo dự đoán của Vô Song hắn vẫn còn phải mất một khoảng thời gian không nhỏ để làm quen với lực lượng mới của chính mình.

Bôn Lôi Thành bị phá hủy sẽ không liên quan gì đến Vô Song, dù sao hắn cũng kết thù với Bôn Lôi Hổ Tộc, kể cả thêm một việc hay bớt một việc thủy chung cũng không thay đổi gì.

Ánh mắt Vô Song từ từ trở nên nhu hòa hơn, hắn nhè nhẹ liếc nhìn hai vị Long Tộc cao thủ trên trời cao, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Hai vị, không biết hai vị đến đây có việc gì không?”.

Nam Lao cùng Đại Đồng nhìn nhau một chút, bọn họ thân là Cực Đạo Chân Thần oai phương một cõi nhưng quả thật cũng không dám gây sự với Vô Song lúc này, 3 chiêu đánh cho một vị Cực Đạo Chân Thần sống dở chết dở thì cả hai người bọn họ liên thủ cũng chưa chắc sống được quá 20 chiêu của Vô Song, bọn họ không phải Bất Tử Phượng Hoàng mà có thể chết đi sống lại vại lần, mỗi người chỉ có một cái mạng, đương nhiên không liều được.

Cả Nam Lao cùng Đại Đồng rất nhanh biến về hình người, sau đó Nam Lao trong hình dạng một trung niên văn nhân khẽ mỉm cười với Vô Song, nụ cười cực kỳ chân thành cho người khác cảm giác phát ra từ trong tâm khảm hắn, tất nhiên nội tâm kẻ này nghĩ thế nào có trời mới biết.

“Khà khà, tại hạ là Nam Lao một trong Quang Minh Tứ Vương của Quang Minh Thánh Long Tộc, lần này đến đây cũng chỉ làm chút việc nhỏ mà thôi, lúc này có lẽ việc nhỏ cũng xong rồi, tại hạ xin rời khỏi nơi đây trước có điều liệu trước khi rời đi có thể được biết tôn tính đại danh các hạ?”.

Vô Song căn bản là một người mới, một kẻ không có chút danh tiếng gì ở Đông Thiên Yêu Giới, thậm chí bản thân Nam Lao còn không có nổi thông tin về Vô Song, từ trên trời rơi xuống một Phong Hào Chân Thần đương nhiên Nam Lao cũng phải dò hỏi một phen.

Vô Song nhìn xoáy thẳng về phía Nam Lao có điều hắn lúc này cũng quả thật không tiện đụng chạm đến đối phương, Vô Song thừa biết bản thân Nam Lao đến đây cũng chỉ vì Đại Địa Thần Binh của hắn, cũng chỉ vì những thứ mà Vô Song đấu giá được hơn nữa nếu Vô Song không thể hiện ra thực lực cường đại chắc chắn sẽ bị kẻ này ăn tận xương.

Nghĩ đến đây Vô Song lại nhè nhẹ lướt nhìn xuống trữ vật giới chỉ trong tay đối phương rồi lại nhìn đại hán đầu trọc sau lưng Nam Lao.

Giữa Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Quang Minh Thánh Long Tộc mà nói Vô Song đương nhiên có thiện cảm với Địa Ngục Ma Long Tộc hơn dù sao hắn cũng nhận ân tình của Hắc Nguyệt tiền bối chưa kể từ trước đến nay Vô Song luôn đi theo đường bóng tối, con đường ánh sáng quang minh chính đại hắn không quen đi.

Tất nhiên cả hai kẻ này đều đã có gan tính toán Vô Song thì không thể nào để cả hai rời đi như vậy.

“Tiểu đệ Cửu U Vô Song”.

Âm thanh của Vô Song rốt cuộc vang lên, khóe miệng hắn đầy tươi cười nhìn Nam Lao cùng Đại Đồng, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn hiện nay ai nghĩ ra ba người này từng là kẻ thù?. Về phần tên Vô Song cũng không nghĩ đến việc phải dấu làm gì, hắn cũng không cần dấu.

“Cửu U Vô Song?, khà khà thì ra là Vô Song lão đệ, hạnh ngộ hạnh ngộ”.

Thấy Vô Song tươi cười đáp lời bản thân Nam Lao cũng có chút vui vẻ, chỉ cần không phải đánh nhau cùng Vô Song thì mọi việc đều tốt đẹp đồng thời Nam Lao đang cố gắng vận dụng hết đầu óc để nhớ xem rốt cuộc Đông Thiên Yêu Giới từ khi nào có một kẻ tên là Vô Song, từ khi nào có một cái họ Cửu U.

Tất nhiên Nam Lao có nghĩ nát óc cũng không cách nào nghĩ ra Vô Song đến từ đâu, hiện nay đối với Nam Lao mà nói thứ hắn muốn nhất chỉ là rời khỏi nơi đây mà thôi, ở lại chỉ thêm mất mặt dù sao Khai Thiên Chiến Phủ cũng đã thuộc về người khác hơn nữa Nam Lao cũng không phải kẻ tầm thường, hắn lúc này cũng bắt đầu nhận ra Khai Thiên Chiến Phủ hình như không đơn giản như hắn tưởng tượng.

“Vô Song lão đệ, lần này Quang Minh Thánh Long Tộc chúng ta không biết ngươi có mặt trong buổi đấu giá này, quả thực cũng đến vì cây Khai Thiên Chiến Phủ này có điều thần binh chọn chủ tốt, ngươi đã nắm được nó tất nhiên Quang Minh Thánh Long Tộc sẽ không tranh dành, lão ca lần này còn có tục sự quấn thân không cách nào ở đây lâu được, lão ca trở về trong tộc trước vậy, cáo từ”.

Nam Lao vẫn mặt cười hết sức thân thiện, đến cả cách nói chuyện cũng như vậy, một câu lão đệ, một câu lão ca, người ngoài nhìn vào còn tưởng thực sự Vô Song là huynh đệ của hắn tiếp theo một cái ôm quyền cúi đầu với Vô Song, bản thân Nam Lao chậm rãi quay đầu lại sao đó lập tức rời khỏi đây.

Đáng tiếc khi Nam Lao mới quay đầu lại, khi mà hắn còn chưa kịp cử động đột nhiên sống lưng lạnh lại, chẳng biết từ khi nào cây Đại Địa Thần Binh của Vô Song đã nhẹ đặt lên vai Nam Lao, ánh mắt Vô Song đầy ý cười nhìn hắn.

“Nam Lao lão ca, ngươi đã gọi ta một tiếng lão đệ vậy từ nay chúng ta là huynh đệ rồi, đã là huynh đệ thì tiểu đệ không ngại nhờ lão ca giúp một việc, chẳng là trận chiến với Phượng Sùng Minh tiểu đệ bị thương không hề nhẹ hơn nữa trữ vật giới chỉ trên người ta trong trận thảm chiến kia chẳng biết tại sao ‘rơi’ mất, tiểu đệ lại vừa mua mấy món hàng trong đấu giá hội giờ lại không có tiền trả cũng có chút xấu hổ, hay là lão ca để lại cái trữ vật giới chỉ của ca đi”.

Vô Song cũng giống như Nam Lao, một câu lão ca một câu tiểu đệ có điều giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lùng thậm chí còn mang theo sát khí nhè nhẹ, thứ sát khí làm Nam Lao không dám xoay lưng lại nhìn hắn.

Nam Lao lần này quả thực có xúc động quay lại liều mạng với Vô Song, khuôn mặt của hắn chuyển thành hai màu đen trắng, thân hình khẽ khẽ run lên.

“Lừa người, chết tiệt tuyệt đối là hố người, vô sỉ hạ lưu, cái gì mà trọng thương, lại còn làm ‘rơi’ trữ vật giới chỉ, hiếp người quá đáng”.

Nam Lao tất nhiên cũng không dám quay lại mắng chửi Vô Song, lúc này hắn cảm thấy cây chiến phủ trên vai mình nặng chịch thậm chí còn có mùi huyết tinh nhè nhẹ.

Ở xa xa Nam Lao làm sao có thể không thấy thân ảnh Phượng Sùng Minh nằm một đống ở đó không rõ sống chết, Nam Lao không hề hoài nghi mình sẽ lại nằm một đống giống đối phương, tiền hắn thực sự tiếc hơn nữa đây cũng không phải là tiền của hắn nhưng mạng hắn càng phải quý trọng hơn.

Nam Lao cố gắng gửi cái nhìn đầy cầu cứu về phía Thập Tam Đại Đồng từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay đứng đó chỉ là Thập Tam Đại Đồng căn bản cũng không để ý đến hắn, kẻ này chỉ nhìn chằm chằm vào Vô Song mà thôi hơn nữa tại sao Địa Ngục Ma Long Tộc phải giúp Quang Minh Thánh Long Tộc?, bảo Thập Tam Đại Đồng liên thủ với Nam Lao đánh một trận cùng Phong Hào Chân Thần may ra chỉ có trong mơ mới thực hiện nổi.

Nam Lao khe khẽ quay đầu lại cười khổ nhìn Vô Song.

“Vô Song lão đệ, trữ vật giới chỉ này vốn... Vốn không phải là của ta... Nên”.

Nam Lao chưa nói xong cây chiến phủ trên vai hắn lại càng trở thêm nặng nề hơn, thậm chí sức nặng của nó còn làm Nam Lao run lên hắn gần như không cách nào bình ổn đứng trên không trung.

“Nên?, nên gì vậy Nam Lão lão ca, chẳng lẽ tình cản huynh đệ chúng ta không đáng một cái nhẫn rách”.

Nam Lao chỉ có thể nuốt nước bọt, ánh mắt thủy chung không rời khỏi cây chiến phủ đang đặt trên vai hắn, rốt cuộc sau vài giây suy nghĩ thoáng qua hắn chỉ có thể cười trong nước mắt.

“Nên đương nhiên ta sẽ dùng tiền của ca bù vào... Cái trữ vật giới chỉ này đệ cứ nhận đi...”.

“Thật chứ?, lão ca thật sự đúng là lão ca, mà ta không ép buộc lão ca đúng không?”.

...

“Đúng đúng, đây là lão ca tự nguyện, làm gì có chuyện ép buộc”.

...

“Thật sự là tự nguyện đúng không?, sẽ không ảnh hưởng đến lão ca chứ?”.

...

“Đúng đúng, tuyệt đối không ảnh hưởng gì”.

Nam Lao rất nhanh đưa trữ vật giới chỉ trên tay cho Vô Song sau đó hắn mới cảm thấy bên vai của mình nhẹ đi, Nam Lao thở ra một hơi sau đó lập tức quay đi, thân hình lướt thẳng ra khỏi bầu trời Bôn Lôi Thành, lúc này chỉ sợ trong tim hắn đang rỉ máu, chỉ sợ hắn vừa bay vừa khóc.

Vô Song tiện tay lại đeo trữ vật giới chỉ của Nam Lao lên tay, linh hồn lực tiến vào trong chậm rãi quan sát, bên trong trữ vật giới chỉ lần này cũng không khác gì Phượng Sùng Minh, ngoại trừ tử kim tệ ra thì căn bản không có gì.

Nếu như trong trữ vật giới chỉ của Phượng Sùng Minh có 200 triệu tử kim tệ thì trong trữ vật giới chỉ của Nam Lao cũng có đến 150 triệu tử kim tệ, Vô Song quả thật chỉ sau một ngày ở Đông Thiên Yêu Giới đã thành cự phú một phương.

350 triệu tử kim tệ số tiền này chỉ sợ cũng bằng vài vị Cực Đạo Chân Thần tích súc cả đời, phải biết cho dù là siêu cấp thế lực của Đông Thiên Yêu Giới cùng lắm cũng chỉ có thể bỏ ra khoảng 500 triệu tử kim tệ, khi vượt quá số tiền này tuyệt đối có thể làm bọn họ phải chùn tay, 350 triệu tử kim tệ của Vô Song cũng đã có thể coi là một miếng thịt trên người siêu cấp thế lực, số tiền này ít nhất cũng đủ để Vô Song tự mình gây dựng một cái nhất phẩm thế lực cho riêng mình.

...

Phượng Sùng Minh không rõ sống chết, Nam Lao thì bỏ chạy thục mạng nhưng Thập Tam Đại Đồng không ngờ vẫn đứng đó, ánh mắt của hắn lặng lẽ quan sát Vô Song, cho đến khi Vô Song đeo trữ vật giới chỉ lên tay Thập Tam Đại Đồng mới chậm rãi lên tiếng.

“Không cần nhìn ta, ta tuyệt không đưa trữ vật giới chỉ cho ngươi”.

Vô Song nghe vậy khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia thích thú.

“Nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta, chỉ cần ta đánh bại ngươi đương nhiên cũng đoạt được trữ vật giới chỉ, không đúng sao?”.

Thập Tam Đại Đồng nhè nhẹ lắc đầu.

“Ngươi sẽ không làm thế, ta không biết ngươi là ai cũng không biết ngươi đến từ đâu nhưng nếu một lần đụng tới toàn bộ tam đại tộc của Đông Thiên Yêu Giới sẽ không phải là hành động sáng suốt, quan trọng nhất ngươi mang theo khí tức của Địa Ngục Ma Long Tộc chúng ta”.

...

Thập Tam Đại Đồng lần này đến đây cũng không phải ủng hộ Phượng Sùng Minh giết Vô Song cũng không phải giống với Nam Lao luôn trực sẵn để nhảy vào kiếm lợi, hắn xuất hiện ở đây là để cứu Vô Song một mạng, đáng tiếc Vô Song không cần hắn ra tay mà thôi.

Thập Tam Đại Đồng nói câu đó khiến Vô Song không thể không gật đầu, ánh mắt của hắn khẽ đảo qua A Bội cùng A Võ ở phương xa, hai đứa trẻ tóc trắng này cũng đang núp dưới một bước tường đổ vỡ kinh sợ nhìn hắn, khi phát hiện ra ánh mắt của Vô Song cả hai vậy mà lập tức cúi đầu trốn đi, hành động này làm Vô Song nhè nhẹ mỉm cười.

“Ra chỗ khác nói chuyện đi, ở đây ta thấy không tiện”.

Vô Song lên tiếng sau đó thân hình lập tức lao đi, hướng thẳng về phía Phượng Sùng Minh gục ngã.

Thập Tam Đại Đồng không hiểu lắm nhưng cũng lao theo Vô Song cho đến khi hắn thấy việc Vô Song làm với Phượng Sùng Minh mới phải dừng lại, ánh mắt hiện lên một tia kiêng kị thật sâu.

Vô Song một ngón tay điểm ra, trên người hắn bùng lên một ngọn hắc hỏa – Hư Vô Thôn Viêm rốt cuộc lại được Vô Song sử dụng.

Hư Vô Thôn Viêm rất nhanh bao phủ toàn bộ cơ thể Phượng Sùng Minh sau đó nuốt chửng hắn vào trong bóng tối vô cùng vô tận, hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của hắn.

Tiếp theo Thập Tam Đại Đồng có thể thấy thân hình Vô Song run lên, trên khuôn mặt của Vô Song hiện ra một hình xăm kì dị, hình xăm rất nhanh lan hết nửa khuôn mặt của hắn rồi lại chậm rãi biến mất.

Vô Song thân là Hắc Phượng Hoàng tộc, là loại chí âm hung thú đối nghịch cùng Bất Tử Phượng Hoàng tuy nhiên đối với Hắc Phượng Hoàng mà nói tổ huyết của Bất Tử Phượng Hoàng lại là vật đại bổ giúp nó gia tăng nồng độ huyết mạch cũng như chính lực lượng thiên phú. Vô Song đã đập nát thần cách của Phượng Sùng Minh đã là vô cùng phí phạm vì thế hắn lại càng không thể bỏ qua 3 giọt tổ huyết phượng hoàng của đối phương.

Sau khi xử lý trong ‘thân thể’ của Phượng Sùng Minh, cả Vô Song cùng Thập Tam Đại Đồng đều biến mất khỏi Bôn Lôi Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play