Giọng nói kia vang lên khiến cả chiến trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh hơn, giọng nói kia vang lên làm cả Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên đều khựng lại chỉ là biểu cảm của hai người hoàn toàn khác nhau.

Với Cổ Nguyên mà nói ông ta trong đầu đã có ngàn lần vạn lần chỉ mong mình đang gặp ảo giác, một ngàn lần một vạn lần không muốn Huân Nhi xuất hiện nhưng nàng vẫn đến đây, sự có mặt của Huân Nhi ở đây chẳng khác gì một nhát dao chí mạng đâm vào lồng ngực Cổ Nguyên.

Hồn Thiên Đế thì lại khác, ánh mắt đỏ như máu của hắn ta khẽ đảo nhìn cô gái xinh đẹp kia, trong mắt có một tia tà ác.

Huân Nhi tất nhiên không phải là đối thủ của Hồn Thiên Đế, so với Hồn Thiên Đế mà nói Huân Nhi căn bản không là gì cả có điều dù sao nàng cũng được khoác lên mình cái danh hiện Cổ Tộc đệ nhất thiên tài, cái tên Cổ Huân Nhi nổi tiếng toàn bộ bát tộc, danh tiếng của nàng đi song song với khuôn mặt tuyệt mỹ, Cổ Huân Nhi là nữ thần trong lòng rất nhiều thanh thiếu niên thậm chí trong cả Hồn Tộc, Hồn Thiên Đế không thể không biết nàng.

“Hắc hắc Cổ Nguyên, theo ngươi ta nên làm gì với đứa bé này đây”.

Câu nói tà ác của Hồn Thiên Đế làm Cổ Nguyên nổi cả da gà, ánh mắt của ông ta lập tức đỏ lên, ánh mắt mang theo vô tận sát khí tất nhiên sát khí là sát khí, Cổ Nguyên căn bản không có tư cách ngăn cản Hồn Thiên Đế.

Bước ra một bước, khí thế kéo lên đến đỉnh điểm đồng thời Cổ Nguyên hét lên.

“Ngươi quay lại đây làm gì, lập tức rời đi, chết tiệt ngươi vốn nổi tiếng thông minh nhưng sao hôm nay lại ngu đần như vậy, cút đi, chạy thật xa khỏi đây, chạy được bao nhiêu thì chạy”.

Đây là lần đầu tiên Cổ Nguyên nặng lời như vậy với con gái của mình có điều ông ta từ đầu đến cuối cũng không nhìn Huân Nhi một chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Hồn Thiên Đế thậm chí nếu đối phương chỉ có bất cứ một hành động nhỏ nào Cổ Nguyên cũng sẵn sàng lao tới ngăn cản cho Huân Nhi.

Huân Nhi là Cổ Tộc công chúa, rất nhiều cường giả của Cổ Tộc nhìn thấy nàng hiện thân khuôn mặt đều lập tức biến sắc, cũng như Cổ Nguyên người bọn họ không muốn xuất hiện ở đây nhất chính là Huân Nhi, trong đám hậu bối của Cổ Tộc lấy ai so sánh nổi với nàng?, chỉ có Huân Nhi rời đi mới có thể một lần nữa vẽ lại hào quang của Cổ Tộc, chỉ có nàng mới có thể gánh vác trọng trách gây dựng lại Cổ Tộc.

Trái ngược hoàn toàn với biểu hiện của đám người Cổ Tộc là Hồn Tộc, rất nhiều ánh mắt đang hào hứng nhìn nữ nhân ngu xuẩn kia, bọn họ thực sự cũng không thể nào hiểu nổi tại sao Huân Nhi lại xuất hiện ở đây, bọn họ căn bản không tin Huân Nhi lại thuộc thành phần được chọn ở lại chiến đấu bảo vệ Cổ Tộc cả.

Cổ Tộc cùng Hồn Tộc phi thường giống nhau, nếu người thành đế không phải là Hồn Thiên Đế mà là Cổ Nguyên thì những thiên tài hàng đầu của Hồn Tộc cũng lập tức được đưa đi lánh nạn, toàn bộ Hồn Tộc lúc đó đều nguyện chết để bảo vệ những mầm mống tốt nhất của mình, tất nhiên nếu Huân Nhi đã đưa đến cửa bọn họ cũng rất vui lòng hủy diệt đi bông hoa đẹp nhất của Cổ Tộc.

..............

Huân Nhi lúc này cũng rất sợ, nàng sớm không quay về muộn không quay về mà lại chọn đúng lúc này trở lại Cổ Tộc thực sự cũng không phải là ý muốn của Huân Nhi.

Thời gian qua Huân Nhi gần như chỉ ở tại Quyền Lực Bang trở thành đệ tử của Đường Hỏa, không thể không nói nhờ Đường Hỏa dậy dỗ mà thực lực Huân Nhi đã bước vào đấu thánh cường giả, gần một năm từ đấu tôn tiến vào đấu thánh quả thực là một tốc độ kinh hãi thế tục nhưng trong khoảng gần một năm qua cũng là quãng thời gian mệt mỏi nhất với Huân Nhi.

Một năm chỉ có tu luyện, một năm không bước ra khỏi cửa đến mức những việc xảy ra trên mảnh đại lục này chính nàng còn không biết được, đến cả người của Cổ Tộc đến gặp nàng còn bị ngăn lại ngoài cổng, một năm qua là quãng thời gian Huân Nhi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Cho đến khi nàng đột phá lên đấu thánh cường giả thì một thông tin như sét đánh đến với chính nàng, Hồn Thiên Đế chuẩn bị đột phá đấu đế.

Thân là Cổ Tộc công chúa nàng đương nhiên hiểu việc Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế rốt cuộc có ý nghĩa gì, hơn lúc nào hết nàng muốn trở về Cổ Tộc, muốn gặp phụ thân, muốn Đường Hỏa đứng ra trợ giúp Cổ Tộc nhưng câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu.

Thời gian qua Cổ Huân Nhi không ngày nào không muốn trở về Cổ Tộc nhưng nàng cũng biết mình trở về không thể làm được gì, nàng cũng có suy nghĩ như rất nhiều cao thủ Cổ Tộc ở đây, thứ suy nghĩ của lý trí chứ không phải của tình cảm.

Nàng phải sống, nàng nhất định phải sống, chỉ có sống mới có thể kéo dài một chút hy vọng cho Cổ Tộc, nàng không trách Đường Hỏa bởi cho dù trái tim nàng đau như bị vô số nhát dao cắt nát thì nàng vẫn phải chấp nhận một sự thực đó là đạo lý sinh tồn của kẻ yếu.

Đường Hỏa sao có thể giúp Cổ Tộc?, Đường Hỏa cùng thế lực của ông ta lấy cái gì ra đánh lại một đấu đế cường giả?, Đường Hỏa chịu đứng ra giúp đỡ Cổ Tộc mới là việc không thể chấp nhận, Cổ Nguyên đâu phải Tiêu Huyền.

Huân Nhi đã chết lặng kể từ lúc đó, nàng cứ như vậy thẫn thờ mất hồn, đối với nàng việc sống sót tất nhiên là nhiệm vụ hàng đầu nhưng việc đếm từng ngày chờ Cổ Tộc bị diệt thực sự là quá sức với nàng, một nỗi đau quá lớn đối với cô gái từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh thiên hạ này.

Mọi việc cứ ngỡ sẽ như vậy, nàng sống một cuộc đời bình thường ở bên Tiêu Viêm ca ca người mà suốt gần 2 năm qua nàng chưa được gặp mặt, nàng sống mang theo chút hy vọng le lói của Cổ Tộc, một thiên tài mạnh nhất của Cổ Tộc mà chỉ có thể bất lực nhìn từng thành viên trong tộc nằm xuống, nhìn Cổ Tộc đi đến hồi kết.

Bản thân Huân Nhi quả thực không bao giờ ngờ mình lại xuất hiện trong chiến trường lúc này, nàng thậm chí còn không biết tại sao mình lại có mặt ở đây, chỉ ít phút trước rõ ràng nàng còn đang ở tại Quyền Lực Bang nhưng chỉ sau một cơn gió thoáng qua nàng lại có mặt trên chiến trường.

Huân Nhi chỉ là trong chút ngỡ ngàng bật thốt lên mà thôi, nàng thậm chí còn nghĩ mình đang mơ, từ trong thâm tâm của nàng lúc nào cũng muốn gặp lại phụ thân nhưng lý trí của nàng mách bảo chỉ cần nàng xuất hiện ở đây thì toàn bộ tương lai của Cổ Tộc cũng chấm dứt.

................

Hồn Thiên Đế chắc chắn sẽ không bỏ qua Huân Nhi, lúc này một ngón tay của hắn nhè nhẹ điểm ra, chỉ một ngón tay như toàn bộ thiên địa đại thế, chỉ một ngón tay tuyệt đối có thể ép chết cao thủ trong thiên hạ.

“Tiểu bối, tới đây nào”.

Giọng nói của Hồn Thiên Đế đầy mùi huyết tinh, chỉ tay hắn điểm ra lập tức một luồng hấp lực kinh khủng bắn về phía Huân Nhi, nhìn thấy Hồn Thiên Đế ra tay Cổ Nguyên liền cả kinh, hắn lập tức lao ra như kẻ mất trí, trong mắt Cổ Nguyên lúc này làm gì có gì quý giá hơn tính mạng Huân Nhi.

Cổ Nguyên mạnh nhưng chưa đủ, Hồn Thiên Đế chỉ cần một cái phẩy tay lập tức một cây huyết lôi khổng lồ trên không trung đánh thẳng vào người vị đấu thánh đỉnh phong này, một đòn duy nhất làm Cổ Nguyên phun máu toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị đánh nát về phần một chỉ tay của Hồn Thiên Đế tất nhiên không bị ai ngăn cản trực tiếp tiến tới vị trí của Huân Nhi.

Tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực đây là cảm giác của tất cả cao thủ Cổ Tộc nhưng không ai ngờ dị biến đột nhiên lại xuất hiện.

Huyết chỉ của Hồn Thiên Đế không ngờ lại bị một ngọn lửa ngăn cản, không ai rõ ngọn lửa đến từ đâu và chủ nhân của nó là ai nhưng ngọn lửa kia không ngờ lại tham lam nuốt chửng huyết chỉ biến nó thành hư vô.

Lửa bốc cuồn cuộn khắp trời, ngọn lửa phô thiên cái địa đâm xuyên cả biển huyết vân trên bầu trời, từ trong cột lửa đó cuối cùng ngưng tụ thành một bóng một người.

Nhìn thân hình bên trong quầng lửa đó, toàn bộ Cổ Tộc cùng Hồn Tộc đều rùng mình, bọn họ không nhận ra thân ảnh kia là ai nhưng khí tức của kẻ này mang theo một tia mùi vị mà cả Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế cảm thấy rùng mình, thứ mùi vị đáng lẽ không còn được tồn tại trên thế gian.

“Tiêu Tộc Huyết Mạch”.

Kể từ khi đột phá thành đấu đế lần đầu tiên Hồn Thiên Đế có cảm giác bất an thế này, hắn lạnh lùng nhìn thân ảnh được quầng lửa che kín kia, trong mắt có một tia không cách nào tin tưởng.

“Tiêu Tộc Cường Giả?, không thể nào, Tiêu Huyền ngươi dĩ nhiên còn chưa có chết?”.

.............

Cả phiến thiên địa này chỉ có một người duy nhất mỉm cười, nụ cười của nàng tuyệt đẹp nhưng xen lẫn vào đó là hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên má, nàng là người duy nhất nhận ra tấm lưng kia, người này không ai khác chỉ có thể là Tiêu Viêm.

Lửa bùng lên rực rỡ, nhuốm đỏ cả trời mây, tràn lan khắp bốn phương tám hướng trên không trung sức nóng của nó cực kỳ đáng sợ thiêu đốt đất trời, khiển cho biển máu mênh mông kia cũng phải bốc hơi ngay tức khắc.

Thình lình xuất hiện thần bí nhân có tư cách ngăn cản Hồn Thiên Đế, khiến cho vô số nhân vật của cả Hồn Tộc cùng Cổ Tộc đều có cảm giác như mình nằm mơ.

Từng ánh mắt ngước lên không trung nhìn sững vào dáng hình xa lạ ẩn trong ngọn lửa rực rỡ, thân ảnh của người này cực kỳ xa lạ nhưng cũng cực kỳ quen thuộc.

“Tiêu Tộc?, Tiêu Viêm?”.

Người đầu tiên nói ra câu này là Hồn Diệt Sinh điện chủ Hồn Điện, bản thân Hồn Điện căn bản không lạ gì Tiêu Tộc lại càng không lạ gì Tiêu Viêm, toàn bộ Hồn Tộc cũng chỉ có Hồn Điện của Hồn Diệt Sinh tiếp xúc với Tiêu Viêm nhiều nhất, cho dù hắn biết câu nói của mình căn bản không thể nào tin tưởng nhưng cái thân hình kia thực sự quá giống Tiêu Viêm.

Trên bầu trời, màn lửa lan tràn càng lúc càng rộng, bao phủ hàng nghìn vạn sinh linh. Ánh lửa huy hoàng tỏa ra vạn trượng hào quang kèm theo đó một tiếng Phượng Minh vang vọng đất trời.

Khi cột lửa khổng lồ tán đi chỉ chốc lát sau, toàn bộ cường giả của hai tộc đều phải rùng mình, trên bầu trời ngay bên cạnh Huân Nhi là một hắc y nhân mới chiếc mũ rộng vành che kín khuôn mặt, khi hắn chậm rãi cở bỏ chiếc mũ kia khiến toàn bộ chiến trường hoàn toàn chết lặng.

“Đúng là Tiêu Viêm rồi...”

“Hắn quả thực là Tiêu Viêm... “

“Sao có thể, Tiêu Viêm của Tiềm Long Đại Hội sao?...”.

“Không thể nào... “.

“Tiêu Viêm kẻ này là ai vậy?, sao ta chưa từng nghe danh?..... “.

.......

Rất nhiều ý kiến vang lên, có người không biết Tiêu Viêm là ai, có người biết thoáng qua một thiên tài hàng đầu của Trung Châu lại có người căn bản không tin tưởng sự thật trước mắt nhưng sự thực vẫn là sự thực, người này quả thực là Tiêu Viêm.

“Tiêu Viêm...”

Cổ Nguyên lần này hoàn toàn buông tay vẻ mặt cực kỳ thẫn thờ, hắn tất nhiên biết Tiêu Viêm là ai, người nam nhân con gái hắn đem lòng yêu nhưng từ trước đến nay Cổ Nguyên không để Tiêu Viêm vào mắt.

Trong mắt Cổ Nguyên bản thân Tiêu Viêm là nhị đệ tử của Đường Hỏa ngoài ra căn bản không có gì, hắn tuyệt đối không ngờ Tiêu Viêm một tiểu tử vô danh lại có thể đi xa đến thế, có thể bước vào cánh cửa mà hắn cả đời không thể đụng tới, cảm giác này còn khó chịu hơn việc Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế.

“Đấu Đế..!”

Hồn Thiên Đế đứng trên tòa sen máu, con ngươi đỏ rực trợn trừng chấn động không thôi, mãi một lát sau lão mới lẩm bẩm.

“Làm sao có thể.... làm sao có thể...?

Âm thanh thì thầm càng lúc càng nhỏ, đột ngột vẻ mặt Hồn Thiên Đế trở nên vô cùng dữ tợn, gần như là gằng giọng gào lên như sấm giữa trời quang.

Không thể trách Hồn Thiên Đế quá thất thố, bởi để đạt tới bước này, không biết hắn đã trả giá và nỗ lực lớn đến mức nào nhưng khi hắn thành công thì cũng là lúc trông thấy một kẻ khác đạt tới trình độ tương đương.

Điều càng không thể chấp nhận hơn là kẻ kia mới một năm về trước vỏn vẹn chỉ là một loài sâu bọ côn trùng trong mắt hắn chỉ cần lật tay một cái là đè bẹp.

Hồn Thiên Đế không tin và hắn cũng không muốn tin, mộ tiểu tử đi ra từ Tiêu Tộc đã khô cạn huyết mạch, một tiểu tử trong ký ức của hắn chỉ là đấu tông lại có một ngày đứng cùng độ cao với hắn, có một ngày trở thành đấu đế cường giả.

“Đất trời này đâu phải chỉ có lão mới có thể trở thành Đấu Đế còn nữa muốn đụng vào nữ nhân của ta ngươi còn chưa đủ tư cách”

Ngọn lửa tán đi, người thanh niên áo đen xuất hiện, ngẩng đầu nhìn Hồn Thiên Đế đang tỏ ra bi phẫn mà không khỏi mỉm cười.

Trên vầng trán Tiêu Viêm lúc này xuất hiện một dấu ấn hình ngọn lửa vô cùng huyễn lệ, mơ hồ trong đó phát ra những rung động hết sức đặc thù, dưới những rung động đó, khiến người ta có cảm giác toàn bộ hỏa diễm trong thiên địa này bị điều động theo ý niệm của hắn.

Tiêu Viêm yên lặng đứng trên bầu trời, toàn thân không chút lay động gì của đấu khí, dáng dấp có vẻ rất bình thường nhưng chỉ có những cường giả chân chính mới có thể cảm ứng được, trong thân thể cao gầy đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng khó tưởng như thế nào, lực lượng đó, đủ để hủy trời diệt đất!

Trong đầu Tiêu Viêm thực sự rất mông lung nhưng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ có một mục tiêu duy nhất, đánh bại Hồn Thiên Đế trả thù cho Tiêu Tộc.

Hắn nhớ rõ hắn được Đường Hỏa "dậy dỗ”.

Hắn nhớ rõ hắn tiến vào Thiên Mộ gặp tổ tiên Tiêu Huyền.

Hắn nhớ rõ tổ tiên giúp hắn mở ra huyết mạch, giúp hắn đột phá đế phẩm linh hồn.

Hắn nhớ rõ trong Thiên Mộ hắn gặp được Khinh Huyền tiền bối.

Hắn nhớ rõ Khinh Huyền tiền bối giúp hắn đoạt được Cổ Đế truyền thừa đột phá đấu đế.

Hắn nhớ rõ cả nhiệm vụ của mình.

..........

Tiêu Viêm, Cổ Nguyên hay cả Hồn Thiên Đế cũng không nhận ra ở rất gần bọn họ còn có hai nhân vật khác, hai người đang điềm tĩnh quan sát toàn bộ chiến trường, ánh mắt cực kỳ thản nhiên quan sát màn kịch cuối cùng này.

Hai người này đương nhiên không thể nào là ai khác ngoại trừ Vô Song cùng Khinh Huyền.

Khinh Huyền ánh mắt cực kỳ hứng thú quan sát cả Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế sau đó từ từ mỉm cười.

“Trận đấu này ai sẽ thắng đây, lâu lắm rồi ta cũng không được xem cuộc chiến giữa hai đấu đế cường giả”.

Vô Song thì lại thản nhiên nhếch miệng.

“Kết quả cuộc chiến này đã được định trước rồi, chỉ có hòa chứ tuyệt đối không có thắng”.

Sau khi nói xong bản thân Vô Song thản nhiên nhắm mắt lại, hắn đang chờ đợi, chờ đợi đối thủ cuối cùng trên thế giới này của mình hiện thân, hắn đang chờ một cơ hội để kết thúc toàn bộ hành trình tại thế giới này.

...............

Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm song song mà đứng, không một ai nhận ra ẩn sâu trong mắt hai người là một tia hắc ám năng lượng lập lòe như ẩn như hiện.

Chỉ cần Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm gặp nhau thì đã xác định cuộc chiến bắt buộc phải nổ ra, thiên hạ này chỉ cho phép một vị đấu đế tồn tại.

Huyết khí ngập trời từ cơ thể cuồng bạo tuôn ra, trong nháy mắt đã hóa thành biển máu vô tận, ẩn chứa trong biển máu tràn ngập một loại lực lượng khiến cho người khác cảm thấy không cách nào đấu lại.

“Tộc nhân Hồn tộc lui lại một ngàn dặm!”

Trong biển máu mênh mông, Hồn Thiên Đế lớn giọng quát.

Nghe tiếng quát của hắn, cường giả Hồn tộc vội vã lui về sau. Đấu Đế giao thủ, đủ để hủy thiên diệt địa, xui xẻo bị cuốn vào trong đó, coi như là Đấu Thánh đỉnh phong cũng phải ngã xuống.

Hơn nữa, ai nấy đều minh bạch, trận chiến giữa Tiêu Viêm và Hồn Thiên Đế sẽ là điểm mấu chốt quyết định thắng bại toàn cuộc.

“Tiêu Viêm, hôm nay là lúc bản Đế phong Đế, hy vọng ngươi có tư cách cho ta một trận chiến giống với tổ tiên Tiêu Huyền của ngươi”.

Trong con ngươi đỏ rực của Hồn Thiên Đế, sắc máu lệch trời.....

Hắn đứng giữa biển máu, huyết khí xung thiên. Trận chiến hôm nay, nhất định phải có một người ngã xuống!

Một trận chiến toàn lực!

“Phụng bồi... ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play